Vô Thường

Chương 461: Cướp sạch




- Mà thôi, giải quyết tốt hậu quả đi, trong tông có nam nhân lợi hại thật sự là có phúc khí mà.

Bạch Tố Y ngược lại rất hưng phấn, không uổng phí nàng dẫn hắn tiến vào tông môn, trong dự đoán của nàng, môn hạ đệ tử Thiên Tú sẽ chết không ít người, nhưng cũng phải để cho thế nhân xem, Thiên Tú quyết tâm giữ gìn môn hạ đệ tử của mình đến cùng, có thương vong này cũng phải thừa nhận.

Lập tức, Bạch Tố Y phân phó chúng đệ tử xem xét khắp nơi, nếu có thể tìm được thi thể của đệ tử Nhất Đao Môn, phải đem chôn, tránh để cho thi thể hư thối tạo thành ôn dịch. Còn phải tìm kiếm nơi cất chứa bảo vật của Nhất Đao Môn.

Thực lực chỉnh thể của Nhất Đao Môn không kém Thiên Tú, tông môn này kinh doanh nhiều năm như vậy, tiền tài tích lũy được cũng không phải số ít, mặc dù đám đệ tử Nhất Đao Môn khi bỏ đi cũng mang theo một chút, nhưng số tài sản còn lại cũng sẽ không ít.

Hơn một ngàn người đến đây, chẳng lẽ đi một chuyến tay không sao? Nếu đã đến, vậy thì phải mang toàn bộ đồ vật đem về.

Đường Phong đã khôi phục hoàn toàn, sở dĩ còn ở lại chỗ này, là vì ba người đệ tử Thiên Tú bị thương rất nặng, nhất là người bị đoạn một cánh tay. Mặc dù có Mạc Lưu Tô dùng cương khí trị liệu cho nàng, cũng không cách nào trị khỏi miệng vết thương, cho nên còn phải mất một khoảng thời gian điều trị mới được, không nghĩ tới bọn người Bạch Tố Y cũng tới đây.

Mọi người gặp mặt nhau, Mạc Lưu Tô nhào vào lòng Lâm Nhược Diên khóc lóc một trận, làm cho Đường Phong cảm thấy đau xót trong lòng.

Mạc Lưu Tô ủy khuất rất nhiều, thời điểm nhìn thấy Đường Phong đã phát tiết một ít cảm xúc, dù sao nam nữ khác biệt, không thể ôm hắn khóc, mà Lâm Nhược Diên bất đồng, đối với Mạc Lưu Tô thì Lâm Nhược Diên vừa là thầy vừa là mẹ, Mạc Lưu Tô hoàn toàn có thể giải phóng toàn bộ tâm tình của mình.

Mọi người an ủi một hồi, lúc này Mạc Lưu Tô mới đình chỉ nỉ non thút thít, đôi mắt sưng đỏ, có chút tự trách:

- là Lưu Tô sai, nếu không phải con dẫn các nàng ra ngoài, sư thúc cũng sẽ không chết.

- Đồ ngốc.

Lâm Nhược Diên an ủi.

- Người chết không thể sống lại, Phong nhi cũng báo thù cho nàng rồi, nàng ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

- Nếu thực lực của con mạnh hơn một chút, cũng không xảy ra chuyện như thế này.

Trảu qua sự việc lần này, Mạc Lưu Tô cũng nhận một đả kích không nhỏ.

Lâm Nhược Diên nhìn nàng một cái, có chút ngoài ý muốn nói:

- Không phải nha đầu ngươi không thích tu luyện sao?

Mạc Lưu Tô nhẹ nhàng gật đầu, trước kia nàng không thích tu luyện, đem tất cả hứng thú đặt vào luyện dược, nhưng trải qua chuyện lần này nàng đã minh bạch, nếu bản thân không có thực lực tự bảo vệ mình, cho dù mình có hứng thú với luyện dược, cũng sẽ không đi đến đâu. Không nói có rất nhiều dược liệu phải mua, còn có những loại thiên tài địa bảo, nếu không có thực lực, biết đi đâu mà tìm?

- Tốt, tốt.

Lâm Nhược Diên mừng rỡ vạn phần.

Đúng lúc này, có vài đệ tử Địa giai kích động từ bên ngoài chạy đến, một người chạy sau cùng hô lên:

- Chậm một chút, các ngươi phải cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh quá, coi chừng vất té bị thương đấy.

- Có chuyện gì?

Bạch Tố Y nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.

Mấy người đệ tử này cười hì hì nhìn Bạch Tố Y, nói:

- Bạch sư tỷ, chúng ta tìm được trong Nhất Đao Môn không ít thứ tốt, ngươi nhìn xem đây là thứ gì?

Nàng cũng không nói đó là vật gì, mà cố tình lấp lững để thu hút sự chú ý của mọi người, nhìn thần sắc trên mặt nàng, tự nhiên biết đó nhất định là đồ tốt.

Ngay sau đó, có ba đệ tử thực lực Địa giai, đang hợp sức mang một thứ gì đó đi đến.

Thực lực Địa giai rất cường đại, nhưng các nàng dù sao cũng là nữ tử, khí lực không bằng nam nhân, cho nên dùng hết sức để mang đến.

Mọi người nhìn qua, phát hiện các nàng đang mang một khối tảng đá cổ xưa không ánh sáng, tảng đá tròn vo, lớn nhỏ chừng ba bốn chậu rửa mặt, bề mặt gồ ghề đầy lỗ hỏng.

Theo lý thuyết, một tảng đá có thể tích không quá lớn như thế, cũng không cần đến ba Địa giai phải dùng hết sức nâng lên, nhưng lúc các nàng đặt tảng đá xuống đất, mặt đất run lên một chút, mọi người lập tức minh bạch, sức nặng của tảng đá này, không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Hai mắt Đường Phong sáng lên, giống như sói đói tìm được thức ăn trong đống tuyết, thân hình lao đến chỗ tảng đá.

- Một khối lớn như vậy?

Bạch Tố Y giật mình vạn phần.

Mấy trưởng lão khác cũng vây quanh tảng đá, Lâm Nhược Diên thò tay cảm thụ một chút, cảm thấy trong viên đá tản ra một chút hàn ý.

- Tông chủ, đây là Thiên Ngoại Vẫn Thạch trong truyền thuyết phải không?

Một người trong số ba người mang tảng đá đến mở miệng hỏi.

Bạch Tố Y cũng không trả lời, Đường Phong mặt mày hớn hở nhào vào tảng đá, ôm lấy nó, ngoài miệng nói:

- Đây là của ta.

Mấy vị trưởng lão dở khóc dở cười.

Lâm Nhược Diên nói:

- Tốt, tốt, đây là của ngươi. Lần này Phong nhi lập công lớn cho Thiên Tú, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi.

Mạc Lưu Tô ở một bên cười không ngậm miệng được, Đường Phong hiện tại đã không còn bộ dáng hung thần ác sát như lúc trước, mà giống như hài tử đang ôm món đồ chơi ưa thích của mình.

Bạch Tố Y cũng mỉm cười nói:

- Phong nhi đúng là người biết hàng, đây là một khối Thiên Ngoại Thiên Thạch. Bất quá một khối lớn như vậy rất ít khi nhìn thấy, hơn nữa, đây là Nguyên Thạch, chỉ cần đề luyện một phen, sẽ thành Thiên Ngoại Vẫn Thạch chính thức, một khối lớn như thế này, đề luyện ra hơn mười cân Thiên Ngoại Vẫn Thạch là không thành vấn đề.

Nghe đồn trên thế gian có rất nhiều Thiên Ngoại Thiên Thạch, nhưng sau khi rơi xuống mặt đất, đều giống một tảng đá bình thường mà thôi. Mà Nhất Đao Môn tìm được một khối lớn thế này là rất hiếm. Thiên Ngoại Vẫn Thạch, bản thân cứng rắn vô cùng, nếu dùng để chế tạo vũ khí, chỉ cần tìm một công tượng có tay nghề cao, bất luận thế nào cũng luyện chế ra được một thanh vũ khí đẳng cấp Thiên binh.

Trong thập đại Thần binh và vô số vũ khí khác, thời điểm luyện chế đều thêm Thiên Ngoại Vẫn Thạch vào.

Đường Phong mừng rỡ đồng thời nhịn không được kiểm tra trong trí nhớ của Liễu Trần Phong một chút, hắn tìm được xuất xứ của khối Thiên Ngoại Vẫn Thạch này, không ngờ đồ vật như vậy đã có lịch sử vài chục năm rồi.

Vài chục năm trước, một Thiên Ngoại Vẫn Thạch có khí thế hủy thiên diệt địa rơi xuống phạm vi bên ngoài Nhất Đao Môn ba mươi dặm, biến mảnh đất kia thành một hố sâu cực lớn, thành trì cùng thôn trang xung quang đều bị ảnh hưởng, phòng ốc kiến trúc không bền vững sụp đổ không ít, càng không may là người chết trong sự cố đó không ít.

Người của Nhất Đao Môn đến mang một mảnh vỡ trong đó quay về tông môn, đã từng tìm công tượng đại sư để luyện chế thành thần binh lợi khí, nhưng trên thế giới này, đại sư có thể luyện chế Thiên Ngoại Vẫn Thạch thành vũ khí rất ít, Nhất Đao Môn tìm nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được, cuối cùng bất đắc dĩ lưu trữ lại, chờ tìm được người rồi nói sau.

Lại không nghĩ tới thẳng hôm nay, bảo bối này vẫn nằm phủ bụi trong Nhất Đao Môn vì không tìm được người rèn nó, hôm nay liền tiện nghi cho Đường Phong.

Đường Phong lấy được chút ít truyền thừa trong Thiên Công Đồ Phổ, đều cần đại lượng khoáng thạch trân quý, chẳng hạn Nguyệt Tích, Kim Tinh Thập Ma… đều là những kim loại hiếm, khoáng thạch trân quý, làm cho Đường Phong cảm thấy lực bất tòng tâm, không trông mong là mình sẽ thu thập đủ, không nghĩ tới hôm nay lại tìm được một khối Thiên Ngoại Thiên Thạch.

Ân, ngày sau cho Tứ Nương dùng cương khí thiêu đốt dung luyện một phen, đây là hơn mười cân Thiên Ngoại Vẫn Thạch a! Nếu xuất ra bán, trong nháy mắt Đường Phong trở thành phú khả địch quốc.

Lần diệt môn này, kiếm lợi thật lớn.

Không chỉ như thế, Đường Phong từ trong trí nhớ của Liễu Trần Phong tìm được kho hàng cất chứa rất nhiều bách luyện thép tinh, bách luyện thiết khóa gì đấy, còn có vô số mỏ thiếc và các loại khoáng thạch.

Một môn phái cất chứa, không nghĩ cũng biết giàu đến cỡ nào.

Muốn luyện chế ra ám khí và cơ quan thú trong Thiên Công Đồ Phổ, không đơn giản chỉ cần khoáng thạch trân quý, tiêu hao khoáng thạch bình thường cũng rất lớn.

- Phong nhi, ngươi cần thứ này để làm gì?

Lâm Nhược Diên tò mò hỏi.

- Bí mật.

Đường Phong cười hắc hắc một tiếng, bí mật về Thiên Công Đồ Phổ, càng ít người biết càng tốt, nếu không dễ dẫn đến họa sát thân.

Lâm Nhược Diên oán trách liếc nhìn hắn một cái:

- Xú tiểu tử, đủ lông đủ cánh rồi. Vậy ngươi mang thứ này đi bằng cách nào đây.

- Ta tự nhiên có biện pháp.

Đường Phong tranh thủ thời gian thoát ra cửa, lưu lại một câu nói:

- Ta đi cướp sạch nhà kho của Nhất Đao Môn đây.

Nhìn bóng lưng Đường Phong biến mất. Bạch Tố Y cùng mấy vị trưởng lão mỉm cười và lắc đầu, Phong nhi vẫn là một tiểu hài tử a.

Linh Khiếp Nhan cười ngọt ngào, cũng chạy theo hướng Đường Phong vừa biến mất.

Trong Nhất Đao Môn hiện giờ đều là người của Thiên Tú, hơn ngàn người phân tán ở các nơi, tìm kiếm toàn bộ Nhất Đao Môn, tìm các loại dụng cụ trân quý, tranh chữ và ngân phiếu do nhân viên thu chi chưa kịp mang theo, vàng bạc châu báu được chất thành một tòa núi nhỏ.

Thiên Tú so sánh với Nhất Đao Môn thì chẳng khác nào phú ông và ăn mày. Cũng khó trách, phạm vi thế lực của Nhất Đao Môn trải dài ngàn dặm, mỗi năm các thành trì và thế lực cống nạp không ít, hơn nữa sản nghiệp kinh doanh của Nhất Đao Môn nhiều vô số, tích lũy nhiều năm như vậy, tự nhiên có được số tài phú vô cùng lớn.

Ngược lại Thiên Tú tông, trước khi có Đường Phong ngang trời xuất thế, các nàng đều đóng cửa tu luyện, không tiếp xúc với bên ngoài, cũng không kinh doanh cái gì, mỗi năm Thiên Tú kiếm tiền nhờ vào người bên ngoài đến du ngoạn, còn lại không có cách kiếm tiền khác.

Tuy nói lên núi kiếm ăn, Thiên Tú chiếm thiên thời địa lợi, sau lưng chính là Khúc Đình Sơn,nhưng ai dám xâm nhập Khúc Đình Sơn tầm bảo? Đệ tử Thiên Tú đi dạo bên ngoài Khúc Đình Sơn, thảo dược và khoáng thạch sớm đã bị hái mất không còn một mảnh.

Hai năm qua, Thiên Tú bắt đầu chưởng quản các thành trì trong vòng ngàn dặm, thu được không ít, lúc này mới có thể duy trì sự phát triển của Thiên Tú tông hiện tại.

Thời điểm đệ tử Nhất Đao Môn chạy trốn tứ tán ra ngoài mang theo không ít thứ quý giá, nhưng đây chẳng qua là một phần rất ít thôi, những thứ còn lại đều bị đệ tử Thiên Tú đóng gói chuẩn bị mang đi.

Dược liệu quý hiếm cũng không tránh được tuệ nhãn của đám đệ tử Thiên Tú, dưới sự chủ trì của Thiết Lạc Hồng trưởng lão, những dược liệu này được phân loại và chất đống cùng một chỗ.

Mà địa phương Đường Phong muốn đi, càng không ai hỏi đến. Bởi vì, những thứ khoáng thạch kia, nặng muốn chết, ai không có việc gì thời điểm chạy trốn mang khoáng thạch theo làm gì? Nếu không phải vì nguyên nhân này, khối Thiên Ngoại Thiên Thạch cực lớn kia sớm đã bị đệ tử Nhất Đao Môn mang đi.

Đi vào nơi cất chứa khoáng thạch của Nhất Đao Môn, Đường Phong mở đại môn nặng nề ra, lập tức bị khoáng thạch trong phòng làm cho sửng sờ.

Nhiều lắm, chẳng những đủ loại khoáng thạch, còn có vô số đao kiếm tốt được cất chứa trong kho.

Đường Phong không nhìn những vũ khí kia, hắn không ngừng bỏ khoáng thạch vào Mị Ảnh không gian, luôn miệng nói:

- Của ta, tất cả đều là của ta…

Linh Khiếp Nhan liếc nhìn Đường Phong, nàng phát hiện Phong ca ca hiện tại rất giống thần giữ của.

Suốt ba ngày thời gian, toàn bộ Nhất Đao Môn bị đệ tử Thiên Tú lật tung lên, xác định không bỏ xót thứ gì mới dừng lại, hơn một ngàn người vác trên lưng, cầm trên tay, hai bên bờ vai treo rất nhiều bao lớn bao nhỏ, mặt mày cả đám rất hớn hở.

Những vũ khí kia cuối cùng cũng không bỏ xót, dù sao lúc này Thiên Tú phát triển rất nhanh, có rất nhiều đệ tử gia nhập, những đệ tử này đều không có vũ khí, mang về phân phát cho các nàng cũng tốt.

Mọi người tụ tập trước của Nhất Đao Môn, ngoại trù Bạch Tố Y cùng mấy vị trưởng lão thân phận đặc thù, không tiện mang vác những vật này, trên người những người khác đều muôn màu muôn vẻ.

Đường Phong quay đầu nhìn lại Nhất Đao Môn một cái, khẽ thở dài.

- Sư đệ làm sao vậy?

Mạc Lưu Tô nhẹ giọng hỏi.

- Ta nghĩ, lúc trước diệt Cự Kiếm Môn, nếu có thể cướp sạch Cự Kiếm Môn một phen, chỉ sợ không ít hơn lần này bao nhiêu a.

Đường Phong có chút tiếc hận nói.

Vừa dứt lời đã bị Lâm Nhược Diên xỉ thẳng vào trán:

- Không được nghĩ đến những chuyện này, làm như vậy rất vô nhân đạo, nếu không phải Nhất Đao Môn cùng Cự Kiếm Môn quá phận, chúng ta trêu chọc bọn chúng làm gì?

- Ta biết rồi!

Đường Phong gật đầu liên tục, hắn sợ nhất là cô cô thuyết giáo.

- Người không phạm ta, ta không phạm người…

Lâm Nhược Diên sợ hắn lại nói đến cái gì trảm thảo trừ căn, tranh thủ nói:

- Nếu người phạm ta, lễ nhượng ba phần.

Đường Phong rung đùi đắc ý:

- Người còn phạm ta, ta nhịn, người tái phạm nữa…

Vừa nói đến đây, xếp tay thành lưỡi đao chém xuống, nói:

- Trảm thảo trừ căn!

Lâm Nhược Diên nghĩ thầm, mình nói lời vô ích rồi, kết quả vẫn là nhổ cỏ tận gốc, bất quá đây cũng là một cách giải quyết vấn đề, nữ nhân thường nhu nhược, mà Đường Phong thì rất cường ngạnh, nhưng không thể phủ nhận, trên thế giới này có rất nhiều người không biết điều, nếu ngươi không làm cho hắn sợ, hắn sẽ dây dưa không dứt, cũng giống như lần này, nếu không phải Đường Phong cường ngạnh, Nhất Đao Môn sẽ khi dễ các nàng.

Cho nên nói, hoặc là không trêu chọc tiểu nhân, nếu đã trêu chọc, nhất định phải dùng thủ đoan lôi đình diệt sát.

- Tốt rồi, Phong nhi nói đúng.

Bạch Tố Y che chở Đường Phong.

- Không nói chuyện này nữa, chúng ta trở về thôi.

Tông chủ vung tay lên, đi đầu dẫn đường, một ngàn đệ tử Thiên Tú theo sát phía sau, yến gầy biến thành mập, đây là tràng cảnh rất hoành tráng. Một mình Đường Phong đại nam nhân đi giữ một ngàn nữ nhân, hương khí từ đám nữ đệ tử Thiên Tú lượn lờ, quả thực khiến nhiều người ao ước.

Danh vọng của Đường Phong trong Thiên Tú lên cao như mặt trời ban trưa, trên đường trở về có mấy mỹ nữ chạy đến bên cạnh hắn nói chuyện phiếm, mà bọn người Bạch Tố Y cũng chỉ đứng một bên cười trộm không nói, cũng không khó hiểu khi những sư tỷ sư muội này nhiệt tình như vậy, trêu chọc Đường Phong mặt mũi đỏ bừng.