Vô Thượng Sát Thần

Chương 589: Sát Thủ Diêm La Phủ




Bóng đêm mông lung, trong núi rừng càng thêm hắc ám, nếu chỉ dùng nhãn lực mà nói căn bản không nhìn được ra cái gì, nhưng điều này cũng không ảnh hướng đến thị lực của Chiến Hoàng cảnh.

Đạt tới cảnh giới như bọn họ, chủ yếu là dùng Hồn Lực quan sát mà không phải thị lực, đương nhiên, thị lực cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

- Không đúng, Mộ Dung Tuyết vẫn luôn là độc lai độc vãng, không có khả năng có đồng đảng! Các ngươi là ai, tốt nhất đừng nhảy vào vũng bùn này!

Một giọng nói khàn khàn vang lên, trong giọng nói đều là ý uy hiếp.

Hai thân ảnh xuất hiện dĩ nhiên chính làTiêu Phàm cùng Phong Lang vừa mới chạy tới, hai người liếc nhìn liếc chung quanh, trừ ba thi thể trên mặt đất ra, còn có đang sáu người ẩn núp trên cây.

Chỉ bằng dựa vào khí tức mà phán đoán, tu vi những người này đều là Chiến Hoàng hậu kỳ trở lên, hơn nữa, trên người toát ra Sát Phạt Chi Khí mãnh liệt, loại khí tức này cực kỳ nội liễm, không giống như là người bình thường.

Với ánh mắt nhìn người của Tiêu Phàm, lại là trong nháy mắt liền nghĩ ra một loại thân phận rất phù hợp với khí chất trên người bọn họ.

Sát thủ!

Mà sau lưng cách chỗ bọn Tiêu Phàm cùng Phong Lang đang đứng hơn ba trượng, có một người mái tóc rối tung đang quỳ, một thân ảnh mặc xiêm y rách rưới màu trắng, trên mặt che kín vết máu, căn bản không rõ là nam hay là nữ.

Chỉ từ nghe tên "Mộ Dung Tuyết" mà sát thủ vừa rồi nói ra, hẳn là một nữ tử, thế nhưng cái kia bộ dáng lại không giống một nữ tử, chí ít một kiếm quyết đoán cùng lăng lệ vừa rồi lộ ra một loại sát khí nồng đậm, tu sĩ nữ quả thực không làm được.

- Hai đầu Hồn Thú các ngươi vừa nhắc đến đâu? Bọn chúng ở đâu?

Tiêu Phàm âm trầm mở miệng, ngữ khí băng lãnh tới cực điểm.

Cả một ngày không thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, Tiêu Phàm không chút do dự nghĩ đến hai đầu Hồn Thú trong miệng những người này chính là Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.

Nếu như không phải những đám Hắc Y Nhân nói ra chữ "Hai đầu Hồn Thú" kia, Tiêu Phàm cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

- Nguyên lai ngươi đến vì hai con súc sinh kia, trước đó bọn chúng còn sống, nhưng hiện tại thì chưa chắc, các hạ không cần thiết phải đổi địch với chúng ta vì chúng.

Hắc y nhân có giọng nói khàn khàn nói ra, rất hiển nhiên hắn là người đứng đầu đám người này.

Hô!

Đột nhiên, Tiêu Phàm biến mất tại chỗ, trong bàn tay, một thanh kiếm chỉ thẳng về hướng hắc y nhân kia, tốc độ nhanh như tia chớp.

- Các hạ, vì hai con súc sinh mà muốn liều chết với chúng ta?

Sắc mặt và ngữ khí của Hắc Y Nhân có giọng nói khàn khàn biến đổi, lách mình hướng lui về đằng sau, cũng không giao phong với Tiêu Phàm.

Mặc dù hắn có thể nhìn ra tu vi của Tiêu Phàm chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng vừa rồi hai người đồng bọn của hắn có một người là Chiến Hoàng hậu kỳ chết ở trong tay người kia.

- Ngươi mở miệng ngậm miệng một câu súc sinh, ngươi có biết, súc sinh trong miệng ngươi lại là ta đồng bạn của ta hay không.

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, hắn đã có thể khẳng định mười phần, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đánh nhau cùng với bọn chúng.

Bằng với thực lực của Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, không có khả năng lâu như vậy còn chưa về Tiêu Thành, dù sao Lạc Nhật Sơn Mạch cùng Tiêu Thành cách nhau chỉ chừng trăm dặm mà thôi.

- Hả?

Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, sắc mặt một đám hắc y nhân hơi đổi một chút, thanh âm Hắc Y Nhân khàn khàn quát lên:

- Giết Mộ Dung Tuyết, nhanh chóng rời đi.

- Ở trước mặt ta còn muốn giết người?

Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, Tu La Kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong tay, đánh về phía đám hắc y nhân.

- Thực sự cho là ta chỉ là đồ trang trí thôi sao, đã như vậy ta chém ngươi thành cục thịt!

Ngữ khí hắc y nhân cũng trở nên lạnh lẽo, hắn trực tiếp khóa chặt Tiêu Phàm, trong tay một thanh huyết sắc đoản đao, trong nháy mắt khóa chặt Tiêu Phàm.

- Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong? Vậy liền để ngươi thử một chút Bất Hủ Kiếm Ý!

Tiêu Phàm híp đôi mắt một cái, Tu La Kiếm rung động, thử ngâm một tiếng, một đạo bạch sắc lợi mang chém vào không khí, chớp mắt liền tới trước mặt hắc y nhân có thanh âm khàn khàn.

Bạch sắc lợi mang chẳng có gì mới mẻ, bất quá chỉ giống một kiếm khí phổ thông bình thường, ánh mắt hắc y nhân lộ ra một tia khinh thường, tiện tay dùng huyết sắc đao gãy đón lấy.

Bang!

Kiếm khí cùng đao gãy đâm vào cùng một chỗ, phát ra tiếng kim loại va chạm bén nhọn, hắc y nhân nhe răng cười một tiếng, dưới ánh phản quang của kiếm, rốt cục nhìn thấy một khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi.

Trên mặt người kia mọc đầy bong bóng màu vàng, tựa như mủ dịch bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra.

- Nguyên lai là con cóc!

Tiêu Phàm giễu cợt nói, đầy người đều là bong bóng, không phải con cóc thì còn là cái gì chứ?

Hắc y nhân giận dữ, đang lúc y chuẩn bị rút đao lại, đột nhiên kiếm khí màu trắng xuất hiện lần nữa, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xẹt qua người hắn.

Hắc y nhân giơ thanh đao gãy trong tay lên cao, chuẩn bị chém xuống dưới, cuối cùng dừng lại trong không trung, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xuống lồng ngực mình,

Phốc!

Đột nhiên, nửa người dưới của y trượt xuống, lục phủ ngũ tạng trào ra, máu tươi phun ra không ngừng.

Ánh mắt hắc y nhân đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn không thể tin được chứng kiến tất cả, nhất là sự đau đớn truyền từ ngực đến, khiến hắn cảm giác được một cỗ hàn ý băng lãnh.

Phốc phốc phốc! Ngay sau đó, vô số kiếm khí từ trên người hắn bắn ra khiến hai nửa thân thể vỡ nát, trong không khí tràn ngập mùi máu.

- Đây chính là Bất Hủ Kiếm Ý, sinh sôi không ngừng, Kiếm Ý sẽ không biến mất.

Tiêu Phàm híp hai mắt, mặc dù sớm đã có phỏng đoán, nhưng vẫn bị một kiếm vừa rồi làm cho kinh ngạc.

Sau khi hắn chém ra một kiếm kia, kiếm khí mặc dù bị Hắc Y Nhân ngăn lại, nhưng kiếm khí cũng không chân chính biến mất, mà là giống như một người hồi sinh vậy.

Một khi đối phương tự cho là đã ngăn trở được một kiếm, kiếm khí bộc phát ra càng nhanh chóng hơn, giống như một con thú hoang dã bị áp chế hồi lâu, lúc thả cho nó tự do, lại một lần nữa khôi phục dã tính điên cuồng kia vậy.

Một kiếm này có lẽ còn không đủ để miểu sát Chiến Hoàng đỉnh phong, nhưng mà hắc y nhân kia quá khinh thường một kiếm này.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thực lực của Tiêu Phàm, hắn hiện tại tùy thời đều khả năng đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ, chỉ là một mực đang áp chế mà thôi.

Với thực lực khi đã lĩnh ngộ Tam Trọng Sát Ý, Nhị Trọng Bất Hủ Kiếm Ý, Nhị Trọng Hủy Diệt Chi Ý cùng Nhị Trọng Khoái Mạn Chi Ý của hắn, đừng nói Chiến Hoàng đỉnh phong bình thường, cho dù là Hoàng Phủ Chiến Hoàng, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Huống chi, Hủy Diệt Chi Ý cùng Khoái Mạn Chi Ý của hắn cũng có xu thế muốn đột phá Tam Trọng.

Tiêu Phàm một kiếm tuỳ ý có thể giết chết một người, khiến cho năm hắc y nhân khác bị dọa cho phát sợ.

- Đi!

Một tiếng quát nhẹ, mấy người đột nhiên thối lui về phía sau.

- Hồng hộc!

Lại một đạo lợi mang lấp lóe, hai người trong đó trực tiếp bị một kiếm xé nát, huyết vũ huy sái, Sát Phạt Chi Kiếm này đến Ninh Vô Thánh cũng không phải là đối thủ, huống chi là những tên Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ này.

Gần như đồng thời, Phong Lang cầm trong tay Tiên Thiên Kiếm Thai cũng chém chết một người, hai người khác bị dọa đến hồn phi phách tán, bị thực lực của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh đến.

- Kiếm quá nhanh!

Ánh mắt của người tên Mộ Dung Tuyết khẽ run lên, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi, rốt cuộc bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Phàm quét mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, lần nữa nhìn về phía không trung.

Một người trong đó quay đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Phàm, con ngươi đen kịt, làm y bị dọa cho phát sợ, vội vàng hét lớn: - Tiểu tử, chúng ta là người Diêm La Phủ, ngươi đang đối địch với Diêm La Phủ chúng ta, thả chúng ta đi, việc này đến đây là xong.

- A? Diêm La Phủ?

Tiêu Phàm nghe thấy cái tên này, trong lòng cảm thấy nặng nề, cái tên này, hắn quá quen thuộc.

Hắn vừa hay chuẩn bị đi tham gia Sát Vương Thí Luyện, giao thủ với người Huyết Lâu, La Sinh Môn cùng Diêm La Phủ, lại không nghĩ rằng ở chỗ này lại gặp được sát thủ Diêm La Phủ.

- Không sai, chúng ta là người Diêm La Phủ.

Hai Hắc Y Nhân kia còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, lập tức dừng lại, mặt ngạo nghễ nói.

- Đã giết sáu bảy người, vậy thì càng không nên tha cho các ngươi.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, thân ảnh lần nữa biến mất tại chỗ.