Vô Thường

Chương 660: Quy tắc bí mật




Mỹ phụ gật đầu:

- Vậy bản thân ngươi phải cẩn thận, ta cũng phải đi tìm đồng tiền.

Nàng có thể cứu được Đường Phong nhất thời, nhưng cũng không thể luôn bảo hộ ở bên cạnh hắn, hơn nữa, ân tình Đường Phong cho nàng mấy mảnh tàng bảo đồ vừa rồi cũng đã trả xong, tự nhiên không có đạo lý tiếp tục bảo hộ hắn. Quan hệ giữa nàng và Đường Phong cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi.

Liếc mắt nhìn Đường Phong thật sâu, sau đó mỹ phụ liền xoay người rời đi.

Nói thực, nếu không phải lúc trước Đường Phong ở trong cốc tặng nàng mấy mảnh tàng bảo đồ, ngay cả nàng cũng sẽ dâng lên ý niệm cướp đoạt Đường Phong ở trong đầu. Thế nhưng nhận ân huệ của người mà còn làm ra hành vi đê tiện như vậy, Dung thiếu nãi nãi tuyệt đối không làm được.

Đây đại khái cũng là lòng dạ đàn bà.

Sau khi chia tay mỹ phụ, Đường Phong liền chạy về hướng một nơi tàng bảo cách mình gần nhất. Vẫn còn lại thời gian hơn một ngày, trên người mình tổng cộng có chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, có nghĩa là bản thân mình phải chạy tới chín địa phương, tìm ra toàn bộ đồng tiền giấu trong đó, sau đó còn phải rời khỏi tám trăm dặm Vân Liên Sơn này, nếu không thời gian vừa hết mà còn chưa ra được, chẳng khác nào chủ động bỏ quyền.

Thời gian còn lại quả thực có phần gấp gáp, dù sao địa phương cần phải tìm cũng khá nhiều. Từ giờ trở đi, đại khái không thể vì xung đột cùng người khác mà trì hoãn được.

Dọc theo đường đi Đường Phong vô cùng cẩn thận, toàn lực thu liễm khí tức bản thân, cảm giác không chút kiêng nể lan tràn ra ngoài, một khi nhận thấy được phía trước có người liền nhanh chóng chuyển hướng, miễn cùng người khác phát sinh xung đột không đáng có.

Không tới thời gian nửa canh giờ, Đường Phong đã tới được điểm tàng bảo đầu tiên. Lấy ra tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh cùng với địa đồ Vân Liên Sơn so sánh, rất nhanh Đường Phong đã xác định ra được vị trí của đồng tiền.

Trước mặt là một con sông nhỏ, nước sông không sâu, đại khái chỉ cao tới đầu gối, dòng nước trong suốt sạch sẽ, từ phía trên nhìn xuống, thậm chí còn có thể thấy rõ từng viên đá cuội hình quả trứng nằm dưới đáy sông.

Bây giờ sắc trời đã dần sáng, cũng thuận tiện để tìm vị trí cất đồng tiền.

Nhìn trái nhìn phải một lượt, Đường Phong thấy cách đó không xa vị trí chính giữa sông có một đoạn cây khô, lội vài bước về phía đó, cả người đã tiến vào giữa dòng sông, khom lưng lật mấy tảng đá bên dưới đoạn cây khổ, mấy đồng tiền được đặt phía dưới liền xuất hiện trong tầm mắt.

Đắc thủ, nơi này tổng cộng chỉ có bốn đồng tiền, vừa vặn đúng với con số ghi trên tàng bảo đồ.

Cất mấy đồng tiền vào lòng, Đường Phong lại ngựa không dừng vó tiếp tục xuất phát hướng về điểm tàng bảo tiếp theo, một bên vừa chạy một bên sắp xếp lại những địa điểm tàng bảo ghi trên tàng bảo đồ, tổng kết ra một lộ tuyến tiết kiệm thời gian nhất.

Thời gian một ngày, Đường Phong đều lòng vòng bên trong Vân Liên Sơn, tìm hết những địa phương khác, mỗi một lần đều có thu hoạch.

Chín tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, đã tìm ra được sáu tấm, tổng cộng thu hoạch hai mươi bốn đồng tiền, trong đó địa phương nhiều nhất có năm đồng tiền, ít nhất chỉ là hai mà thôi.

Hiện tại trên tay còn lại ba tấm tàng bảo đồ, tương ứng với các con số theo thứ tự là sáu, bảy, mười, cũng là ba tấm có số lượng nhiều nhất, trong đó tàng bảo đồ tương ứng với số mười càng khiến Đường Phong để tâm.

Trải qua cả ngày tìm kiếm, Đường Phong cũng coi như đã phát hiện ra một quy luật, địa phương chứa nhiều đồng tiền tương đối khó tìm, hơn nữa dù cho đến được nơi đó, muốn tìm thấy đồng tiền cũng phải phí một phen trắc trở, hơi chút không cẩn thận, rất có khả năng sẽ bỏ sót, cho nên trong lúc tìm kiếm đồng tiền phải vô cùng cẩn thận tỉ mỉ mới được.

Buổi trưa ngày mai chính là kỳ hạn kết thúc của hạng mục tỷ thí đầu tiên, bản thân vẫn còn một đêm cuối cùng, trong một đêm này phải tìm xong ba tấm tàng bảo đồ còn lại, đến khi hừng đông sẽ khởi hành ly khai Vân Liên Sơn.

Thời gian một đêm, cũng đủ! Đường Phong tràn đầy tự tin.

Bất quá vị trí đánh dấu trên ba tấm tàng bảo đồ còn lại cũng khá xa, Đường Phong phải tìm đủ một canh giờ, cuối cùng cũng đi tới một địa điểm gần nhất.

Tìm được địa phương chôn dấu đồng tiền cũng không khó, nhưng sau khi Đường Phong lấy những đồng tiền giấu trong đó ra, không khỏi sửng sốt.

Nơi này trên tàng bảo đồ tương ứng với số bảy, theo đạo lý mà nói, chỉ chôn giấu bảy đồng tiền mới đúng, nhưng khi Đường Phong tìm ra toàn bộ số đồng tiền, đếm lại một phen, thình lình phát hiện mình dĩ nhiên lại thu hoạch tới mười bốn đồng.

Không thích hợp! Sao lại phát sinh việc như thế này? Vài con số đơn giản, Đường Phong chắc chắn không thể đếm sai, chẳng lẽ là trong giai đoạn làm công tác chuẩn bị người ta lại chôn thừa?

Nhưng kiểu sai lầm ấu trĩ này, những cao thủ đó đâu dễ dàng phạm phải? Họ cũng không phải tiểu hài tử ba bốn tuổi. Nhưng mười bốn đồng tiền trên tay này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Càng nghĩ, Đường Phong càng không hiểu nổi, thế nhưng trong lòng loáng thoáng có một suy đoán không dám khẳng định. Suy đoán này rốt cuộc là đúng hay là sai, chỉ khi nào tới được điểm tàng bảo tiếp theo, tìm ra được nơi cất giấu đồng tiền mới có thể xác định được.

Trong lòng mang theo chút suy đoán và hoài nghi, Đường Phong nhanh chóng xuất phát hướng về địa phương tiếp theo. Nơi tiếp theo này, theo lý hẳn là phải chôn giấu sáu đồng tiền mới đúng.

Lại bôn ba thêm một canh giờ, Đường Phong đi tới một mảnh rừng tràn ngập sương mù, nơi này vụ khí lan tràn, trong vòng ba trượng không thể nào thấy thứ gì, nhìn qua cũng có quỷ dị. Nhưng Đường Phong thử một chút, phát hiện vụ khí này cũng không có độc, chỉ trở ngại tầm nhìn mà thôi, liền lập tức yên tâm mạnh dạn tiến vào.

Ở trong sương mù tìm kiếm, độ khó tương đối lớn, cho dù thị lực Đường Phong rất tốt đi chăng nữa, cũng phải phí một phen công phu mới tìm được ba cây đại thụ xếp thành hình tam giác, dựa theo đánh dấu trên tàng bảo đồ, điểm cất giấu ở ngay vị trí trung tâm ba cây đại thụ này.

Gạt đi đám lá rụng trên mặt đất, Đường Phong phát hiện ra một chỗ bùn đất có vẻ khác so với những nơi khác, rất rõ ràng chỗ này đã từng bị người đào lên rồi lấp lại.

Chính là nơi này, rút ra Độc Ảnh Kiếm, đào bới bùn đất lên, từ bên trong lấy ra một cái bọc nhỏ. Cũng khá nặng, từ trong bọc truyền ra âm thanh dễ nghe của những đồng tiền va chạm vào nhau, Đường Phong căn bản không thèm đếm cũng có thể xác định trong bọc nhỏ này số đồng tiền tuyệt đối không chỉ có sáu đồng.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, sau khi mở bọc nhỏ ra, tổng cộng Đường Phong thu hoạch mười hai đồng tiền.

Có ý tứ! Đường Phong không khỏi cười rộ lên, lần này cuối cùng cũng đã có thể xác định suy đoán của bản thân là chính xác. Không nghĩ tới, thực không nghĩ tới, tỷ thí gia tộc lại bố trí một cái bẫy mà không ai chú ý.

Kỳ thực một đêm trước khi tỷ thí gia tộc bắt đầu, sau khi nghe xong quy tắc tỷ thí hạng mục đầu, Đường Phong cũng có chút nghi hoặc, bởi vì một tấm tàng bảo đồ bị cắt thành nhiều mảnh số lượng bất đồng, sau khi ghép những mảnh này lại mới có thể tìm được đồng tiền. Trên lý luận mà nói, mỗi một mảnh nhỏ giá trị đều là một đồng tiền.

Nhưng trên thực tế, tàng bảo đồ bị cắt thành năm mảnh và tàng bảo đồ bị cắt thành hai mảnh, độ khó khi tìm kiếm và ghép thành tàng bảo đồ hoàn chỉnh chắc chắn khác nhau. Nếu như những mảnh nhỏ này giá trị ngang nhau, vậy có phần không quá công bằng.

Lấy Đường Phong làm ví dụ, tàng bảo đồ của hắn cần phải tìm được mười mảnh mới có thể ghép thành, thời gian cùng khí lực hao tổn so với người khác lớn hơn nhiều, nếu chỉ lấy được mười đồng tiền hiển nhiên thu hoạch không bằng được công sức bỏ ra.

Hiện tại nhìn qua, trong tỷ thí còn có một quy tắc căn bản không hề công bố, đó chính là tàng bảo đồ ghép lại càng khó thì khả năng thu được lợi ích càng lớn.

Đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy mà không ai chú ý tới.

Đường Phong từ hai lần thu được số đồng tiền liền có thể kết luận, trên những tàng bảo đồ có ghi con số từ sáu trở đi, tại những địa điểm tương ứng đều sẽ chôn giấu số đồng tiền gấp đôi.

Cho nên mình mới có thể ở lần đầu đạt được mười bốn đồng tiền, lần sau lại đạt được mười hai đồng.

Bà nội ơi, đây không phải là hại người sao? Đường Phong không khỏi oán thầm vạn phần, ai cũng cho rằng mảnh nhỏ trên tay có giá trị tương đương nhau, làm cho ở trong cốc mọi người đều lấy một đổi một, căn bản không thèm quan tâm con số ghi trên đó lớn hay nhỏ. Nếu như sớm biết được quy tắc này, ai sẽ cầm mảnh ghi số lớn đổi lấy mảnh ghi số nhỏ?

Ngay khi Đường Phong đang oán thầm, bên ngoài Vân Liên Sơn, những cao thủ Linh giai cũng đã tụ tập lại với nhau, vẻ mặt đen như than củi, vừa rồi bọn họ cũng mới biết được bí mật trong hạng mục tỷ thí đầu tiên.

Một cao thủ Linh giai Lục gia phẫn uất hỏi:

- Bố lão gia tử, vì sao không sớm tuyên bố quy tắc này? Các đệ tử ở bên trong đều không biết điều đó, rất có khả năng sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Bố Trường Hải khẽ cười một tiếng nói:

- Quy tắc là ta cùng Chính Kiền huynh nhất thời thêm vào, còn chưa kịp thông tri cho chư vị. Bất quá như vậy cũng tốt, các đệ tử không biết chuyện, càng có thể kiểm tra chính xác được sức phán đoán của bản thân chúng. Nếu muốn chiếm tiện nghi, chỉ thu thập những tàng bảo đồ dễ kiếm, đương nhiên sẽ chịu thiệt thòi. Nếu là dũng cảm khiêu chiến bản thân, thu thập những tàng bảo đồ khó hơn, thu hoạch tự nhiên sẽ nhiều thêm một chút.

- Hừ, tuy nói là như vậy, ai dám khẳng định trong đám đệ tử không có người biết được bí mật này?

Một người khác lên tiếng.

Bố Trường Hải sắc mặt lạnh lẽo nói:

- Có phải chư vị cho rằng ta cùng với Chính Kiền huynh sẽ tiết lộ quy tắc này cho mình đệ tử nhà mình sao? Bố mỗ còn chưa bỉ ổi đến mức đó.

Trang Chính Kiền cũng đứng ra nói:

- Trang mỗ ta có thể cam đoan, đệ tử trong Vân Liên Sơn, không người nào biết được bí mật này từ đầu. Bất quá hiện tại e rằng đã có không ít người phát hiện ra.

Đều đã nói tới mức này, tự nhiên không còn ai dám đứng ra khiêu khích. Nhưng quy tắc ẩn dấu này rốt cuộc có sớm tiết lộ ra ngoài hay không, cũng chỉ có Bố Trường Hải cùng Trang Chính Kiền biết được.

Đường Đỉnh Thiên cùng Diệp Dĩ Khô liếc mắt nhìn nhau, cũng bất đắc dĩ tới cực điểm, nói đến cùng, ở trong Linh Mạch Chi Địa vẫn là Bố gia cùng với Trang gia địa vị ngang nhau, việc lần này liên quan tới khối linh thạch đỉnh cấp, hai nhà dùng một ít thủ đoạn nhỏ cũng là bình thường.

Trong Vân Liên Sơn, cõi lòng Đường Phong tràn đầy kích động chạy về hướng địa phương cuối cùng, vừa hưng phấn lại vừa buồn bực.

Sớm biết như vậy, bản thân đã tận lực thu thập những tàng bảo đồ có ghi số lớn rồi. Bất quá hiện tại thu hoạch cũng không nhỏ, trên tàng bảo đồ cuối cùng có ghi số mười! Đây chính là tảng bảo đồ ghi con số lớn nhất trong tỷ thí lần này, cũng tương đương với tròn hai chục đồng tiền.

Trước mặt Đường Phong là một ngọn núi cô độc, cô phong (núi cô độc) nghìn trượng, xanh tươi che bóng, vách núi hiểm trở.

Ngọn cô phong này cứ thế vượt lên đứng sừng sững trong Vân Liên Sơn, giương mắt nhìn lên, trên núi mây khói lượn lờ, đường mòn quanh cho khúc khuỷu, căn bản không thể nhìn thấy vị trí của đỉnh núi.

Sau khoảng nửa canh giờ bôn ba, cuối cùng Đường Phong cũng coi như đã đi tới địa điểm cuối cùng mà tàng bảo đồ chỉ dẫn, chẳng qua hắn không thể ngờ tới điểm giấu bảo tàng lại là một ngọn cô phong.

Trên đỉnh núi ư? Đường Phong chỉ có thể nghĩ đến khả năng này mà thôi. Trước khi đến đây, hắn cũng đã có chút dự cảm, điểm giấu bảo tàng cuối cùng tuyệt đối không dễ tìm như vậy được, dù sao cái mà nơi đây chôn dấu là hai mươi đồng tiền, nhất định phải có chút nan giải mới đúng. Thế nhưng khi tới trước mặt rồi mới phát hiện cái nan giải này không phải khó khăn bình thường.

Leo lên xem thế nào, hiện tại chỉ có một lựa chọn như vậy mà thôi. Ngọn cô phong rất hiểm trở, bất quá cũng không làm khó được Đường Phong, thực lực của hắn bây giờ đã tới Thiên Giai hạ phẩm rồi, sớm đã có thể ngưng tụ cương khí dưới lòng bàn chân, dùng nó để giúp cho thân thể lăng không hư độ vượt lên. Bất quá, làm như vậy thì thật sự phải tiêu hao cương khí quá nhiều, nếu không gặp tình thế bất đắc dĩ thì Đường Phong không bao giờ lựa chọn cách thức này để lên núi.

Tung mình nhảy lên một cái, cước bộ nhẹ nhàng chạy lên núi, chỉ qua thời gian vài hơi thở đã vượt lên hơn mười trượng.

Sau thời gian một tuần trà, Đường Phong đã chạy lên tới chỗ giữa sườn núi rồi, gió đêm rất lớn, gào thét thổi qua bên người, khiến quần áo Đường Phong phải tung bay phần phật, mái tóc dài của hắn cũng tung bay theo gió. Đến được vị trí này, độ dốc sườn núi bỗng nhiên tăng lên, hầu như không có chỗ để có thể đặt chân, Đường Phong cần phải chạy một hơi không ngừng lên phía trước, phải duy trì tốc độ và quán tính tiến về phía trước của mình.

Leo lên thêm chốc lát, Đường Phong kinh hãi khi phát hiện cuồng phong lướt qua người trở nên mạnh rất nhiều, lực đạo thổi lên lớn đến nỗi khiến người ta phải hoảng sợ.

Hiện tại cho dù như thế nào cũng không dám lăng không hư độ, nếu dưới chân không có vật thật, chỉ bằng vào trọng lượng cơ thể của một người, một khi rời khỏi mặt đất, sau một khắc liền bị cuồng phong thổi rơi xuống ngọn cô phong ngay.