Vô Thượng Sát Thần

Chương 637: Rút




Bên trong sân nhỏ một tòa viện đơn sơ rách nát, Tiêu Phàm chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang, cả người tràn đầy tinh thần.

- Cách vòng Sát Vương Thí Luyện thứ nhất còn một ngày cuối cùng, Hoa gia, ta tới đây.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, dung mạo biến hóa liền đẩy cửa phòng đi ra.

Chờ đợi 7 ~ 8 ngày, nghĩ đến Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh đã sứt đầu mẻ trán, nếu như hiện tại lại lấy thân phận Huyền Hoàng ra sân, Hoa gia nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Tiêu Phàm nghĩ quả thật không sai, mấy ngày nay Hoa Phủ trên dưới tất cả bận rộn không ngừng.

- Vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Phàm cùng Huyền Hoàng sao?

Hoa Thiên Bảo ngồi ở đại sảnh, sắc mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ.

Bảy tám ngày, Tiêu Phàm tựa như đột nhiên mất tích vậy, mà Huyền Hoàng càng biến mất mười mấy ngày nay rồi, còn Hoa Thiếu Phi mười mấy ngày nay đều ngồi xổm ở trong hầm cầu.

Vốn dĩ Hoa Thiếu Phi hồng quang đầy mặt, bây giờ trở nên gầy trơ xương, nhìn qua hệt một như lão già vậy.

Còn Hoa Thiên Minh lại từ Hoàng Phủ Chiến Hoàng biến thành một người bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng, thân thể suy yếu vô cùng.

Hoa Thiên Bảo nhìn thấy hai người thân nhất của mình biến thành bộ dáng này, trong lòng bình tĩnh như thế nào được.

Tất cả những thứ này đều là vì Tiêu Phàm, Hoa Thiên Bảo ước gì đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi, lột da tróc thịt, chỉ là căn bản tìm không thấy hành tung Tiêu Phàm mà thôi.

Mấy ngày nay, hạ nhân Hoa gia đều ở trong trạng thái sợ hãi.

Nghe thấy Hoa Thiên Bảo chất vấn, tất cả mọi người không dám ngẩng đầu, tìm Tiêu Phàm, một chút bóng dáng đều không có, trả lời như thế nào?

Dù sao tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần nghe chửi, nói hay không cũng không đáng kể, còn không bằng ngậm miệng không nói.

- Gia Chủ!

Đột nhiên, một thanh âm vội vàng phá vỡ sự yên tĩnh, chỉ thấy một hạ nhân Hoa gia lộn nhào xông vào phòng khách.

Hoa Thiên Bảo giận mắt quét ngang, vừa mới chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng tên hạ nhân kia lại đột nhiên thở không ra hơi nói:

- Gia chủ, Huyền, Huyền Hoàng Dược Sư đến.

- Cái gì?

Hoa Thiên Bảo bỗng nhiên đứng dậy, một cái vặn chặt cổ áo hạ nhân kia, kích động nói:

- Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa!

- Gia, gia chủ, Huyền Hoàng Dược Sư đến!

Khí thế Hoa Thiên Bảo làm cho hạ nhân bị dọa cho phát sợ, sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng gạt ra mấy chữ.

- Huyền Hoàng Dược Sư đến? Nhanh, mau mời!

Hoa Thiên Bảo kinh ngạc nói, tự nhiên không biết làm sao, sau đó lại nói:

- Chờ đã, ta tự mình đi nghênh đón!

Mấy ngày sứt đầu mẻ trán, Hoa Thiên Bảo trở thành gia chủ đến nay còn chưa bao giờ có dạng việc này, bây giờ nhìn thấy Huyền Hoàng đến, đâu còn có thể bình tĩnh nữa.

Tiêu Phàm đứng ở cửa ra vào Hoa Phủ, chờ đợi chốc lát, lại nhìn thấy Hoa Thiên Bảo tự mình đến nghênh đón, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi:

- Xem ra, ta xuất hiện vừa đúng lúc nha.

Giờ phút này trong lòng Tiêu Phàm hoàn toàn là tư thái của một chúa cứu thế, giữ vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

- Huyền Tông Sư ngài rốt cục cũng đến, hơn nửa tháng này khiến cho ta đợi lâu quá.

Hoa Thiên Bảo nắm hai tay Tiêu Phàm, kích động nói.

- Hoa gia chủ, xin lỗi, lần trước bị Tiêu Phàm gây thương tích, những ngày qua vẫn đang trị thương, cho đến một canh giờ trước mới xuất quan.

Tiêu Phàm cười khổ nói.

Tiêu Phàm ý tứ rất rõ ràng, không phải ta không đến, mà là bị "Tiêu Phàm" gây thương tích nên căn bản không đến được.

Không phải thế, ta vừa mới xuất quan liền lập tức chạy tới, đối với Hoa gia ngươi cũng hết mực quan tâm rồi.

- Cái tên Tiêu Phàm đáng chết, đợi ta tìm tới hắn sẽ thiên đao vạn quả, lột da tróc thịt hắn!

Vừa nói đến Tiêu Phàm, Hoa Thiên Bảo liền nghiến răng nghiến lợi nói.

- Thiên đao vạn quả, lột da tróc thịt? Mẹ kiếp, Hoa Thiên Bảo, con mẹ ngươi thật đúng là hung ác, cũng may lão tử bách tà bất xâm.

Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng, không khỏi run run.

Vốn dĩ lão tử còn dự định cứu con trai của ngươi một mạng, có điều bây giờ xem ra không thể nữa rồi.

Thậm chí còn muốn bám vào bảo khố của Hoa Gia ngươi!

Vừa nghĩ tới bảo khố Hoa Gia, Trong lòng Tiêu Phàm liền ngứa ngáy, hắn rất chờ mong mấy cái Hồn Điêu nhỏ kia có phải đã đổ đầy cái Hồn Giới kia rồi hay không.

- Khụ khụ, Hoa gia chủ, thực lực Tiêu Phàm cường đại, Tỏa Hồn Châm càng cực kỳ đáng sợ,về luyện dược cùng tài nghệ y thuật còn phải giỏi hơn cả ta, muốn bắt hắn cũng không dễ dàng.

Tiêu Phàm vội vàng khen bản thân một cái.

Muốn bắt lão tử, qua tối nay lão tử sẽ hoàn toàn biến mất, muốn bắt ta ư?

Thấy Hoa Thiên Bảo còn muốn nói gì, Tiêu Phàm vội vàng ngắt lời nói:

- Hoa gia chủ, chúng ta đi vào xem Hoa thiếu gia trước đi.

Tiêu Phàm sớm đã đem tất cả mọi việc xét lại một lần:

- Huyền Hoàng không nên biết việc Hoa Thiên Minh bị thương, cho nên hắn sẽ không nhắc đến Hoa Thiên Minh.

- Huyền Tông Sư, lần này sợ làm phiền ngươi.

Sắc mặt Hoa Thiên Bảo khó coi nói:

- Đi vào trước rồi nói.

Tiêu Phàm theo Hoa Thiên Bảo đi tới gian phòng Hoa Thiếu Phi, thấy bộ dáng Hoa Thiếu Phi nằm ở trên giường, Tiêu Phàm cũng bị giật mình.

- Không thể nào, Bổ Khí Thông Hồn Đan lợi hại như vậy sao?

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc nói, cái gọi là bổ khí thông hồn hoàn chỉ là một loại dược hoàn hắn tùy ý luyện chế mà thôi, nhưng công hiệu này kinh khủng quá.

Hoa Thiếu Phi dù sao cũng có tố chất thân thể tu giả mà lại bị hút khô.

- Huyền Tông Sư, việc này?

Trong lòng Hoa Thiên Bảo vẫn tức giận Huyền Hoàng, nhi tử mình đang yên đang lành, bị hắn chỉnh thành cái bộ dáng như thế.

Nếu như không phải đem hy vọng cuối cùng ký thác trên người Huyền Hoàng, Hoa Thiên Bảo đã sớm nổi giận.

- Chúc mừng Hoa gia chủ, đây là hiện tượng tốt!

Tiêu Phàm vẫn không nhịn được bật cười nói.

- Hiện tượng tốt? Trước đó Huyền Dược Sư không phải nói, rút Tỏa Hồn Châm ra nhất định phải huyết khí tràn đầy sao? Tinh khí thần tràn đầy sao?

Hoa Thiên Bảo càng thêm nghi hoặc.

- Nguyên nhân cụ thể ta nói Hoa gia chủ cũng không nhất định hiểu được, hiện tại nhìn ta rút Tỏa Hồn Châm ra thì ngươi sẽ tin!

Tiêu Phàm cuốn ống tay lên áo liền đi đến bên giường.

Thần sắc Hoa Thiên Bảo ngưng lại, trong lòng có chút kích động, gần một tháng rồi, rốt cục cũng có thể rút Tỏa Hồn Châm ra.

Tiêu Phàm đi đến bên cạnh giường, bàn tay đặt tại vị trí Hồn Hải Hoa Thiếu Phi, trút vào cơ thể hắn một cỗ Hồn Lực bàng bạc, một đạo Hồn Lực hóa trưởng thành châm, cắm vào trong Hồn Hải Hoa Thiếu Phi.

Chỉ một thoáng, Hồn Lực trong phòng vũ động, nhấc lên một cỗ Hồn Lực phong bạo to lớn.

Sau một khắc, huyết khí trên người Hoa Thiếu Phi nhanh chóng dâng lên, cả người nhìn qua tràn đầy tinh thần.

- Thực có thể?

Hoa Thiên Bảo kinh ngạc vô cùng.

Hắn không thấy Tiêu Phàm nhếch miệng lên, loại thủ pháp này hắn đã từng dùng qua trên người mình, chỉ là kích phát tiềm năng bản thân mà thôi mà thôi.

Ban đầu sau khi chém giết Tần Đao ở Ly Hỏa Đế Đô, cùng Vương Đạo Minh đối chiến, Tiêu Phàm chính là dùng loại thủ pháp này chèo chống chiến lực.

Loại thủ pháp này thông qua kích thích huyệt vị một người, khiến huyết dịch tu sĩ sôi trào lên, lại tăng thêm Tiêu Phàm đã chậm rãi rút ra ba cây Tỏa Hồn Châm, Hồn Lực trong cơ thể Hoa Thiếu Phi khuấy động, tự nhiên có cảnh tượng kỳ dị như vậy.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm chậm rãi nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay hắn, có một vòng xoáy Hồn Lực, trên vòng xoáy Hồn Lực hút lấy ba cây châm dài.

- Thành công!

Hoa Thiên Bảo hết sức kích động nói.

Phốc!

Đột nhiên Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay đột nhiên dừng lại, sắc mặt hơi trắng bệch, ba cái kim châm vẫn cắm ở ngực Hoa Thiếu Phi

- Huyền Tông Sư, ngươi làm sao?

Hoa Thiên Bảo thấy khuôn mặt Tiêu Phàm vội vàng hỏi, bộ dáng không giống như là đang làm giả.

- Vừa mới quên nói với Hoa gia chủ, lúc ta lấy châm không cho phép quấy rầy.

Tiêu Phàm cười khổ nói:

- Hiện tại, Hồn Hải Hoa thiếu gia hút lại Tỏa Hồn Châm, ta không thể tuyển chọn cưỡng ép.

- Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Hoa Thiên Bảo không cần nghĩ ngợi hỏi.