Vô Thượng Sát Thần

Chương 288: Sinh Ý Một Viên Hạ Phẩm Hồn Thạch




- Ngươi dám!

Trương Cửu phản ứng cũng cực nhanh, trở tay chính là một đao nghênh đón, nhưng chung quy vẫn chậm một nhịp. Cánh tay trái bị một đạo lợi mang chém phải, máu tươi cuồng phun không thôi.

Một màn này phát sinh quá nhanh, ai cũng không có phát hiện có người sẽ ám toán Trương Cửu.

Đạo thân ảnh lui rất nhanh, lách mình liền xuất hiện cách đó năm mét, đám người ánh mắt nhao nhao rơi trên thân người kia, trừ tên mũi ưng còn có thể là ai!

- Tạ Ương, con mẹ nó ngươi muốn chết.

Hoa Viễn phẫn nộ gào thét, thiếu chút nữa thì đi lên liều mạng, chỉ là hắn không yên lòng tỷ đệ Đoạn Tinh Nguyệt, lúc này mới không có xuất thủ.

- Tạ Ương, làm rất tốt.

Vạn Thiên Kiệt cười nhạt một tiếng, tựa như đã sớm đoán được sẽ có một màn này.

- Đa tạ Vương Gia khích lệ.

Mũi ưng Tạ Ương nói. Sau đó con ngươi băng lãnh nhìn Trương Cửu nói:

- Trương Cửu, một lão chết tiệt, vẫn luôn không cho ta tới gần tỷ đệ Đoạn Tinh Nguyệt, bằng không bọn hắn há sẽ sống đến tận bây giờ!

- Ta thắc mắc làm sao sẽ có người biết rõ hành tung chúng ta, nguyên lai là ngươi! Sớm biết rõ, ta liền tự tay làm thịt ngươi!

Trương Cửu hoảng hốt, trong lòng thập phần hối hận, một tay nắm tay cụt, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

- Ta vẫn luôn là người Vương Gia, đáng tiếc ngươi không biết mà thôi. Bất quá, hiện tại biết rõ chân tướng, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.

Tạ Ương cười lạnh nói.

- Chết đi cho ta!

Tạ Ương nổi giận gầm lên một tiếng, tại đỉnh đầu hắn xuất hiện một đầu hắc sắc diều hâu, con ngươi sắc bén lộ ra một cỗ sát ý nồng đậm nhào về phía Trương Cửu.

Trương Cửu bản thân bị trọng thương, chỗ nào là đối thủ của hắn, Hoa Viễn bảo vệ an nguy tỷ đệ Đoạn Tinh Nguyệt căn bản là rút thân không được.

- Ha ha, Trương Cửu ngươi không nghĩ tới sẽ có một ngày chết trong tay Tạ Ương ta.

Tạ Ương cuồng tiếu, trong tay một thanh loan đao bổ xuống.

Phốc!

Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, hiện trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt mọi người đều rơi trên người Tạ Ương.

Không, nói cho đúng, là rơi vào một đạo hắc ảnh bên người Tạ Ương!

Nụ cười trên mặt Tạ Ương trong nháy mắt ngưng kết, không thể tưởng tượng nổi nhìn trên lồng ngực mình. Một chuôi quang kiếm lóe ra, xuyên thủng lồng ngực hắn, một cỗ ý lạnh truyền khắp toàn thân.

- Làm sao có thể?

Trên mặt Tạ Ương đều là thần sắc không thể tin được, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.

Hắn không nghĩ tới bản thân vậy mà sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa còn là chết trên tay một người xa lạ.

Tạ Ương nhắm hai mắt. Ánh mắt đám người nhao nhao rơi trên người đạo hắc ảnh kia, trên mặt đều là vẻ kinh hãi. Người ở đây cơ hồ không có một ai nhìn thấy đạo hắc ảnh kia xuất thủ như thế nào.

Dù là Vạn Thiên Kiệt, dù là Trương Cửu, cũng không thấy rõ ràng!

Bóng đen kia rút trường kiếm về, thân hình lóe lên, lúc xuất hiện lần nữa đã ở sau lưng Tiêu Phàm, cung kính đứng ở đó không nhúc nhích. Hiển nhiên, người vừa mới xuất thủ chính là Ảnh Phong.

- Các ngươi là ai?

Trong mắt Vạn Thiên Kiệt lóe lên một vòng ngưng trọng, cho dù hắn là Chiến Vương hậu kỳ, cũng bị tốc độ Ảnh Phong làm cho chấn kinh.

Trương Cửu cũng kinh ngạc không thôi, dù sao hắn đã từng cũng là Chiến Vương cường giả, chỉ là Chiến Hồn thụ thương, tu vi rơi xuống, nhưng trong mắt vẫn còn. Nguyên bản hắn coi Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong cũng là Chiến Tông đỉnh phong, nào sẽ ngờ bọn hắn lại là cường giả Chiến Vương.

Chiến Vương trẻ tuổi như thế, đợi một thời gian há không phải có thể trở thành Chiến Hoàng?

Chủ yếu nhất là, Chiến Vương áo bào đen vẫn lấy Tiêu Phàm làm chủ, thực lực Tiêu Phàm cường đại đến đâu đây?

- Tiêu công tử, van cầu ngươi cứu Công Chúa và Hoàng Tử.

Hoa Viễn phản ứng, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Tiêu Phàm, nước mắt tuôn ra, xưng hô cũng biến thành kính sợ.

- Tiêu công tử, van cầu ngươi cứu Công Chúa và Hoàng Tử!

Những người khác cũng liên tiếp quỳ xuống.

Bọn hắn đã triệt để tuyệt vọng, bây giờ nhìn thấy hi vọng, nào còn có thể bỏ lỡ. Trong mắt bọn họ, Tiêu Phàm chính là phao cứu mạng cuối cùng của bọn hắn.

Thậm chí, Trương Cửu nơi xa cũng bưng bít lấy tay cụt quỳ xuống.

- Tiêu đại ca, ta chết không sao, van cầu ngươi hãy cứu đệ đệ ta.

Đoạn Tinh Nguyệt ôm Đoạn Tinh Vũ ngủ say quỳ gối trước mặt Tiêu Phàm. Một tay nắm lấy Minh Châu nói:

- Đây là bảo vật gia truyền Đoạn gia, Tinh Nguyệt nguyện ý đưa cho Tiêu đại ca.

Tiêu Phàm nhìn Minh Châu lóe sáng kia lắc lắc đầu nói:

- Đồ vật quá này quý giá, bản thân ngươi nên tự giữ đi.

- Tiêu công tử, Hoa Viễn kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!

Hoa Viễn cho là Tiêu Phàm cự tuyệt, lập tức vô cùng nóng nảy, đầu hướng mặt đất đập xuống.

Bất quá còn chưa tiếp xúc mặt đất liền bị một cỗ đại lực nâng lên, Tiêu Phàm cười nói:

- Hoa đại ca, ta muốn ngươi làm trâu làm ngựa làm gì? Ta còn chưa cảm ơn thịt dê của ngươi đây.

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, Vạn gia ta không chỉ là Tân Nguyệt Hoàng Thất, hơn nữa còn là một trong Tam Đại Gia Tộc ở Ly Hỏa Đế Đô cô gia Ninh gia. Ngươi nếu không muốn chết, tốt nhất nên cút ra xa.

Vạn Thiên Kiệt cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, ngữ khí bên trong đều là ý uy hiếp.

Tiêu Phàm căn bản không để ý đến, ngược lại cười nhẹ nhàng nhìn Ảnh Phong nói:

- Ta cho ngươi một đơn sinh ý, ngươi có nguyện ý làm hay không?

- Công tử mời nói.

Ảnh Phong không hiểu nhìn Tiêu Phàm, bất quá vẫn gật đầu.

- Mọi người đều đứng lên đi.

Tiêu Phàm nhìn mấy người đang quỳ gối trên mặt đất, ngữ khí tràn ngập không thể phủ định, sau đó nhìn về phía Đoạn Tinh Nguyệt nói:

- Trên người ngươi có Hồn Thạch hay không?

- Hồn Thạch?

Đoạn Tinh Nguyệt không biết vì sao, sau đó lại vội vàng gật đầu, lấy ra một mai Hồn Giới cho Tiêu Phàm nói:

- Ta có, ta có.

- Một viên Hạ Phẩm Hồn Thạch là được.

Tiêu Phàm không tiếp nhận Hồn Giới.

Đoạn Tinh Nguyệt càng thêm nghi hoặc, bất quá nàng lại không mảy may do dự, từ bên trong Hồn Thạch lấy ra một viên Hạ Phẩm Hồn Thạch đưa cho Tiêu Phàm.

- Ảnh Phong, sinh ý bản thân tiếp.

Tiêu Phàm nhìn về phía Ảnh Phong.

- Thưa vâng, công tử.

Ảnh Phong rốt cục minh bạch ý tứ Tiêu Phàm. Thân làm sát thủ, giết người là muốn tiền thuê. Mặc dù một viên Hạ Phẩm Hồn Thạch với hắn mà nói, căn bản chính là một chuyện nực cười.

Nhưng giờ phút này, Ảnh Phong ngược lại vô cùng kích động, bởi vì hắn rốt cục cũng có thể xuất thủ.

Đương nhiên, hắn cũng biết rõ Tiêu Phàm còn có ý tứ khác. Cái kia chính là nói cho tất cả mọi người ở đây, ta không phải muốn cùng Vạn gia ngươi đối đầu, chỉ là thu tiền thuê của cố chủ, tự nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ cố chủ bàn giao.

- Buồn cười, một viên Hạ Phẩm Hồn Thạch có thể làm gì? Bản Vương cho các ngươi 1 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch như thế nào!

Ánh mắt Vạn Thiên Kiệt lạnh lẽo.

- Ngươi cảm thấy ta rất thiếu Hồn Thạch sao?

Ảnh Phong lạnh lùng cười một tiếng, cho Tiểu Minh trên đầu vai một cái ánh mắt.

Sau một khắc, hai người bỗng nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó, ở nơi xa truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, nguyên một đám tu sĩ kinh hãi che cổ mình.

Đám người Đoạn Tinh Nguyệt đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Mạnh! Biến thái mạnh!

- Ranh con, nếu các ngươi đã tự tìm chết, đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Vạn Thiên Kiệt tức giận, Tam Nhãn Linh Hổ dưới chân gầm lên giận dữ, một cước hướng về vị trí Tiêu Phàm bọn hắn đạp đến.

Phốc! Một tiếng vang giòn, chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ không trung xẹt qua, trực tiếp đem mi tâm Tam Nhãn Linh Hổ ngăn cách, một viên Hồn Tinh hắc sắc bắn ra liền bị đạo hắc ảnh kia nuốt vào.

- Làm sao có thể?

Toàn thân Vạn Thiên Kiệt run lên. Tốc độ kia, hắn đều phải ngưỡng vọng a, bóng đen kia rốt cuộc là cái gì?

Trong phút chốc, Vạn Thiên Kiệt rốt cục cũng thấy rõ đạo hắc ảnh kia, đó là một con Hắc Ưng, móng vuốt lăng lệ, đôi mắt sắc bén gắt gao tập trung vào hắn.

Thời khắc Hắc Ưng đến gần hắn chỉ có ba trượng, hắn cảm giác hô hấp đều khó khăn.