Vô Thượng Sát Thần

Chương 552: Về Ly Hỏa Đế Đô




Ở vị trí Cổ Thành có mấy đạo thân ảnh kích xạ mà tới, lúc tiến vào Cổ Thành, tất cả tu sĩ đều sẽ gặp được một cỗ áp lực thật lớn, mà rời đi Cổ Thành, cỗ kia áp lực cũng biến mất không thấy gì nữa.

- Là bọn Cửu Đế Tử!

Tu sĩ trên boong thuyền hoảng sợ nói, trong giọng nói mang theo sự không thể tưởng tượng nổi.

Không ít người biết bọn Bàn Tử tiến vào Thiên Cơ Tháp, hơn nữa Thiên Cơ Tháp đã sụp đổ, bọn Bàn Tử nên chết mới đúng, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.

- Ha ha, ta biết các ngươi sẽ không chết.

Bạch Vũ đột nhiên cười lên ha hả, trong mắt có một tia hơi nước bốc hơi.

- Làm sao, ngươi trước đó chẳng lẽ coi là bọn hắn đã chết sao?

Hỏa Hoàng không hiểu nhìn xem Bạch Vũ.

Bạch Vũ mặc dù đem Nam Cung Thiên Dật diệt sát Nhược Lưu Thường sự tình nói một lần, nhưng sự tình bọn Tiêu Phàm tiến vào Thiên Cơ Tháp lại ngậm miệng không nói, bọn Hỏa Hoàng tự nhiên không biết.

Bạch Vũ gật đầu, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ở trên Phi Độ Chiến Thuyền.

Bàn Tử, Tiểu Minh, Quan Tiểu Thất, Phong Lang, Ảnh Phong, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng cùng Bắc Thần Phong, tám người tất cả đều xuất hiện, mấy người mấy ngày trước liền chạy tới biên giới Cổ Thành.

Chỉ là bọn hắn một mực chờ đợi đợi Tiêu Phàm, cho nên mới không có lên thuyền.

- Đồ nhi ngoan, Tiêu Phàm đâu?

Hỏa Hoàng nhìn đám người liếc mắt, lại không có phát hiện bóng dáng Tiêu Phàm, hắn rõ ràng Tiêu Phàm là đồ đệ Bắc Lão.

Nếu như Tiêu Phàm chết ở chỗ này, bản thân cùng Bắc Lão bàn giao như thế nào?

- Nam Cung Thiên Dật đâu?

Không đợi đám người trả lời, Hoa Hoàng hung quang bắn ra bốn phía, trong giọng nói đều là vẻ chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử thập phần bất thiện.

- Chết!

Bàn Tử lãnh đạm nói ra, trên người phóng thích một cỗ Hoàng Giả khí thế cùng uy nghiêm, căn bản không thua với Hoa Hoàng.

Bàn Tử đột phá Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, chiến lực không thua với Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, có lẽ thực lực tạm thời không bằng Hoa Hoàng, nhưng Hoa Hoàng muốn giết hắn cũng chưa chắc có thể làm được.

Ngươi một bộ cao cao tại thượng, ta cần gì phải khách khí đây?

- Chết?

Hoa Hoàng đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lộ ra một mặt không tin.

Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng cũng là thần sắc cứng lại, bọn hắn ẩn ẩn cảm giác phát sinh một chút sự tình, chỉ là cụ thể là cái gì, bọn hắn lại đoán không được.

Những người khác nghe vậy, tất cả đều chấn kinh không thôi, Nam Cung Thiên Dật là người nào, đây chính là Đế chủ tương lai của Đại Ly Đế Triều, vậy mà chết?

Phóng nhãn khắp Đại Ly Đế Triều cùng Đại Long Đế Triều cùng tuổi một đời, có ai có thể giết chết được hắn?

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Giết đồ nhi ta, thù này không đội trời chung!

Hoa Hoàng vẫn không muốn buông tha Nam Cung Thiên Dật, dù phía sau Nam Cung Thiên Dật là Nam Cung gia tộc.

- Ngươi muốn tin hay không thì tùy.

Bàn Tử để lại một câu nói, liền nhìn về phía Hỏa Hoàng nói:

- Hỏa Hoàng tiền bối, Tam Đệ khả năng còn muốn một chút thời gian, phiền phức chờ chốc lát.

- Có thể.

Hỏa Hoàng thật sâu nhìn Bàn Tử liếc mắt, cuối cùng vẫn gật đầu, dù là Bàn Tử không mở miệng, hắn cũng sẽ chờ một lát, trừ phi Tiêu Phàm chết ở bên trong Cổ Thành.

Nghe được Bàn Tử nói, Hỏa Hoàng cũng buông lỏng một hơi, chí ít hiện tại xem ra, Tiêu Phàm còn sống!

Tu sĩ khác trầm mặc không nói, một bộ sự tình không liên quan đến mình, dù là có ít người biết rõ sự tình Tiêu Phàm giết chết Nam Cung Thiên Dật, cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.

- Hoa Hoàng tiền bối, Lưu Thường nàng.

Sở Khinh Cuồng hít sâu một cái, cuối cùng đi đến bên người Hoa Hoàng, lấy tay vung lên, thi thể Nhược Lưu Thường đột nhiên xuất hiện ở boong thuyền.

Thi thể trắng bệch kia không có chút huyết sắc nào, thân thể già nua của Hoa Hoàng hung hăng run rẩy một cái, liên tiếp lui ra phía sau mấy bước, mới đứng vững thân hình.

- Nam Cung Thiên Dật!

Hoa Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đục ngầu càng ngày càng mông lung, Sát Ý không thèm mảy may che giấu, nếu như Nam Cung Thiên Dật ngay tại nơi này, Hoa Hoàng tuyệt đối dám giết hắn.

- Hoa Hoàng tiền bối, thù Lưu Thường đã báo, Nam Cung Thiên Dật đã chết.

Sở Khinh Cuồng hít sâu một cái nói, sau đó thối lui đến một bên, thi thể Nhược Lưu Thường, hắn vẫn nên giao cho Hoa Hoàng.

Bởi vì tiếp theo, hắn còn có việc càng trọng yếu cần hoàn thành, lần trước giết Sở Dịch Phong tránh thoát Sở gia truy sát. Nhưng lần này, hắn không định trốn, sau khi trở về, có lẽ cùng Sở gia cũng nên có cái kết thúc.

Thanh âm Sở Khinh Cuồng không lớn, nhưng ở đây tất cả mọi người nghe được nhất thanh nhị sở, Nam Cung Thiên Dật thật sự đã chết.

Mọi người biết rõ, cái chết của Nam Cung Thiên Dật tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, thậm chí sẽ oanh động toàn bộ Đại Ly Đế Triều.

Rất nhiều người trong lòng đang suy đoán, đến cùng là ai giết chết Nam Cung Thiên Dật, cũng có số ít người trong mắt trải qua quang mang dị dạng. Nếu để cho Nam Cung gia tộc biết là ai giết Nam Cung Thiên Dật, sẽ thu hoạch được khen thưởng to lớn hay không đây?

Phía trên Phi Độ Chiến Thuyền lần thứ hai khôi phục bình tĩnh, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức ức chế.

Như thế chờ đợi một canh giờ, đám người cảm giác như ngồi trên bàn chông, thời khắc cùng ngày xuất hiện một vòng kim quang, cỗ khí tức kiềm chế mới tiêu tán không ít.

Mấy tức về sau, một đạo kim quang tựa như tia chớp rơi vào phía trên Phi Độ Chiến Thuyền. Trên mặt Bàn Tử rốt cục lộ ra nụ cười, người tới chính là Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim.

- Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.

Tiêu Phàm mỉm cười.

Lâu Ngạo Thiên đám người nhìn Tiêu Phàm thật sâu, trong lòng có chút kinh ngạc, bọn hắn phát hiện so với mấy ngày trước đó, cả người Tiêu Phàm nội liễm rất nhiều.

Phần nội liễm này lại khiến bọn hắn có loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, chẳng lẽ Tiêu Phàm mấy ngày nay lại có thu hoạch?

Hơn nữa, Tiểu Kim bên cạnh hắn nhìn qua càng thêm bá đạo, toàn thân lông tóc như tơ lụa, còn kèm theo khí tức hàn băng và hỏa diễm.

Hàn huyên một lúc, Phi Độ Chiến Thuyền lần nữa khởi động, hướng về Ly Hỏa Đế Đô bay đi.

Hơn ba tháng phát sinh rất nhiều sự tình, chuyến đi Cổ Địa Bí Cảnh lần này, đại bộ phận tu sĩ đều có thu hoạch, bọn Tiêu Phàm cũng đều đột phá đến Chiến Hoàng cảnh trung kỳ trở lên.

Dù là tại Ly Hỏa Đế Đô cũng coi như cao thủ.

Bất quá, tâm tình bọn Tiêu Phàm lại cực kỳ ngưng trọng, Chiến Hoàng cảnh đối mặt những cường giả chân chính đó, còn thiếu rất nhiều.

Nhất là Tiêu Phàm, hắn cũng không chỉ giết Nam Cung Thiên Dật, hơn nữa còn giết Ninh Xuyên, Ninh gia cùng Nam Cung gia tộc đều sẽ không bỏ qua hắn.

Thậm chí, Sở gia cũng khả năng sẽ không bỏ qua cơ hội chém giết hắn, dù sao, Sở Dịch Phong chết là cùng hắn có quan hệ.

- Đúng rồi, Y Phi Mạch cùng Sử Vô Pháp đâu?

Sở Khinh Cuồng nhìn quanh bốn phía, lại không có gặp Y Phi Mạch, dù là Thạch Hàn Kiếm đều ở bên trong đám người kia, có chút không đúng.

- Sử Vô Pháp bị Hoa Hoàng tiền bối giết chết.

Bạch Vũ đem sự tình phát sinh trước đó thô sơ giản lược nói một lần, lại nói:

- Về phần Y Phi Mạch, từ đầu đến cuối cũng không thấy hắn.

- Sử Vô Pháp, ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới vẫn khó thoát khỏi cái chết, tại thực lực tuyệt đối trước mặt, âm mưu quỷ kế đây tính toán là cái gì? Đáng tiếc lại để ngươi chết quá nhẹ nhõm!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, đối với cái chết của Sử Vô Pháp, Tiêu Phàm không có bất kỳ đồng tình gì.

- Sử Vô Pháp chết không có gì đáng tiếc, bất quá, ta cuối cùng cảm giác tiếp theo sẽ có sự tình sẽ phát sinh.

Bàn Tử cau mày một cái.

- Ta cũng có loại cảm giác này, hơn nữa việc này cùng Y Phi Mạch có quan hệ.

Sở Khinh Cuồng híp hai mắt, ngắm nhìn phương xa, đáy mắt chỗ sâu lóe qua vẻ tàn khốc.

Tiêu Phàm cau mày một cái. Đạt tới Chiến Hoàng cảnh có thời điểm có chút cảm ứng với những thứ trong cõi u minh, hắn biết loại cảm giác của Bàn Tử cùng Sở Khinh Cuồng này, không có lửa thì sao có khói.

- Có thể cùng Đại Long Đế Triều có quan hệ hay không? Phi Độ Chiến Thuyền Đại Long Đế Triều sớm đã nửa tháng trước liền rời đi.

Bạch Vũ chen lời nói.

- Đại Long Đế Triều sao?

Thần sắc đám người ngưng tụ, nửa tháng trước rời Cổ Địa Bí Cảnh, quả thật có chút kỳ quặc.

- Đoán mò cũng không được gì, trở lại Ly Hỏa Đế Đô hẵng nói.

Tiêu Phàm lắc đầu, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng thì nặng nề vô cùng.

Bởi vì hắn cũng có một loại cảm giác bất an khó mà nói rõ.