Vô Thường

Chương 742: Người sống?




Thực sự là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu, mình còn đau đầu không biết nên xử lý bốn bộ Dược Thi này như thế nào, lại không nghĩ rằng vô ý lại thành công, dĩ nhiên tại lúc không chú ý đã đưa bọn họ thu phục rồi.

Nhìn huyết hồng ban chỉ trên ngón tay, Đường Phong không biết hàng cũng biết thứ này này khẳng định là một dị bảo. Mà có thể thu phục bốn bộ Dược Thi, tất cả đều là công lao của nó.

Huyết hồng ban chỉ này hiện ra màu đỏ tươi, cũng có khả năng không phải vốn nó đã màu hồng, mà nguyên do là hấp thụ máu tươi của người phối trí, Đường Phong vừa cảm giác được máu tươi của mình bị huyết ban giới chỉ rút đi một ít.

Nếu quả thực là như vậy, chủ nhân trước kia của huyết ban giới chỉ, khẳng định đã gặp qua loại đãi ngộ như thế này, đến lúc này, tiên huyết của chủ nhân trước huyết ban giới chỉ đã tiến nhập vào trong cơ thể của mình, lúc này mới làm cho bốn bộ Dược Thi nghe lời như thế.

Rốt cuộc ban chỉ này là cái gì? Đường Phong cũng sẽ không nghĩ nó chỉ là tượng trưng cho thân phận. Nếu nó đã hấp thụ máu huyết của chính mình khẳng định còn có diệu dụng nào khác, chẳng qua là mình còn chưa phát hiện ra!

Bất quá hiện tại không phải thời gian để nghiên cứu ban chỉ này, thu phục được bốn bộ dược thi có thực lực cường đại đã khiến Đường Phong vui sướng không kìm hãm được.

Tại trong hành lang càng không ngừng cho dược thi truyền đạt xuống dưới các loại mệnh lệnh, những Dược Thi này rất cẩn thận toàn bộ chấp hành.

Phát đạt rồi! Đây chính là bốn bộ Dược Thi còn mạnh hơn một bậc so với cao thủ Linh Giai hạ phẩm thông thường, nếu như dùng thật tốt, cho dù là đối mặt với một cao thủ Linh Giai trung phẩm, Đường Phong cũng có phần nắm chắc chiến thắng được đối phương.

Ổn định lại tâm tình, Đường Phong lấy ra mấy bộ quần áo từ trong Không Gian Mị Ảnh, đưa hết cho bốn bộ Dược Thi này mặc vào. Tuy rằng không biết bọn họ đã chết bao lâu, nhưng cả người trần truồng chạy đi chạy lại ở bên ngoài nhìn có chút chướng tai gai mắt.

Đường Phong cố ý lựa chọn một ít áo choàng rộng thùng thình, đưa bọn họ bao lại từ đầu đến chân, làm cho người khác không thể thấy rõ diện mạo của bọn họ.

Làm xong những việc này, Đường Phong mới có thời gian tỉ mỉ nghiên cứu bốn bộ Dược Thi. Tuy nói thực lực của bọn họ hơn kém không nhiều, nhưng chung quy vẫn có chút chênh lệch. Hạ một mệnh lệnh để cho bọn họ luận bàn một phen, Đường Phong tập trung đứng ở một bên quan sát.

Sau một lúc lâu, Đường Phong mới kêu dừng lại. Đã phân chia được thực lực của bốn bộ Dược Thi này, từ cao đến thấp, ban thưởng cho danh hiệu Nhất Hào đến Tứ Hào.

Không có biện pháp, lúc còn sống khẳng định bọn họ là cao thủ thành danh, có tên riêng của mình, nhưng Đường Phong cũng không biết, chỉ có thể xưng hô tạm thời như vậy, làm cho sau này mình có thể dễ dàng phân biệt hơn.

Xác thực bốn bộ Dược Thi này không thể vận dụng cương khí, nhưng là tốc độ và uy lực như nộ hổ gầm lâm lại bù đắp được thiếu thốn ở phương diện này. Trong đó biểu hiện của Nhất Hào là rõ ràng nhất. Trước đây hộ thân cương khí của Đường Phong bị một quyền đánh tan, chính là hắn làm đấy, thực lực của hắn nếu là bộc phát ra, còn cao hơn so với Linh Giai hạ phẩm. Đường Phong chưa thấy qua cao thủ Linh Giai trung phẩm, nên không thể đoán chệnh lệch giữa hắn và cao thủ Linh Giai trung phẩm.

Lần này, Đường Phong rất lo lắng đi về Đường gia bảo ở Linh Mạch Chi Địa.

Tuy rằng Huyết Vụ Thành có hơn một trăm cao thủ Linh Giai, nhưng cho dù ra tay với Linh Mạch Chi Địa, cũng không có khả năng dốc toàn bộ lực lượng. Đường Phong đánh giá lực lượng bên mình mấy tháng nữa, cộng thêm cao thủ của Linh Mạch Chi Địa, hẳn là có thể chống lại Huyết Vụ Thành rồi.

Lần hành trình tới Dược Thần Tông này mang lại thu hoạch phong phú, không chỉ chiếm được bảo bối Dược Thần Phổ này, còn chiếm được bốn bảo tiêu có thực lực cường hãn, đồng thời có thể tùy ý sai sử, tự nhiên Đường Phong rất thỏa mãn.

Hơn nữa, tài nguyên trên vài mẫu dược điền của Dược Thần Tông, ngày sau có cơ hội chắc chắn phải dẫn Mạc Lưu Tô qua đây, để nàng có thể ngắt xuống những dược liệu trân quý. Lần này tính toán thu hoạch được linh thạch có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Dẫn theo theo Nhất Hào đến Tứ Hào rời khỏi Dược Thần Tông, Đường Phong cảm thấy thiên hạ to lớn, có thể đi ngang rồi. Vừa đi Đường Phong liền dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua bốn bộ Dược Thi đang nhắm mắt đi theo phía sau mình. Hành động của bọn họ nhanh như gió, đi đường hầu như không phát ra chút âm thanh nào, bất quá.. Tuy rằng cũng có thể mang theo bọn họ, nhưng mà nếu để mấy nữ hài tử thấy được, chẳng phải là muốn dọa chết các nàng? Nhất là Tiểu Manh Manh, tiểu nha đầu còn nhỏ chẳng bao giờ gặp qua người chết, chỉ sợ vừa nhìn thấy thi thể biết chạy này, nếu là lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa trong trí óc, vậy thì Đường Phong liền mang tội lớn rồi.

“Không biết bốn người này có thể thu vào trong Không Gian Mị Ảnh không?”

Trong đầu Đường Phong tự nhiên nhảy ra ý nghĩ.

Không Gian Mị Ảnh cho tới bây giờ đều đựng những vật chết, cũng từng đựng thi thể.

Chỉ là bốn người bọn họ bây giờ nhảy loạn lên, Đường Phong nhất thời đúng là không nghĩ đến điểm ấy.

Nếu theo lý luận mà nói, xác thực có thể đưa bọn họ tiến vào không gian Mị Ảnh.

Nghĩ là làm, Đường Phong đưa tay dẫn theo Nhất Hào đi vào không gian Mị Ảnh, làm cho hắn trực tiếp đi vào, sau một khắc vung tay lên, Nhất Hào lại xuất hiện trước mặt của mình.

Cái này tốt rồi, Đường Phong mừng rỡ cười toét miệng. Thực lực của bốn bộ Dược Thi vốn đã rất cường đại, hơn nữa phối hợp sự bí mật và đột nhiên của Không Gian Mị Ảnh, Đường Phong nghĩ nếu là đụng vào đối thủ nào khó chơi, để bốn bộ Dược Thi này phóng ra sẽ đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Sau khi xác thực phương pháp có thể áp dụng, Đường Phong đưa tất cả Nhất Hào đến Tứ Hào vào Không Gian Mị Ảnh, một lần nữa lẻ loi một mình bước đi trên con đường tầm bảo.

Mình rời khỏi sơn cốc đến này chưa được một tháng, nghĩ đến Tiếu thúc bọn họ không có khả năng sẽ tấn chức nhanh như vậy. Mình vẫn còn thời gian để nhanh chóng thăm dò một phen.

Trước đây, tại Bạch Đế Bí Cảnh chắc chắn cũng náo nhiệt như ở Đường gia bảo trong Linh Mạch Chi Địa, bởi vì Đường Phong một đường đi đến, xác thực phát hiện không ít dấu vết của nhân loại sinh sống.

Có tông môn, cũng có thành trì, bất quá đều đã hoang vu, đưa mắt nhìn lại không có một người, chỉ còn lại gạch ngói vụn trong phế tích. Từ trong thành trì hoang vu này Đường Phong cũng không tìm được thứ tốt gì, mặc dù là thỉnh thoảng gặp được một hai cái tông môn, cũng không có độ lớn bằng Hôi Y Bảo và Dược Thần Tông, cho nên thu hoạch không nhiều, chỉ có mấy khối linh thạch đã tiêu hao tương đối mà thôi.

Rốt cuộc vì sao ở đây lại biến thành như vậy? Nhất thời Đường Phong có chút khó hiểu, theo chỗ ở của Đường gia bảo trong Linh Mạch Chi Địa mà nói, một gia tộc hay một môn phái bị tiêu diệt còn có thể lý giải, thế nhưng toàn bộ người của Linh Mạch Chi Địa chết hết, thì có chút không thể tưởng tượng được rồi.

Thực sự đây chỉ là vì tranh đoạt Bạch Đế Ấn? Đường Phong nhớ rõ lần đầu tiên đi vào Bạch Đế Bí Cảnh, ở trong một mảnh huyết hồ gặp một linh thú Huyết Nhãn Vương Xà có thể biến hóa.

Lúc đó đại xà kia hóa thành một nữ tử tuyệt sắc, đáng tiếc bị Đường Phong và Lôi Tẩu liên thủ chém giết.

Lúc đó theo như lời của nàng, chu vi nghìn dặm cách huyết hồ mà nàng ẩn thân, chôn vùi tính mệnh của mấy vạn cao thủ. Một cái Bạch Đế Ấn, thực sự có năng lượng lớn đến nỗi làm cho mấy vạn cao thủ liều mạng đánh nhau, giết nhau sạch sẽ? Những cao thủ này cũng không phải ngu ngốc, tại sao lại chết hết như vậy?

Những bí mật đã chôn vùi Đường Phong cũng chưa từng lý giải, bất quá thực sự hiện tại Bạch Đế Bí Cảnh không có một bóng người.

Thời gian một tháng, Đường Phong không có thu hoạch thêm cái gì giá trị, nghĩ đến có thể vận khí cũng hết rồi, mới vơ vét được một khoản toàn phú vô cùng lớn ở Dược Thần Tông, tự nhiên khó mà tìm thấy một bảo bối khác nữa.

Thời gian một tháng này, Đường Phong cũng không biết đi qua bao nhiêu địa phương ở Bạch Đế Bí Cảnh, nhưng lại vẫn không biết nơi đây rốt cuộc rộng bao nhiêu. Cũng không gặp nhiều nguy hiểm, tuy rằng Bạch Đế Bí Cảnh cũng có linh thú hóa hình, nhưng những linh thú này đều chiếm giữ trong địa bàn nhất định, chỉ cần không đi khiêu khích bọn chúng, bọn chúng cũng không thèm phản ứng.

Trời xanh có đức, tự nhiên Đường Phong sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm những linh thú này để gây sự.

Một ngày này, Đường Phong đang trên đường đi, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ quái mọc lên từ đáy lòng, dừng lại cước bộ, quay đầu về bên trái nhìn lại.

Bên ngoài mười dặm có một ngọn núi không biết tên, một tháng nay Đường Phong không đi vào trong núi, bởi vì trong núi có rất nhiều linh thú, có khả năng xông vào phạm vi của linh thú nhân.

Nhưng cảm giác kỳ quái trong lòng, lại để cho hắn có một ít hiếu kỳ đối với ngọn núi kia. Cảm giác này không thể nói rõ, nếu cố gắng nói, giống như là trong minh minh có một thanh âm ở bên kia kêu gọi chính mình.

Đứng ở chỗ này trầm tư chốc lát, Đường Phong liền xoay người đi về phía có âm thanh kêu gọi hắn.

Trong núi này có linh thú nhân Đường Phong cũng không sợ, hiện tại có Nhất Hào đến Tứ Hào là bảo tiêu, cho dù là linh thú hóa hình cũng không làm gì được hắn.

Càng đi tới gần dãy núi kia, cảm giác trong lòng càng trở nên mãnh liệt, một loại năng lượng mạc danh kỳ diệu, dẵn dắt mình và dãy núi tạo thành một loại liên hệ nào đó.

Rốt cuộc đây là cái gì? Đường Phong nhíu mày.

Hơn mười dặm đường, dưới sự chạy đến toàn lực của Đường Phong, không cần một canh giờ cũng đã có thể đến dưới dãy núi. Trước mặt là một ngọn núi, cao hơn mấy trăm mét, vách núi vách đá, đá vụn lởm chởm, mà cảm giác không hiểu kia, chính là truyền đến từ trên đỉnh núi.

Lấy cảm giác tỉ mỉ dò xét một phen, Đường Phong không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, trên ngọn núi cao có một tầng bảo hộ vô hình, cản trở cảm giác của mình dò xét, để hắn không thể tra xét được trong đó rốt cuộc tồn tại cái gì. Lập tức không chút do dự, thi triển thân pháp, phi thân lên trên đỉnh núi, đạp qua loạn thạch, rốt cuộc trên đó có cái gì, đi lên nhìn liền biết.

Sau nửa canh giờ, Đường Phong thật vất vả mới lên tới đỉnh núi, người còn chưa tới trong lòng bỗng nhiên đã sáng tỏ, lúc này mới hiểu được vì sao mình ở bên ngoài hơn mười dặm, liền có thể cảm nhận được ở đây có thứ gì đó kêu gọi chính mình.

Nhún người nhảy lên, đưa mắt nhìn lại, khi Đường Phong thấy hai bộ Dược Thi trên đỉnh núi, thầm nghĩ, quả nhiên là thế.

Hai bộ Dược Thi, hiển nhiên chính là chủ nhân trước của Huyết hồng ban chỉ luyện chế ra, mà loại kêu gọi từ tâm linh này, đó chính là liên hệ giữa chủ nhân và Dược Thi. Hiện tại Đường Phong là chủ nhân của Huyết hồng ban chỉ, trong cơ thể có máu của chủ nhân trước kia, tự nhiên có thể cảm ứng được sự tồn tại của Dược Thi. Chỉ là hai bộ dược thi ở đây cách xa Dược Thần Tông như vậy, vì sao lại có thể gặp ở chỗ này?

Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh một lần nữa, Đường Phong không khỏi đứng như trời trồng.

Hai bộ Dược Thi kia dĩ nhiên đang công kích một tầng bảo hộ có thể thấy bằng mắt thường, một tầng bảo hộ này giống như một vòng ánh sáng, che ở lối vào của một sơn động trong đỉnh núi.

Không gian trong động cũng khá rộng, Đường Phong liếc mắt là có thể thấy tình huống bên trong. Bên trong sơn động, một người thân gầy như que củi, tóc tai bù xù lẳng lặng ngồi ở kia, thần sắc bình thản, khi Đường Phong nhìn hắn, hắn đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt hiện lên quanh mang hưng phấn vô cùng, bất quá quang mang này trong nháy mắt liền bị dập tắt, một đôi mắt kia cũng trở nên vài phần đe dọa, nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

Người sống? Đường Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại! Tuy nói người ngồi trong sơn động đã gầy như xương bọc da, không còn bộ dáng nào, nhưng xác thực hắn vẫn là một người sống!

Nếu là nơi khác gặp phải một người như vậy, Đường Phong còn không khiếp sự như vậy, nhưng nơi này là nơi nào? Bạch Đế Bí Cảnh a, mấy trăm năm đến hơn một nghìn năm rồi chưa có ai tiến vào! Dĩ nhiên ở đây còn có một người sống, vậy thì người kia đã sống bao lâu rồi? Mấy trăm năm hay hơn một nghìn năm?

Khiếp sợ trong nháy mắt, Đường Phong liền âm thầm cảnh giác.

Người đã sống lâu như vậy, nhất định có thực lực không tầm thường, có thể là cao thủ Linh Giai trung phẩm, thậm chí còn cao hơn! Đừng xem hiện tại hắn tàn tật, nhưng Đường Phong vừa nhìn thấy một đạo ánh mắt kia, liền cảm thụ được áp lực trước đến giờ chưa từng có, một đạo ánh mắt kia của hắn, giống như có lực lượng nhiếp hồn đoạt phách.

Hai bộ Dược Thi không nhận được mệnh lệnh của Đường Phong, vẫn như trước không ngừng công kích vào vầng sáng bao phủ cửa động, thực lực bọn chúng hơn kém không nhiều so với Nhất Hào đến Tứ Hào, nhưng mà mỗi một lần công kích đều tốn công vô ích, quyền kình hung mãnh đánh vào trên vầng sáng, vầng sáng chỉ là lung lay một chút liền khôi phục như ban đầu.

Đường Phong nhìn thấy trong sơn động có mấy khối linh thạch, lấy một loại phương thức huyền diệu bày bố ở nơi đó.

Trận pháp! Lại thấy trận pháp! Một tầng ánh sáng ngăn cản được Dược Thi công kích kia chắc chắn là trận pháp phòng ngự tương đương cường hãn, bằng không không có khả năng chống đỡ lâu như vậy. Không chỉ thế, bốn phía quang mạc còn một chút phần tay chân bị vỡ xót lại của Dược Thi, điều này hiển nhiên là công lao của cường giả vô danh trong sơn động rồi.