Vô Thượng Sát Thần

Chương 581: Bất Hủ Kiếm Ý




Trong ý thức Tiêu Phàm, Cố Vũ Hề vẻn vẹn chỉ là một khách qua đường mà thôi, cũng không biết có gặp gỡ quá nhiều, nếu như không phải tại Đại Ly Đế Triều Chiến Hồn Học Viện thấy nàng, Tiêu Phàm thậm chí đều sẽ không đánh tiếng chào hỏi.

Dù sao, hai người đã từng là địch nhân, chỉ là theo cảnh giới đề cao, Tiêu Phàm đã không đem Cố Vũ Hề, thậm chí Kiếm Vương Triều xem như địch nhân nữa, bởi vì bọn hắn căn bản cũng không xứng đáng.

Tiêu Phàm tiếp tục tiến lên, rất nhanh liền đi tới vị trí ụ đá 80, tốc độ của hắn cũng chậm xuống, mỗi lần đặt chân như có một cỗ đại lực muốn đem hắn đạp đổ vậy.

Hơn nữa, kiếm khí bốn phía cũng càng ngày càng lăng lệ, y phục hắn đều bị xé rách, nếu như không phải một tầng Hồn Lực bao vây lấy thân thể, Tiêu Phàm cũng tuyệt đối không tiếp nhận được kiếm khí giảo sát.

Tiêu Phàm không tiếp tục tiến lên mà đứng ở trên ụ đá ngắm nhìn phía trước, tại nơi hắn ngồi đã sắp tới gần Nhất Tuyến Thiên Hạp Cốc, phía trước cũng chỉ có mười chín cái ụ đá cuối cùng.

Ở trên mặt nước xuất hiện vết rách từng đạo kiếm khí, thật lâu không cách nào khôi phục, hình thành nên gợn sóng nhỏ bé, gợn sóng nổi lên, lại bị kiếm khí

xé vỡ nát, sau đó tại mặt nước ngưng tụ thành hơi nước.

Hơi nước bốc hơi khiến toàn bộ mặt hồ nhìn qua đều cực kỳ mông lung, tu sĩ trên bờ hồ, cũng chỉ có thể lờ mờ suy đoán vị trí thân ảnh Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm dù sao cũng là Chiến Hoàng trung kỳ, sẽ không dừng lại ở đoạn 80, nhưng ngay cả đoạn 90 đều không đột phá được, tối đa cũng chỉ có thể lãnh ngộ được Nhị Trọng Kiếm Ý.

Trong đám người có người mở miệng châm chọc nói.

Cũng đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trên mặt hồ lướt qua, vững vàng rơi trên mặt đất, nhìn người trên bờ nói:

- Cho dù lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Ý lại như thế nào, Nhị Trọng Kiếm Ý có bao nhiêu người có thể lĩnh ngộ? Các ngươi giễu cợt Tiêu Phàm, lại không biết bản thân các ngươi càng thêm buồn cười.

Đám người cúi đầu không nói, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, không ít người nhìn về phía thân ảnh kia, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Các hạ là Thất Dạ xếp thứ tám Địa Bảng?

Có người hít sâu một cái nói, rất hiển nhiên, thân ảnh kia chính là Cố Vũ Hề.

- Hạng tám Địa Bảng?

Cố Vũ Hề tự giễu cười một tiếng, hít sâu một cái nói:

- Ta đây hạng tám Địa Bảng, trước mặt Tiêu Phàm chỉ là một trò cười mà thôi.

Đám người không khỏi gật đầu, không dám nói tiếp, bọn hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, Tiêu Phàm đến hiện tại cũng vẫn chỉ là học viên Linh Điện mà thôi, ngay cả học viên Nội Viện cũng không tính nữa là.

Địa Bảng đã sao chứ? Thiên Bảng đã sao chứ?

Cho dù Tiêu Phàm là đệ tử của Linh Điện, nhưng đã giết chết đệ tam cao thủ Thiên Bảng Ninh Xuyên, cũng tương tự giết đệ nhất cao thủ Thiên Bảng Nam Cung Thiên Dật.

Cái gọi là Thiên Bảng, Địa Bảng ở trong mắt Tiêu Phàm không phải trò cười thì là cái gì chứ?

Chính như Cố Vũ Hề nói, giễu cợt Tiêu Phàm, lại không biết bản thân bọn hắn càng thêm buồn cười!

Tất cả những thứ này Tiêu Phàm tự nhiên không biết, hắn rốt cục lại hướng về ụ đá phía trước tiếp tục nhảy xuống, tốc độ của hắn cũng chậm không ít.

Gần như trong thời gian nửa chén trà mới xuất hiện ở đoạn 90, đồng thời, thân ảnh hắn cũng bắt đầu lay động

- Kiếm khí thật lăng lệ, hơn nữa những kiếm khí này trước sau vờn quanh, căn bản không có đầu cũng không có cuối, cực kỳ quỷ dị, chẳng lẽ đầu và cuối đều ở bên trong hẻm núi kia?

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, kinh ngạc cảm nhận được kiếm khí biến hóa.

Bất luận kiếm khí gì đều là sẽ có đầu, tượng tự cũng sẽ có cuối, con người đều khó thoát sinh lão bệnh tử, huống chi một đạo kiếm khí?

Nhưng phần kiếm khí của Kiếm Ý Cốc lại hết sức kỳ lạ, thậm chí có thể nói quỷ dị, bởi vì bọn chúng chính là từ bên trong hẻm núi kia bắn ra, sau đó hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán đến.

Có thể qua lúc này, những kiếm khí kia lại từ hậu phương gào thét tới, giống như vạn chim về tổ vậy, bắn vào bên trong hẻm núi, như thế liên tục không ngừng.

Hơn nữa, lúc Tiêu Phàm nhìn về phía bên trong hẻm núi lại phát hiện, trong hạp cốc cái gì cũng không có, chỉ có một đầu hẻm núi nhỏ dài, có thể thông hướng đối diện, liếc mắt liền có thể xem thấu.

- Lại tới gần chút thử xem.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, hắn trong lúc nhất thời nhìn không ra kỳ diệu nơi này, mặc dù trong lòng cảm nhận được một chút đồ vật, nhưng căn bản lại nói không rõ.

Sau đó tiếp tục đi lên phía trước, kiếm khí nơi này càng ngày càng lăng lệ, Tiêu Phàm cũng cảm nhận được cỗ áp lực rất lớn, hắn cũng không thể không triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn hộ thể.

Quanh thân Tiêu Phàm càng có từng đạo kiếm khí lượn lờ, dường như nhận được cảm ứng kiếm khí bên trong sơn cốc xuất hiện trong không gian.

- Cái nơi này đúng là một chỗ lĩnh ngộ Kiếm Ý tốt, có thể bước vào nơi này liền có thể đụng chạm đến Tam Trọng Kiếm Ý, khó trách ta trước đó không có bao nhiêu cảm ứng đối với Kiếm Ý.

Tiêu Phàm dừng lại ở đoạn 95, chậm rãi nói, phía trước hắn chỉ có bốn cái bậc thang cuối cùng, cũng chỉ có duy nhất một dãy ụ đá.

Hắn rốt cục cũng hiểu trước đó vì sao không cảm ứng được Kiếm Ý, bởi vì Hủy Diệt Kiếm Ý hắn đạt tới Nhị Trọng, Sát Phạt Kiếm Ý càng là đạt tới Tam Trọng, ở phía trước tự nhiên không có quá nhiều cảm ứng.

Ngông cuồng mà nói, kiếm khí trước đó căn bản cũng không xứng đáng để Tiêu Phàm lĩnh ngộ.

Nhìn về phía trước, Tiêu Phàm nheo hai mắt, trên mặt đột nhiên lóe qua một vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ nơi này thực ẩn chứa một loại Kiếm Ý hoàn chỉnh?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm khó mà bình tĩnh, sau đó cẩn thận từng li từng tí hướng về đoạn Ụ đá thứ 96 nhảy tới, Sát Phạt Chi Ý cùng Hủy Diệt Chi Ý tất cả đều bắn ra.

Thứ 96!

Khi hắn đặt chân lên bậc thềm này, tất cả các tu sĩ trên bờ hồ đều chấn kinh, chỉ là thân ảnh Tiêu Phàm cũng không dừng lại.

- Thứ 97!

- Thứ 98!

Đám người bắt đầu không hẹn mà cùng đếm ngược lên, rất nhiều người trong lòng cực kỳ chờ mong, chấn kinh, bọn hắn rất muốn biết Tiêu Phàm phải chăng có thể bước vào đoạn ụ đá 99, phá vỡ lịch sử không?

Đám người nín thở, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm bên trong sương mù, sợ bỏ lỡ cái gì.

Sau khi đạt tới đoạn ụ đá 80, trên bờ hồ đã thấy không rõ, cũng chỉ duy nhất cú nhảy vọt trong chớp mắt ấy, có thể thấy Tiêu Phàm phải chăng lại tiến lên trước một bước.

Chờ đợi một lúc sau, đám người đột nhiên có người cả kinh kêu lên:

- Động, hắn lại động, đoạn 99, hắn thực thành công, phá vỡ lịch sử!

Thời khắc mọi người đang lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã vững vàng rơi trên đoạn ụ đá thứ 99, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

- Sinh sôi không ngừng, như thế lặp lại, không ngừng tuần hoàn, tự thành Thái Cực, đây mới là Kiếm Ý chân chính, Bất Hủ Kiếm Ý!

Khi Tiêu Phàm đạp lên trên ụ đá thứ 99, cả người dường như lâm vào trạng thái huyền diệu.

Nếu như so sánh chính xác Kiếm Ý Cốc với một vòng xoáy kiếm khí to lớn thì nơi hắn đứng chính là trung tâm của vòng xoáy kiếm khí!

Nơi này không có bất kỳ kiếm khí gì, thậm chí ngay cả một tia gió nhẹ đều không có, mặc dù cùng đoạn thứ 98 chênh lệch chỉ có hơn một mét, nhưng nơi này mới là trung tâm toàn bộ vòng xoáy kiếm khí, dường như toàn bộ vòng xoáy kiếm khí đều xoay tròn quay quanh hắn, quả thực là cực kỳ huyền diệu.

Chậm rãi, Sát Phạt Chi Ý, Hủy Diệt Chi Ý trên người hắn biến mất không thấy gì nữa, cả người Tiêu Phàm lộ ra siêu phàm nhập thánh, huyền ảo vô cùng, không mảy may nhiễm khói lửa nhân gian, giống như thần linh hạ phàm.

Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng đó, cảm nhận một cách tỉ mỉ sự sinh sôi không ngừng cỗ Kiếm Ý kia, lĩnh ngộ biến hóa Bất Hủ Kiếm Ý.

Giờ phút này trên không Kiếm Ý Cốc đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, nhìn Tiêu Phàm bên trong Kiếm Ý Cốc, trong mắt lóe lên một vẻ thán phục sợ hãi.