Vô Thường

Chương 496: Nguyên lai ta không phải trâu a (thượng,hạ)




Cố tình muốn hỏi Linh Khiếp Nhan một chút, nhưng bây giờ thời gian không nhiều lắm, ở đây Lôi Tẩu gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu như không tỉnh lại, chỉ sợ linh thú Bất Thâm Chu của mình vừa mới ra đời bị dọa vỡ mật.

Việc này đợi đến khi trở về Thiên Tú thỉnh giáo người khác, nghĩ tới đây, Đường Phong chậm rãi mở to mắt.

Lôi Tẩu vẫn đang ở đằng kia hô to gọi nhỏ, đi lòng vòng tại chỗ tìm kiếm bóng dáng Linh Khiếp Nhan, nhưng vẫn tìm không thấy, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

- Vị... Huynh đài này.

Đường Phong gọi hắn một tiếng, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên xưng hô thế nào cho tốt, dù sao đây là lần đầu tiên hắn đụng phải linh thú hóa hình, dứt khoát liền xưng hô huynh đài là hợp lý nhất.

Lôi Tẩu quay đầu nhìn lại, vội vàng lẻn đến bên người Đường Phong, hừ một tiếng, hạ giọng nói:

- Nhỏ giọng một chút, nơi này có điểm cổ quái. Vừa rồi không biết là ai nói với ta một câu, nhưng ta tìm cả buổi không thấy bóng dáng, ta đoán đại khái ở đây có ma quỷ, Âm Hồn Bất Tán.

Đường Phong không biết nên khóc hay cười, không nghĩ tới Linh Khiếp Nhan nói một câu liền dọa tên này thành như vậy, cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, chỉ có thể mở miệng nói:

- Vừa rồi là ta đã nói với ngươi.

Lôi Tẩu trừng mắt, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới , hồ nghi nói:

- Tại sao nghe âm thanh có chút không giống?

Đường Phong nghiêm trang nói:

- Vừa rồi mới tỉnh lại, cuống họng có chút không thích ứng.

Lôi Tẩu bán tín bán nghi, nhíu mày suy tư sau nửa ngày, lúc này mới bực bội khoát tay nói:

- Xem như ngươi nói chuyện với ta đi.

Sau khi nói xong, lại tràn đầy áy náy nhìn Đường Phong, nghiêng đầu cười ngây ngô, nói:

- Tiểu gia hỏa, thật sự là không có ý tứ, lão Ngưu ta tiện tay đem ngươi bắt đến nơi đây, đã làm cho ngươi ăn không ít đau khổ, thật có lỗi thật có lỗi.

Đường Phong khẽ cười nói:

- Không sao, tuy chịu đau khổ, nhưng chỗ tốt rất lớn. Bất quá Ngưu huynh, tại sao Hóa Hình Chi Kiếp của huynh lại lớn như thế?

Lúc này nếu không phải mình lâm trận đột phá, dựa vào giọt chất lỏng cương tâm điên cuông hấp thu lực lượng thiên lôi, bằng không Lôi Tẩu chắc chắn không qua lúc này Hóa Hình Chi Kiếp lúc nãy. Điều này làm cho Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, nếu như chỉ là linh thú độ Hóa Hình Chi Kiếp cũng không hung hiểm như vậy, bằng không sẽ không có bất kỳ con linh thú nào hóa thành nhân hình được.

Lôi Tẩu không có tâm cơ gì, dù sao từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt trong Bạch Đế Bí Cảnh, ngay cả nhân loại cũng chưa từng gặp qua, Đường Phong hỏi hắn cái gì, hắn cũng thành thật trả lời.

Nguyên nhân là lần Hóa Hình Chi Kiếp này không đơn giản chỉ là linh thú hóa thành nhân hình, duyên cớ là do thanh mộc kiếm mà hắn đang cầm trong tay.

Sâu trong sơn cốc này, chẳng biết từ lúc nào có một gốc Thiên Lôi Thần Mộc. Đương nhiên vật này có phải là Thiên Lôi Thần Mộc hay không thì không thể khảo chứng, chỉ sợ là Lôi Tẩu gọi như thế.

Thiên Lôi Thần Mộc Đường Phong chứng kiến là một gốc cây đứng sửng trên mặt đất, không cành không lá, là một gốc cây màu xanh. Vốn cao tới trăm trượng, thô to vài chục trượng có thừa.

Lôi Tẩu khi còn bé đã phát hiện ra nó, linh thú Lôi thuộc tính cùng Thiên Lôi Thần Mộc có thuộc tính giống nhau, cho nên Lôi Tẩu có cảm giác rất thân thiết, cho nên làm bạn với Thiên Lôi Thần Mộc đến hôm nay.

Trong Thiên Lôi Thần Mộc chất chứa Lôi hệ linh khí bàng bạc, bản thân có thể dẫn động thiên lôi đánh xuống, Lôi Tẩu liền dựa vào nó dẫn Thiên Lôi xuống rồi tu luyện Lôi hệ linh khí của bản thân.

Cứ thế tám trăm năm đi qua, tiểu Lôi Tẩu thú rốt cục cũng tu luyện tới tình trạng có thể hóa hình, còn gốc Thiên Lôi Thần Mộc cao trăm trượng, thô to vài chục trượng, trong nhiều năm như vậy được thiên lôi rèn luyện, co lại thành hình dáng như Đường Phong vừa mới nhìn lúc nãy.

Vào ngày hôm trước, Lôi Tẩu cảm giác mình sắp đột phá Thất giai, vốn muốn nhờ Thiên Lôi Thần Mộc ngăn cản Hóa Hình Chi Kiếp, xảo hợp chính là, Thiên Lôi Thần Mộc lại vào thời gian đó sinh ra Mộc Tâm.

Dị bảo xuất thế, Thiên Hàng Thần Lôi. Hơn nữa Lôi Tẩu độ Hóa Hình Chi Kiếp, hai nhập làm một, Thiên Uy tăng lên gấp bốn năm lần.

Vốn dùng thực lực của Lôi Tẩu cùng thân thể cường hãn, vượt qua Hóa Hình Chi Kiếp không phải là việc khó, nhưng thiên lôi gia tăng uy lực lên gấp bốn năm lần, hắn không cách nào ngăn cản.

Hắn cũng không muốn buông tha cho cơ hội lần này, càng không ly khai Thiên Lôi Thần Mộc, liền kiên trì đau khổ chèo chống. Khi Đường Phong đi tới gần, nó liền cảm giác được khí tức của sinh vật sống, lúc ấy mới bắt vào chia sẻ chút thiên lôi, lại không nghĩ tới Đường Phong cũng có thể vượt qua.

Đường Phong sẽ ăn rất nhiều thiệt thòi, nếu không hắn căn bản không cách nào sống qua Hóa Hình Chi Kiếp, chỉ sợ Thiên Lôi Thần Mộc cũng bị phách thành tro bụi.

Hóa Hình Chi Kiếp qua đi, chẳng những Lôi Tẩu hóa thành nhân hình, Thiên Lôi Thần Mộc Mộc tâm cũng hình thành, giờ phút này trở thành mộc kiếm trong tay của Lôi Tẩu.

- Nguyên lai là như vậy.

Sau khi Đường Phong nghe xong cũng thổn thức một hồi, trách không được Linh Khiếp Nhan nói đây không phải uy lực của Hóa Hình Chi Kiếp, nguyên nhân là do Lôi Tẩu cùng Thiên Lôi Thần Mộc ở cùng một chỗ làm ra động tĩnh lớn, Thiên Uy khó dò, đây cũng không phải là phép tính đơn giản một cộng một bằng hai.

Đường Phong liếc mắt nhìn mộc kiếm trên tay Lôi Tẩu, liếc nhìn bề ngoài, chỉ cảm thấy thứ này không có gì lạ, chỉ là một cái cây bình thường, nhưng nếu như cẩn thận cảm giác một phen, liền phát hiện chất chứa bên trong nó là Lôi hệ linh khí khổng lồ đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Thứ này có thể dẫn động Thiên Lôi đánh xuống, ngược lại là một chuyện khá hiếm, huống chi, đây vốn là một gốc cây cao trăm trượng, thô to vài chục trượng, bây giờ biến thành như thế này, có thể nghĩ bên trong nó chất chứa bao nhiêu tinh hoa.

Nếu như Đường Phong suy tính không tệ, chuôi mộc kiếm bình thường này, không thua kém thập đại thần binh bao nhiêu.

Lôi Tẩu sau khi nói xong liền nghiêng đầu, lúng túng nói:

- Theo lý thuyết, ngươi cứu lão Ngưu ta một mạng, ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng mà... Hiện tại lão Ngưu ta lại không có thứ gì cả, ta chỉ có huynh đệ này làm bạn, đương nhiên không có khả năng ta sẽ đem huynh đệ của ta tặng cho ngươi được.

Huynh đệ trong miệng của hắn,chính là Thiên Lôi Thần Mộc Mộc Tâm, chính là thanh mộc kiếm trong tay của hắn.

- Ngưu huynh nghiêm trọng rồi. Mặc dù nói ta cứu ngươi, nhưng ta cũng nhận được không ít chỗ tốt, hai chuyện triệt tiêu, không cần để ý.

Vốn Đường Phong không phải hạng người thi ân cầu hồi báo, hơn nữa Lôi Tẩu chất phác trung thực, trong ấn tượng của hắn cũng không xấu.

- Đây là hai chuyện khác nhau.

Lôi Tẩu vò đầu bứt tai, lo lắng nói:

- Nói cho cùng ta bắt ngươi tiến vào trong này, không có hảo tâm a, nhưng hiện tại ta rất túng quẫn a...

Hắn sống qua nhiều năm như vậy, cũng tìm kiếm được một ít thiên tài địa bảo, nhưng tất cả điều tiến vào trong bụng của hắn, muốn lấy điểm tốt đưa cho Đường Phong, nhưng lại không có thứ gì có thể xuất ra.

Chính lo lắng thời điểm, Lôi Tẩu lại đột nhiên giơ tay đặt lên mộc kiếm, nhíu mày nói:

- Huynh đệ, ngươi muốn đem cái kia đưa cho hắn sao?

Mộc kiếm ông ông tác hưởng, giống như đáp lại.

- Cũng được, nếu huynh đệ ngươi đã mở miệng, thứ kia có là gì.

Lôi đi gật gật đầu.

Đường Phong không biết hắn đang cùng mộc kiếm câu thông nói gì, chỉ thấy hắn xoay người sang chỗ khác, đem hai mảnh thần mộc trên mặt đất nhặt lên, đi đến trước mặt Đường Phong, đưa cho hắn nói:

- Đây vốn là chỗ huynh đệ của ta cư trú, bất quá một thân tinh khí hiện giờ đều nhưng tụ vào Mộc Tâm, thứ này không có cũng không sao. Coi như là quà báo đáp cho ngươi.

Đây là hai mảnh của Thiên Lôi Thần Mộc lúc đầu, chính là nơi cất chứa Mộc Tâm, chỉ có điều vị trí trung tâm hiện giờ đã trống rỗng, nếu như đem hai mảnh thanh mộc này hợp lại, cũng không biết đi nơi nào tìm Mộc Tâm như mộc kiếm trên tay của Lôi Tẩu.

Tuy nhiên không biết hai mảnh thanh mộc này có tác dụng gì, nhưng Đường Phong có thể xác định, thứ này nhất định có giá trị xa xỉ.

Hấp thu thiên lôi suốt tám trăm năm, trước vốn cao trên trăm trượng, biến thành như bây giờ, quả thực có thể nói là mộc trung chi tinh.

Sắc mặt Lôi Tẩu thành khẩn, Đường Phong cũng không từ chối, thò tay nhận lấy, nói:

- Nếu như thế, vậy thì cám ơn Ngưu huynh.

- Ngươi cẩn thận chút.

Lôi đi dặn dò.

- Thứ đồ chơi này rất nặng.

Vừa dứt lời, hai tay Đường Phong trầm xuống, thân thể thiếu chút nữa bị ngã xuống mặt đất, may mắn hắn phản ứng mau lẹ, vội vàng vận khởi công lực toàn thân, lúc này mới khó khăn lắm cầm vững hai mảnh thanh mộc.

- Nặng như vậy?

Đường Phong kinh ngạc nói, dùng tố chất thân thể của hắn hiện giờ, một tay nâng cự thạch nặng ngàn cân không phải nói chơi, nhưng khi cầm hai mảnh thanh mộc lên lại có cảm giác cầm không nổi, chỉ sợ cũng nặng ít nhất mười vạn cân.

Thiên Lôi Thần Mộc, quả thật không giống bình thường. Nếu như thứ này có thể luyện chế thành vũ khí, cho dù không bằng thập đại thần binh, chỉ sợ cũng tốt hơn Thiên Binh rất nhiều, đáng tiếc là, tinh khí thần của Thiên Lôi Thần mộc đều chất chứa trong Mộc Tâm, hiện giờ còn lại hai mảnh thanh mộc, chỉ có thể nói là tử vật.

- WOW, ngươi có thể cầm được?

Lôi Tẩu cũng giật mình không thôi, tiểu tử nhìn thì gầy teo yếu ớt, lại không nghĩ tới có khí lực giống như vậy.

Không có việc gì thì không ai cầm trong tay thứ đồ vật nặng mười vạn cân a, Đường Phong chỉ có thể thu chúng vào Mị Ảnh không gian. Điều này làm cho Lôi Tẩu tấm tắc kêu lạ, bất quá hắn cũng không hỏi, dù sao hắn kiến thức kém, cho rằng nhân loại bên ngoài đều có thể làm được như vậy, nào biết rằng đây là bản lĩnh chỉ Đường Phong mới có.

Hai người mặc dù chỉ trao đổi ngắn ngủi, nhưng tính tình hợp nhau không ít, Đường Phong cảm thấy con hóa hình linh thú chất phác ngay thẳng, mà Lôi Tẩu cảm thấy Đường Phong là một nhân loại có thân hình yếu ớt, nhưng lại có một thân khí lực cường hãn như thế, làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.

Một người có nhiều nghi hoặc khó hiểu trong Bạch Đế Bí Cảnh, một thú hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, người hỏi thú đáp, thú hỏi người đáp a.

Đường Phong cũng không vội rời đi, dứt khoát ở lại trong sơn cốc này, xuất ra một chút thực phẩm, một bên nướng đồ ăn một bên nghe Lôi Tẩu nói về tình huống trong Bạch Đế Bí Cảnh.

Đương nhiên, cũng tìm cho hắn một bộ quần áo mặc lên người, tinh quang toàn thân hắn lộ ra, hắn cũng không quan tâm, nhưng Đường Phong luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Trong Mị Ảnh không gian, quần áo có không ít, bất quá đều là Đường Phong chuẩn bị cho mình, Lôi Tẩu mặc lên người rất chặc, rất là khó chịu, dứt khoát xé áo, chỉ mặc quần.

Đường Phong rất ngạc nhiên hắn đường đường một đầu Lôi Tẩu thú, tại sao lại tự xưng lão Ngưu. Lôi Tẩu trả lời làm cho Đường Phong không biết nên khóc hay nên cười, nguyên lai vào thời điểm hắn còn nhỏ, hắn đã từng hỏi một con linh thú khác mình tên gì, con linh thú này thấy hắn lớn lên giống như Trâu, liền thuận miệng gọi hắn là Ngưu.

Từ đó về sau, hắn vẫn cho là mình là một đầu Trâu.

- Lão Ngưu ta không phải Trâu sao? Điều này sao có thể?

Lôi Tẩu giận tím mặt, thì ra con linh thú kia vũ nhục tên của hắn, xoa tay muốn đi tìm con linh thú mấy trăm năm trước đòi công đạo, nhưng mấy trăm năm qua đi, đi đâu tìm được người ta bây giờ? Hậm hực một hồi, Lôi Tẩu có chút ảm đạm thất thần nói:

- Nguyên lai ta không phải Trâu a.

Đường Phong cảm giác buồn cười, chỉ có thể an ủi hắn nói:

- Danh tự chẳng qua là một cách gọi, không cần để ý, đến uống rượu.

Lôi Tẩu ôm lấy một vò tu ừng ực một trận, chậc chậc miệng nói:

- Thứ này ta đã uống qua, có một đám khỉ ở bên kia sơn cốc chuyên sản xuất thứ này.

Ăn của người ta, uống của người ta, chẳng những Lôi Tẩu ăn đồ ăn của Đường Phong, uống rượu ngon của Đường Phong, còn mặc quần áo của Đường Phong, đối với những câu hỏi của Đường Phong nếu hắn biết hắn sẽ trả lời, huống chi hắn vừa mới hóa nhân hình, muốn nói nhiều một chút để vơi bớt tịch mịch.

Nói chuyện với nhau một phen, Đường Phong đối với tình huống trong Bạch Đế Bí Cảnh cũng biết một ít, nơi này chiếm diện tích tương đương với một phần ba Lý Đường đế quốc. Lôi Tẩu sinh hoạt ở chỗ này gần ngàn năm, cũng coi là thổ dân, có thể hắn cũng chưa hoàn toàn biết hết các địa phương trong Bạch Đế Bí Cảnh. Bởi vì nơi này cũng có không ít linh thú lợi hại hơn Lôi Tẩu.

Hắn chỉ biết biên giới cuối cùng của Bạch Đế Bí Cảnh, một mảnh hư vô, không có bất kỳ vật gì, nếu như không biết cách xuất nhập, vô luận là đi bao lâu cũng chỉ dặm chân tại chỗ, cho nên những năm gần đây chưa từng nghe thấy qua có ai ly khai Bạch Đế Bí Cảnh.

Về phần nhân loại, Lôi Tẩu đã nhìn thấy qua một ít, chỉ là thời điểm hắn nhìn thấy là lúc hắn còn nhỏ, linh trí mơ mơ hồ hồ, trí nhớ không được đầy đủ. Mà người thứ hai, mới nhìn thấy cách đây không lâu, lúc ấy còn đánh với người ấy một trận, tuy thực lực người này cao hơn hắn một bậc, nhưng cũng không có năng lực giết chết Lôi Tẩu, đại chiến tầm nửa ngày, người nọ bất đắc dĩ rút đi.

- Gần đây?

Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ là một trong tứ đại thành chủ?

- Ân, đại khái khoảng mười mấy năm trước a, người nọ lớn tuổi hơn ngươi một chút, bất quá ta cảm giác hắn không có ích như ngươi, ít nhất dùng năng lực của hắn không thể ngăn cản nổi Hóa Hình Chi Kiếp."

Lôi Tẩu vừa uống rượu ngon vừa mở miệng nói.

Mười mấy năm trước cũng gọi là gần đây? Đường Phong nghĩ thầm khi đó thiếu gia còn chưa ra đời đấy.

Cũng không thể trách Lôi Tẩu nói như vậy, tuổi thọ của linh thú rất dài, đối với hắn mà nói vài chục năm chẳng qua chỉ như chớp mắt mà thôi.

- Tên kia dám ngấp nghé bảo bối của ta, ta lập tức ra tay giáo huấn hắn.

Lôi Tẩu tự biên tự diễn, rung đùi đắc ý nói, dù sao chuyện này không thể khảo chứng, dù hắn ăn nói lung tung cũng không có người vạch trần hắn.