Vô Thường

Chương 391: Thiếu gia là đệ tử đường môn




Người thân thuộc nhất với Đường Phong không nghi ngờ gì chính là bọn Thiết Đồ, nhưng hiện tại bọn người Thiết Đồ sau khi bị đánh bay không biết sống chết thế nào, bọn họ chính là vì giúp đỡ Đường Phong mới lưu lại đối phó Phượng Kinh Thanh, điều này khiến Đường Phong không thể không phẫn nộ?

Lúc này Phượng Kinh Thanh duỗi tay trái mình ra, hai ngón tay kẹp vào trên mũi kiếm màu đen đâm xuyên qua cơ thể, đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Đường Phong không thể rút đoản kiếm mày đen ra được.

Đoản kiếm đã đâm xuyên qua, nếu rút ra, thương thế của Phượng Kinh Thanh sẽ càng nghiêm trọng. Điểm này Đường Phong biết rất rõ, đối phương cũng biết, đương nhiên sẽ không cho hắn rút ra.

Đường Phong khinh thường liếc nhìn Phượng Kinh Thanh, cười lớn nói:

- Vũ khí của thiếu gia đã được bôi độc, nếu ngươi muốn thì cứ trực tiếp lấy đi.

Khuôn mặt vốn đã tức giận của Phượng Kinh Thanh trong nháy mắt tái xanh.

Hơi cảm nhận tình huống bên trong cơ thể, quả nhiên phát hiện có một số độc tố nào đó đang chảy xuôi trong cơ thể mình.

Những độc tố này không đả thương tính mạng bản thân, nhưng nếu cứ bỏ mặc nhất định sẽ ảnh hưởng đến thực lực của hắn.

Phượng Kinh Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, đặt tay lên mũi kiếm, đoản kiếm màu đen cắm vào người Phượng Kinh Thanh vèo một tiếng bay ra ngoài, mang theo một chuỗi máu tươi từ phần lưng hắn.

Đau đớn kịch liệt khiến Phượng Kinh Thanh lảo đảo tại chỗ, phong đao quẩn quanh trên người cũng có chút hiện tượng ngưng tụ bất ổn, khi hắn đang suy nghĩ tạm thời rút lui hay là vẫn liều mạng chịu trọng thương tấn công Đường Phong thì đột nhiên phát hiện thần sắc Đường Phong một hồi khẩn trương, lập tức lao về phía mình.

Cùng như đồng thời, Phượng Kinh Thanh chỉ cảm thấy sau lưng lại đau đớn một hồi, cùng với một tiếng vang nhỏ, một mũi kiếm khác xuyên qua gần sát trái tim hắn.

- Ngươi phải chết!

Sau lưng, thanh âm cuồng loạn của Hà Hương Ngưng vang lên.

Lại một lần nữa bị người ta đánh lén, Phượng Kinh Thanh đã không biết nên nói cái gì. Trong lúc bản thân đang khiếp sợ trước thực lực đề thăng của Đường Phong, phẫn nộ vì bị trúng độc tố bên trong đoản kiếm màu đen của hắn đã hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một nữ nhân có cừu oán với mình.

Nữ nhân này quả nhiên không muốn sống nữa! Vì trong nháy mắt nàng đâm kiếm vào cơ thể Phượng Kinh Thanh, phong đao quẩn quanh quanh người Phượng Kinh Thanh cũng đã tước qua hai tay nàng, sau lưng truyền đến vô số tiếng vang -phốc phốc-

Nhưng vẫn chưa đủ, người dám tập kích mình nhất định phải chết.

- Tiện nhân.

Không quay đầu lại, Phượng Kinh Thanh phẫn nộ quát một tiếng, trên người đột nhiên phóng ra ba cổ phong đao, Hà Hương Ngưng tựa hồ như dính chặt vào chỗ Phượng Kinh Thanh đứng, đối diện với ba thanh phong đao đằng đằng sát khí, căn bản không thể nào né tránh.

Nhưng chuyện này đối với Hà Hương Ngưng mà nói đã không còn quan trọng nữa, Phượng Kinh Thanh đã chịu hai lần trọng thương, thương thế nặng như vậy, cho dù không chết cũng không khác biệt gì nhiều, nàng tin tưởng Đường Phong sẽ vì nàng hoàn thành chuyện còn lại.

Nhìn thấy ba thanh phong đao nhanh chóng phóng đại trước mặt mình, Hà Hương Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại, thế nhưng sau một khắc, thân thể của nàng đột nhiên bị ai đấy ôm chặt, mạnh mẽ đẩy sang bên cạnh.

- Vù vù vù.

Ba đạo phong đao xẹt qua bả vai Hà Hương Ngưng, kéo theo một miếng áo lớn, tạo ra ba vết thương sâu đến mấy tấc.

Hà Hương Ngưng mê man mở mắt ra, nhìn thấy Đường Phong gần trong gang tấc, sắc mặt của hắn hơi có vẻ khẩn trương, lại có vẻ như trút bỏ được gánh nặng, biểu hiện nghiêm túc mà chân thật trên mặt của hắn khiến cho người khác cảm giác rất an tâm. Hà Hương Ngưng bất giác nở nụ cười.

Trong nháy mắt Hà Hương Ngưng động thủ, Đường Phong đã phát hiện, biết rõ nếu mình không đi cứu nàng, nàng tuyệt đối sẽ bị Phượng Kinh Thanh đánh chết, cao thủ Thiên giai thượng phẩm vận khởi sức mạnh cương tâm không phải là chuyện đùa.

Cũng may mắn bản thân hắn bây giờ là Thiên giai trung phẩm, nếu không cho dù dùng tốc độ trước kia của mình, khẳng định cũng không kịp cứu nàng. Nữ nhân này vì báo thù, quả nhiên đã bất chấp tất cả, kể cả tánh mạng của mình.

Hai người giống như hồ lô lăn ra mặt đất cách đó mấy trượng, Đường Phong lập tức đứng lên cảnh giác quan sát Phượng Kinh Thanh đang đứng tại chỗ, quần áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Phượng Kinh Thanh thật sự nổi giận, nhưng cơ thể đã có chút bất ổn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, xem ra lưỡng kiếm của Đường Phong và Hà Hương Ngưng mặc dù không lấy mạng hắn, nhưng chí ít cũng đâm xuyên qua vị trí trọng yếu, nếu không với thực lực của hắn sẽ không đến mức thê thảm như vậy.

Trong lúc cấp bách, tranh thủ liếc nhìn Hà Hương Ngưng, hai cánh tay của nữ nhân này đã máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm, không thể ức chế cơn run rẩy, vết thương rất sâu trên bờ vai đặc biệt càng lộ rõ máu tươi ra ngoài, nhìn bên ngoài rất thê thảm, nhưng không cần lo lắng đến tánh mạng.

- Đừng cử động...

Đường Phong dặn dò, rút ra một ngọn phi đao từ trong không gian Mị Ảnh, lập tức cầm ngược làm dao găm trên tay cấp tốc tiếp cận Phượng Kinh Thanh.

Mặc dù không có đòn đánh lén cuối cùng của Hà Hương Ngưng, muốn tiêu diệt Phượng Kinh Thanh cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột, độc tố được tôi luyện trên thanh đoản kiếm màu đen của mình cho dù không trí mạng, nhưng theo dòng chảy của huyết dịch muốn ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của một người tuyệt đối không có vấn đề.

Trong tay Đường Phong không thiếu độc dược, nhưng làm thế nào khiến độc dược này phát huy tác dụng mới là vấn đề quan trọng nhất, muốn dùng độc tố với một Thiên giai thượng phẩm không phải chuyện đơn giản như vậy.

Tuy nhiên cũng may mắn, một kích cuối cùng của Hà Hương Ngưng lại khiến Phượng Kinh Thanh càng thêm thê thảm, lúc này Đường Phong muốn tiêu diệt hắn, hắn tuyệt đối trốn không thoát.

Nhìn thấy Đường Phong xông đến, trong ánh mắt Phượng Kinh Thanh hiện lên vẻ bối rối, hắn vội vàng lui lại mấy bước, sau đó xoay người rời đi.

Tên này lại muốn chạy trốn! Đây là lần đầu tiên Phượng Kinh Thanh lùi bước khi đối mặt với người khác, hơn nữa còn lùi bước dứt khoát như thế, không khó phán đoán, hắn đã không cách nào đối đầu với cao thủ Thiên giai trung phẩm này.

Nhưng hắn muốn chạy nào có đơn giản như vậy, người Đường Phong còn chưa tới, mấy ngọn phi đao đã xuất thủ, phi đao xếp theo hình tam giác, phong kín tất cả đường lui của Phượng Kinh Thanh, nghe thấy tiếng xé gió sau lưng, Phượng Kinh Thanh cũng không thể không dừng lại bộ pháp, sử xuất phong đao cương tâm lực lượng ngăn cản mấy ngọn phi đao, cả hai đụng nhau giữa không trung, hợp lại ngang sức ngang tài.

Nhưng Phượng Kinh Thanh cũng chỉ có thể làm được loại trình độ này, tốc độ của Đường Phong bây giờ nhanh hơn hắn một phần, trong nháy mắt đã đuổi tới bên cạnh hắn.

Áo trời không thể vá!

Đường Phong phóng ra hơn một trăm cây phi châm, đối mặt với ám khí dày đặc, ùn ùn kéo đến này, trong đôi mắt Phượng Kinh Thanh dần hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Đây là một trận chiến cơ bản không có gì lo lắng, nhưng lại hao phí thời gian nửa nén hương của Đường Phong, uy lực phản kháng của Phượng Kinh Thanh quá lớn, nhưng nếu đánh tiếp, Phượng Kinh Thanh lại càng vô lực, bởi vì tất cả ám khí của Đường Phong đều được bôi độc, chỉ cần Phượng Kinh Thanh hơi không tập trung sẽ bị trúng mấy mũi ám khí, làm suy yếu lực chiến đấu của hắn.

Cuối cùng hai tấm cương binh ám khí chuyển tâm luân xuất động triệt để thu hoạch tánh mạng của Phượng Kinh Thanh, cắt ra một vết thương rất lớn trên cổ hắn.

Phượng Kinh Thanh chết cũng xem như có chút khí khái, chưa bao giờ mở miệng cầu xin, mặc dù biết rõ không địch lại vẫn kịch liệt phản kháng.

Trong nháy mắt ngã xuống, Phượng Kinh Thanh lấy tay bịt lấy cổ họng mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Phong, giữa các kẽ tay máu tươi không ngừng phun ra.

- Hèn hạ, rõ ràng dụng độc!

Đường Phong ảm đạm nói:

- Thiếu gia là đệ tử Đường môn, đương nhiên chỉ dùng độc!

Một vị cao thủ Thiên giai thượng phẩm, thực lực có thể nói là đứng đầu lại chết như vậy. Gió biển tanh nồng lướt nhẹ qua trước mặt, trên bờ cát cuồn cuộn nổi lên sóng biển cực lớn, giống như bài ca phúng điếu tiễn đưa hắn. Nhưng tổng thể mà nói, Phượng Kinh Thanh chết không có gì đáng tiếc!

Khi hắn ngã xuống, Đường Phong đưa tay vuốt trán hắn.

Một luồng năng lượng dũng mãnh tuôn vào trong đan điền, bổ sung cương khí vừa mới bị tiêu hao. Tâm tình Đường Phong hơi có vẻ kích động, đây chính là cao thủ Thiên giai thượng phẩm đầu tiên mà hắn giết chết, cũng là lần đầu tiên thu được âm hồn của cao thủ Thiên giai thượng phẩm.

Cứ như vậy, sau này khi thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, thực lực lại tăng lên một cấp bậc.

Không kịp cảm khái, Đường Phong nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hà Hương Ngưng, cô gái này này vẫn quật cường quay đầu nhìn Đường Phong và Phượng Kinh Thanh chiến đấu, ánh mắt không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi Phượng Kinh Thanh chính thức tử vong, trên mặt nàng mới lộ ra một nụ cười, nằm thẳng trên bờ cát, cười ha ha.

Báo thù rồi, cuối cùng cũng báo thù được rồi, mặc dù nói cừu nhân này không phải chết trên tay mình, nhưng mình đã đâm cho hắn một kiếm, khiến hắn chịu trọng thương, như vậy là đủ rồi. Có lẽ trước khi hắn chết đã rất hối hận vì đã lưu lại tánh mạng của mình? Trong lòng Hà Hương Ngưng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Báo ứng, cái này là báo ứng!

Đường Phong còn chưa vọt tới bên cạnh Hà Hương Ngưng, đã ồn ào nói với Thu Tuyệt Âm đang đứng tại chỗ:

- Còn ngây người ra đó làm gì, mau chóng đến giúp đỡ….

- A. . .

Thu Tuyệt Âm thật sự bị kinh hãi, từ khi Đường Phong đột nhiên bộc phát thực lực Thiên giai trung phẩm, cả người nàng như ngây dại, hoàn toàn thật không nghĩ đến lúc này mình nên làm những gì.

Cho đến khi Đường Phong kêu nàng, nàng mới đột nhiên nhớ tới, những đồng bạn của mình đều bị thương nặng, chưa biết sinh tử thế nào.

Vừa rồi Đường Phong có nhìn thoáng qua thương thế của Hà Hương Ngưng, nhưng lúc này cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện nàng bị thương nặng như vậy.

Hai cánh tay bị phong đao xoắn lại đến mức huyết nhục lẫn lộn, ở miệng vết thương còn thấy xương lộ ra, huyết dịch không thể ức chế tuôn chảy ra ngoài. Có thể nói nửa trước cánh tay của nàng suýt chút nữa đã bị xoắn thành bột phấn. Thương thế như vậy không nghỉ ngơi mấy tháng thì không thể khôi phục hoàn toàn, xem ra ba vết thương trên bả vai nàng có vẻ không có ý nghĩa rồi.

- Bôi thuốc cho nàng.

Đường Phong móc ra mấy bình Kim Sang dược đã luyện chế lúc trước từ trong không gian Mị Ảnh, ném cho Thu Tuyệt Âm, rồi tiếp tục phóng tới vị trí Cừu Thiên Biến rơi xuống.

Trong mấy người tham chiến, Cừu Thiên Biến là người chịu thương thế nặng nhất, trong nháy mắt Phượng Kinh Thanh đả thương hắn, Đường Phong rõ ràng nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc giống như rang đậu.

Đi đến bên cạnh Cừu Thiên Biến vẫn nằm im không nhúc nhích, Đường Phong vội vàng đưa tay dò xét hơi thở của hắn, cau mày lại.

Thương thế của hắn xác thực rất nặng, dù sao một chưởng của Phượng Kinh Thanh đã đánh thẳng vào ngực hắn.

Khi Đường Phong còn chưa biết làm thế nào, ở bên cạnh lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề, quay đầu nhìn lại, Đường Phong cảm thấy yên tâm hơn không ít, Bàng Dược Vương và Thiết Đồ từ bên kia chậm rãi đi tới. Thần sắc hai người đều không quá tốt, nhất là Thiết Đồ, bị Phượng Kinh Thanh đánh rớt vào trong biển, nếu không nhờ nước biển lạnh buốt kích thích hắn thì có thể hắn đã hôn mê.

Tuy nhiên mặc dù có thể cố gắng bước đi, tình trạng của hắn cũng không khởi sắc lắm, sắc mặt yếu ớt, thân hình lung lay, toàn thân ướt sũng.

Bàng Dược Vương cũng lấy tay che ngực, thân hình lung lay như sắp đổ.

- Bàng lão.

Đường Phong vội vàng kêu hắn lại:

- Mau tới đây nhìn xem….

Bàng Dược Vương tốt xấu gì cũng là Luyện dược sư, hơn nữa thực lực cũng là Thiên giai, ứng phó với loại nội thương này kinh nghiệm hơn Đường Phong nhiều.

Bàng Dược Vương đi tới bên cạnh Cừu Thiên Biến, ngồi xổm xuống xem xét, sau đó khẽ cau mày, thò tay vào trong lồng ngực lấy ra một bình ngọc màu sắc cổ xưa, đổ từ trong bình ra ba viên đan dược, mở miệng Cừu Thiên Biến thả vào, lại vận chuyển cương khí giúp hắn nuốt vào trong bụng.

- Sống hay chết còn phải xem vận mệnh của hắn.

Bàng Dược Vương đặt mông ngồi ngồi xuống đất, thở phì phò, liếc nhìn Đường Phong, Bàng Dược Vương lại nói:

- Ngươi cũng bị thương.

- Không có gì đáng ngại. . .

Đường Phong nhìn thương thế trên cánh tay của mình, vết thương này cũng bị phong đao cắt. Hắn thò tay xé rách hắc bào bị máu tươi nhuộm đỏ, lấy ra một lọ Kim Sang dược đắp lên, vết thương đau đến mức Đường Phong nhe răng trợn mắt.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Cừu Thiên Biến mới hơi có chút đỏ hồng, hô hấp cũng không còn yếu ớt như trước, Bàng Dược Vương lúc này mới vui vẻ nói:

- Xem ra hắn không chết được.

Nghe thấy câu này, Đường Phong và Thiết Đồ mới thở phào một hơi.

Trận chiến này quả thực vất vả đến cực điểm, bây giờ nhớ lại tựa hồ trong lòng tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi, đối mặt với cao thủ Thiên giai thượng phẩm xác thực là rất có khả năng bị đối phương đánh chết. Tuy nhiên sau trận chiến này cũng chưa có người nào phải bỏ mạng, xem như là chuyện rất may mắn, nhưng tất cả mọi người ở đây tựa hồ đều mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.

- Mọi người ở lại đây.

Đường Phong dặn dò.

- Ngươi đi đâu?

Bàng Dược Vương hỏi.

- Đi giúp bọn Tiếu thúc.

Năng lực Mượn xác hoàn hồn vẫn chưa mất đi, Đường Phong dự định đi giúp bọn Tiếu thúc một tay, nếu không làm sao tiếp tục duy trì, chiến đấu bên đó cũng không biết tiến hành như thế nào, Đường Phong thật sự có chút bận tâm.

- Ngươi phải cẩn thận một chút.

Bàng Dược Vương dặn dò Đường Phong, vừa rồi khi Đường Phong đánh chết Phượng Kinh Thanh. Hắn và Thiết Đồ đều ở xa nhìn thấy, mặc dù nỗi khiếp sợ thực lực của Đường Phong bỗng nhiên tăng lên, nhưng suy nghĩ kỹ cũng biết hắn nhất định là dùng bí thuật gì mới có thể được được loại trình độ này.

Cái này nhất định là bí thuật có di chứng cường đại!