Vô Thường

Chương 540: Xem thường đường gia ta không có người sao?




Chỉ cần là người sáng suốt sẽ nhìn ra, đây là hai con linh thú, cũng không phải Chân Linh thú, mà là năng lượng biến ảo mà thành. Chúng chẳng qua là hai đạo hư ảnh mà thôi, căn bản không có thật thể. Ngược lại bên trong hư ảnh, cất dấu một thanh U Lam trường kiếm, một thanh trường thương đỏ thẫm, nhuệ khí bức người.

- Băng hoàng! Giao Long!

Chung Sơn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn đã biết hai đạo hư ảnh này là vật gì.

Hư ảnh Băng hoàng cùng Giao Long tốc độ cực nhanh, cơ hồ khi âm thanh vừa tới, cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người, giữa không trung, có một đạo hào quang màu lam sắc cùng một đạo hào quang màu hồng sắc kéo dài, xa hoa cao quý, cả bầu trời cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Đầu cự xà có hai sừng của Giao Long lao về phía Chung Sơn, trong hư ảnh Giao Long, chính là thanh trường thương đỏ thẫm tản ra một cổ khí phách cuồng bạo cùng sát khí.

Dù Chung Sơn là Linh giai cao thủ, cũng không dám đón đở một kích như vậy, bối rối né tránh, cấp tốc rút đi. Giao Long dựng đứng trước người Bạch Nguyệt Dung mấy thốn, không làm nàng bị thương chút nào, sắc mặt nàng trì trệ, giống như không kịp thích ứng với những gì đang phát sinh.

Về phần Băng Hoàng, thì bay về phía Đường Phong, hai cánh khổng lồ mở ra, xẹt qua bên người Đường Phong.

Đường Phong còn chưa kịp có cảm giác gì, chỉ thấy hai tên Thiên giai Chung gia đang giáp công hắn, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng, lập tức đông thành tượng băng, ngay cả máu tươi cũng không chảy ra.

Trong nháy mắt vừa rồi, Đường Phong phát giác trong hư ảnh Băng Hoàng là một thanh trường kiếm, đâm xuyên qua thân thể hai tên Thiên giai này.

Bức lui Chung Sơn, đánh chết hai tên Thiên giai thượng phẩm Chung gia, Băng Hoàng cùng Giao Long đảo quanh không trung một vòng, liền bay trở về.

Mọi người nhìn theo phương hướng đó, chỉ thấy một nam một nữ đi tới, hai người thò tay bắt một cái, liền đem Băng Hoàng cùng Giao Long cầm trên tay, hư ảnh tiêu tán, xuất hiện một thanh u lam trường kiếm cùng trường thương đỏ thẫm, nằm trong tay hai người.

Nam nhân thân mặc một bộ trường bào màu xanh, dáng người cao ráo, khí độ trầm ổn, tinh mâu mày kiếm, nơi khóe mắt hiển lộ một nếp nhăn hiện ra một tia tang thương, làm tăng thêm lực hấp dẫn, dáng người này cũng không quá mức cao lớn, nhưng khi cầm trường thương trong tay, làm cho người ta cảm thấy hắn to lớn như trời.

Mà nữ nhân bên cạnh nam nhân này, ăn mặc như một thiếu phụ, mặc một bộ váy dài màu trắng, mái tóc trên đầu bạc trắng, rủ thẳng xuống tận thắt lưng, xinh đẹp đến cực điểm, gương mặt lạnh như băng, trong mắt ẩn ẩn đè nén một tia tức giận, giống như tuế nguyệt không vương lại trên gương mặt của nàng bất cứ thứ gì, ngược lại làm cho nàng sinh ra một loại khí chất thành thục mỹ mạo.

Ánh mắt nàng đảo qua Đường Phong, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng cùng áy náy, nhìn Đường Phong cười một cái.

Thấy nàng cười với mình, Đường Phong nhịn không được thả lỏng một cái. Vừa rồi hắn còn suy đoán, rốt cuộc là ai đã cứu mình và Bạch Nguyệt Dung, lại không nghĩ tới người này là Diệp cô cô.

Ánh mắt xẹt qua Diệp Dĩ Khô, ánh mắt Đường Phong nhìn về phía nam nhân bên cạnh nàng, trùng hợp là, nam nhân kia đang đi về hướng này, đôi mắt nhìn chằm chằm lên hắn.

Đôi mắt hai người nhìn nhau, trong lòng Đường Phong dâng lên một cảm giác khó hiểu, bởi vì gương mặt và thân ảnh của người này, quá giống bóng dáng của mình. Loại cảm giác này đối với một nam nhân mà nói, có điểm rất khác thường, nhất là trước đó, hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau.

Nam nhân kia sững sờ một chút, cố nặn ra nụ cười với Đường Phong, mặc dù dáng vẻ vẫn thong dong, nhưng trong nụ cười đó Đường Phong có thể cảm nhận được nó che dấu vẻ bất đắc dĩ cùng áy náy.

Lập tức, hắn liền thu hồi ánh mắt, đem trường thương đỏ thẫm khoác lên vai, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa đi vừa nói:

- Vài chục năm không thấy, Chung Sơn trưởng lão càng ngày càng có năng lực. Xem Đường gia ta không có người sao? Khi dễ một hài tử cùng nữ nhân thì có bổn sự gì, đây là chuyện mà Linh giai cao thủ có thể làm sao?

Nghe những lời này, đột nhiên trong lòng Đường Phong dâng lên một cảm giác chua xót, loại cảm giác này hắn không hiểu, có chút nói không rõ, giống như có sẵn trong huyết mạch của mình.

Ngược lại Bạch Nguyệt Dung, kinh ngạc nhìn bóng dáng của nam nhân kia, vành mắt đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, tuy bị nàng cố nén xuống, nhưng thân thể mềm mại nhỏ nhắn run lên, khẽ cắn môi, từ khi ly biệt, nàng không gặp lại hắn lần nào.

Mọi người trong tràng chăm chú nhìn Diệp Dĩ Khô và nam nhân này, hai vị Linh giai đột nhiên xuất hiện, làm cho thế cục trở nên vi diệu, không ai dám làm ra chuyện thiếu suy nghĩ.

Từ những lời nói trong miệng của nam nhân này, sắc mặt đám người Chung gia trở nên khó xem, chuyện cho tới bây giờ mà bọn họ còn không biết hai vị Linh giai này đến giúp đỡ Bạch Đế thành, vậy thì bọn họ tự sát đi cho rồi, mà mọi người của Bạch Đế thành, buông lỏng thở ra một hơi, Dương Xuân cười ha hả, nhìn qua mọi người.

- Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô, thần binh Thủy Hàn Kiếm!

Người trong Bạch Đế thành lập tức nhận ra thân phận của Tuyết Nữ, chỉ là mọi người nghĩ mãi không thông, tại sao Tuyết Nữ lại giúp đỡ Bạch Đế thành, hơn nữa nam nhân bên cạnh nàng là ai?

- Xuân Thành chủ, nam nhân này là ai?

Có người thấy Dương Xuân bật cười, biết rõ hắn biết cái gì đó, không khỏi mở miệng hỏi.

Dương Xuân liếc mắt nhìn thần thái cô đơn của Bạch Nguyệt Dung, thở dài một tiếng, lắc đầu không đáp.

Nhưng tất cả mọi người đều là người từng trải, tuy Dương Xuân không có trả lời, nhưng cái nhìn lúc nãy đã nói rõ thâm ý trong đó, huống chi thần thái cô đơn của Bạch Nguyệt Dung lúc này rơi vào trong mắt mọi người, hơn nữa từ việc lúc nãy của nam nhân này, mọi người còn không đoán ra thân phận của nam nhân này là ai sao?

Người này chỉ sợ chính là nam nhân năm đó làm tổn thương tấm lòng thiếu nữ của Bạch Nguyệt Dung, Đường Đỉnh Thiên! Cũng chỉ có cách giải thích này mới hợp lý.

Chỉ là, từ tình huống bây giờ mà suy xét, Đường Đỉnh Thiên nói với Chung Sơn là khi dễ Đường gia hắn không người, mà Đường Phong chính là đối tượng bị sỉ nhục, chẳng lẽ Đường Phong chính là nhi tử của Đường Đỉnh Thiên? Nhi tử bị sỉ nhục, lão tử tự nhiên muốn xuất đầu.

Nhưng mà, mười mấy năm trước Bạch Nguyệt Dung cùng Đường Đỉnh Thiên có chút ân oán không nói rõ, hiện tại Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại tình đầu ý hợp, Bạch Tiểu Lại và Bạch Nguyệt Dung là tỷ muội, Đường Đỉnh Thiên và Đường Phong là phụ tử, chuyện này...

Đám cao thủ Bạch Đế thành cản thấy quan hệ trong đó quá rắc rối phức tạp. Hơn nữa, Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cùng nam nhân này thân mật như thế, chẳng lẽ lại. . . Tuyết Nữ là mẫu thân của Đường Phong.

Đám người Bạch Đế thành bị suy đoán lớn mật này dọa kêu to một tiếng, nếu thật là vậy, thế lực sau lưng Đường Phong khủng bố vô cùng, căn bản không phải Bạch Đế thành có thể đánh đồng, chỉ cần hai vị Linh giai này cũng đã đủ uy hiếp vô số người rồi.

Người trẻ tuổi kia, vô thanh vô tức, tại sao lại có địa vị lớn như vậy? Nhớ tới ngày trước Hàn gia là địch với Đường Phong, thật sự có chút buồn cười, không tự lượng sức, cũng khó trách Hàn gia đại trưởng lão lại bị Đường Phong đánh chết, có phụ mẫu như vậy nuôi dưỡng và dạy bảo thì thực lực không thể kém được.

Chỉ là mọi người đã đoán sai điểm này, một thân thực lực của Đường Phong hoàn toàn không có quan hệ với Đường Đỉnh Thiên, đều là do tự thân hắn cố gắng mà đạt được.

Thời điểm đám người Bạch Đế thành nghĩ ngợi lung tung, Chung Sơn bị những lời này của Đường Đỉnh Thiên làm mặt đỏ đến tận mang tai, tuy nói lần này không tính là Chung gia vô cớ xuất binh, dù sao hậu nhân Chung gia bị chết ở Bạch Đế thành, bọn họ xuất binh báo thù là chuyện bình thường. Nhưng dùng thân phận một Linh giai cao thủ, khi dễ một đám Thiên giai, quả thật có chút mất thân phận.

Càng làm cho Chung Sơn khó chịu nổi là, chính mình khi dễ không thành, trừ lúc vừa mới bắt đầu giết được một Thiên giai tách ra khỏi nhóm, còn lại không giết được ai cả, nhất là một người trẻ tuổi Thiên giai hạ phẩm dây dưa đến tận bây giờ.

Điều này có làm cho hắn khó chịu, quẫn bách hay không? Chung Sơn cảm giác như mặt của mình vừa bị người ta tát một cái thật mạnh, mặt mo không biết giấu chỗ nào cho phải.

Nhưng dầu gì cũng là Linh giai, hít sâu một hơi, áp chế phẫn nộ trong lòng, Chung Sơn định thần suy nghĩ xem người trước mặt là ai, chần chờ nói:

- Ngươi là...

Lập tức biến sắc, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Đường Đỉnh Thiên?

Đường Đỉnh Thiên đem trường thương cấm xuống mặt đất, cũng không nhìn thấy hắn vận lực, đột nhiên mặt đất lại run lên, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một vòng linh khí rung động khuếch tán ra bốn phía.

- Khấp Huyết Thần Thương!

Chung Sơn nhìn qua trường thương màu đỏ, gật đầu nói:

- Thì ra là thế, trách không được có thể biến ảo Giao Long, nguyên lai ngươi đã hàng phục được thanh thần binh này.

Đường Đỉnh Thiên ngạo nghễ nói:

- Đúng vậy, từ lúc mười mấy năm trước, Khấp Huyết đã nhận ta làm chủ, lại nói, điều này là do Chung gia của ngươi ban tặng, nếu không các ngươi bức ta trốn vào thế tục, Đường mỗ cũng sẽ không phát triển trong thời gian ngắn như vậy, càng không có khả năng sinh ra liên hệ với Khấp Huyết.

Trong mắt Chung Sơn xẹt qua một tia oán hận, nhưng hắn cũng biết hiện tại thần binh đã nhận chủ, dù thời điểm này đoạt trở lại cũng không dùng được, hơn nữa năm đó không đoạt được, hôm nay Đường Đỉnh Thiên đã phát triển tới Linh giai, loại tốc độ phát triển này quá nhanh, dù hiện tại thực lực có chút không bằng Chung Sơn, có thần binh nơi tay, chưa chắc đánh không lại hắn.

Quả thật nhỏ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi tới lại sinh sôi, trong lòng Chung Sơn thầm hận không thôi.

Hơn mười năm trước, bên trong Linh Mạch Chi Địa của Chung Sơn, thần binh xuất thế, bị hậu bối Đường gia đoạt được, không biết vì sao lại để lộ tin tức, Chung gia đỏ mắt vì thần binh, liền phái người cướp đoạt. Tuy Đường gia là thế lực không nhỏ, nhưng cũng không phải là đối thủ của Chung gia, rơi vào đường cùng, Đường Đỉnh Thiên chỉ có thể mang Khấp Huyết rời khỏi Linh Mạch Chi Địa, tiến ra thế giới bên ngoài tránh né.

Về sau Chung gia cùng Đường gia đại chiến một phen, Đường gia tổn thất thảm trọng, nhưng Chung gia cũng không thể sống khá giả, dù sao Đường gia cũng không phải quả hồng mềm, trong gia tộc cũng có hai ba vị Linh giai, nếu thật sự liều mạng, Chung gia không chịu nỗi, hơn nữa thần binh Khấp Huyết mất tích, lúc này hai phe mới dừng tay, chỉ có điều ân oán vẫn còn.

Đường Phong nghe được những lời này, trong lòng khẽ động, không khỏi nghĩ tới tin tức trong trí nhớ Chung Minh, ngoài dự đoán của mọi người là, trong Linh Mạch Chi Địa kia có Đường gia, hơn nữa lại có quan hệ với mình, đây không phải là trùng hợp đến cực điểm hay sao.

Ngẫm lại, Đường Phong cười khổ không thôi.

Mấy ngày hôm trước chuôi Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu cảnh báo, làm cho Đường Phong cho rằng Chung gia mang theo hai thanh thần binh đến tìm phiền toái, nhưng không nghĩ tới hai thanh thần binh không phải của Chung gia, mà là của Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô Thủy Hàn Kiếm cùng Khấp Huyết Thần Thương của Đường Đỉnh Thiên, hiện tại thế cục xoay chuyển, Chung gia vốn chiếm thượng phong tuyệt đối lại lâm vào hạ phong, quả là thế sự vô thường, tạo hóa trêu người, đoán chừng hai người Chung Sơn Chung Ảnh phiền muộn không thôi.

Số lượng thần binh trên thế gian rất thưa thớt, mà bây giờ tại Bạch Đế thành, liền xuất hiện ba thanh, hơn nữa cái là ba thanh thần binh đã nhận chủ, tất cả đều là đối thủ của Chung gia, làm sao mà bọn họ không phiền muộn chứ?

- Cho dù Khấp Huyết đã bị ngươi hàng phục, ngươi có thể làm gì chứ?

Chung Sơn đem ghen ghét dấu trong đáy lòng, nghiêm nghị không sợ.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào một thanh thần binh, có thể lấy tánh mạng lão phu hay sao?

Đường Đỉnh Thiên thản nhiên nói:

- Chuyện do người, không thử một lần thì làm sao biết được?

Chung Sơn nói:

- Trẻ ranh, không biết trời cao đất rộng. Chớ quên, hôm nay Đường gia của ngươi đối mặt với hoàn cảnh xấu hơn Chung gia chúng ta nhiều, nếu chọc giận lão phu, Chung gia liều mạng chiu hao tổn, lão phu cũng muốn diệt cả nhà Đường gia!

- Chung Sơn trưởng lão làm gì chột dạ thế?

Đường Đỉnh Thiên cười ngạo nghễ

- Đương gia ta vốn có mối thù không đội trời chung với Chung gia, nói những lời này có nghĩ lý gì?

- Ngươi muốn quyết tâm chiến với ta một trận?

Sắc mặt Chung Sơn âm trầm.

- Không.

Đường Đỉnh Thiên lắc đầu.

- Là hai vợ chồng ta liên thủ giết ngươi.

Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô cầm Thủy Hàn Kiếm, âm thanh lạnh lùng nói:

- Phu quân, chớ nói nhảm với hắn, trực tiếp động thủ là được.

Sau khi nói xong lại dặn dò Đường Phong một tiếng:

- Phong nhi ngươi đứng xa một chút, xem cô cô giáo huấn lão thất phu không biết thẹn này cho ngươi hả giận!

- Tốt.

Đường Phong nghe thế liền gật đầu, ba vị Linh giai đại chiến, không phải hắn có thể nhúng tay vào, huống chi hắn bị Chung Sơn đánh trúng một quyền, đến bây giờ vẫn đang đè nén, tự nhiên muốn tránh đi.

Trong lúc nhất thời tràng diện giương cung bạt kiếm, trong không khí truyền ra khí tức táo bạo, một đám Thiên giai cao thủ xem thời cơ không ổn, tránh ra rất xa. Người của Bạch Đế thành cùng người Chung gia chia thành hai phe, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào động tĩnh của các Linh giai, có thể nói, thắng bại của bọn họ, sẽ quan hệ đến chiến cuộc của trận đấu này.

- Chậm đã, chậm đã!

Có người hét lên.

Không đợi Tuyết Nữ động thủ, một thân ảnh mập mạp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía người Chung gia, chính là Chung Ảnh người đã dây dưa không ngớt với Lôi Tẩu. Trên khuôn mặt to của hắn hiện ra nụ cười tủm tỉm, mở miệng nói:

- Không thể tưởng được chuyến đi thế tục lần này, ta có thể may mắn nhìn thấy ba thanh thần binh, đây là chuyện ngàn năm khó gặp a.

Mặc dù Chung Ảnh là Linh giai cao thủ, thời điểm nói ra lời này cũng ẩn chứa chút hâm mộ và ghen ghét, vậy mà Chung gia lại không có một thanh, toàn bộ đều nắm giữ trong tay đối thủ của Chung gia.