Vô Tiên

Chương 145: Loạn tượng (1)




Nguyên lai nữ tử tên là Lê Thải Y!

Nhàn nhạt liếc đối phương một cái, Lâm Nhất khoát tay hút bình thuốc tới.

Hắn không dám làm lỡ, đi tới trước ba người Hàn Kế, cho bọn hắn ăn giải dược, dùng linh khí thúc đẩy dược hoàn vào trong bụng ba người, lại dùng linh khí hóa giải dược lực, giúp đỡ dược tính.

Lâm Nhất tự mình giúp ba người giải độc, ngược lại không lo nữ tử giở trò lừa bịp.

Hàn Kế và Cổ Thiên Thạch cùng mình giao tình bình thường, Đỗ Tùng càng cùng mình trở mặt, cứu ba người chỉ là bản phận làm người. Nếu là giải dược giả, Lâm Nhất không để ý thật sự giết Lê Thải Y báo thù cho ba người là xong.

Lê Thải Y ngược lại thành thật rất nhiều, thu hồi đống đồ vật trên đất, ở một bên đào hố chôn cất Cổ Lực Cổ Dã, trong con ngươi ít đi vẻ hồ mị, chỉ còn thê lương và sầu thảm.

Sắc mặt ba người Hàn Kế rõ ràng chuyển biến tốt, xanh đen dần lui, khí tức cũng vững vàng hơn rất nhiều. Biết được nữ tử không có giở trò lừa bịp, Lâm Nhất yên lòng.

Lê Thải Y chôn xong hai đồng bạn, vẫn không rời khỏi, mà thức thời đi tới bên cạnh Lâm Nhất, thăm thẳm thở dài:

- Tiểu huynh đệ yên tâm đi, một lúc sau, bọn họ sẽ không có việc gì!

Lâm Nhất gật đầu nói:

- Đa tạ giải dược của cô nương!

Lê Thải Y yên lặng nửa ngày, cuối cùng nói:

- Ngươi... Ngươi cảm tạ ta làm chi, còn không phải vì ta, mới như vậy...

- Ta giết đồng bạn của cô nương, nếu cô nương hận ta, cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Lâm Nhất bình tĩnh nói:

- Nếu đồng bạn của ta vô sự, cô nương có thể rời đi.

Khi ba người Hàn Kế tỉnh lại, mình phải có một phen giải thích. Lâm Nhất đang suy nghĩ lý do.

Thiếu niên ở trước mắt thần sắc lạnh nhạt, Lê Thải Y cũng không dám cho rằng đây là một xa phu, muốn rời đi, lại không cam tâm. Nàng chần chờ chốc lát nói.

- Tại hạ Lê Thải Y...

Lâm Nhất nói:

- Ngươi đã từng nói một lần.

Nữ tử này tính tình khó lường, hắn thực không muốn dây dưa.

Lê Thải Y thầm gắt một cái, trộm nhìn Lâm Nhất nói:

- Còn không biết đại danh của tiểu huynh đệ, chẳng biết có thể báo danh hay không?

Lâm Nhất ngồi ở trên cỏ, thấy nữ tử còn không đi, trái lại hỏi thăm tên của mình, nhìn đối phương một chút, hắn suy tư nói:

- Ta là đệ tử Ngoại Sự đường Lâm Nhất của Thiên Long phái. Lê cô nương, lúc trước Cổ huynh nói, bọn ngươi đến từ Nam Cương. Không biết vạn dặm xa xôi tới đây làm gì, có thể cho biết hay không?

Vừa rồi Lâm Nhất giết người, loại sát khí lạnh lẽo kia khiến người ta nghẹt thở, bây giờ lại giống như xa phu bình thường.

Lê Thải Y âm thầm lắc đầu, thiếu niên này khiến người ta cân nhắc không ra. Bất quá nàng cũng biết đối phương sẽ không đối địch với mình. Người Nam Cương sùng bái vũ lực, người bản lĩnh cao cường, là không cần nghi vấn. Cổ Lực, Cổ Dã bị giết, trong lòng Lê Thải Y thương cảm, nhưng đối với Lâm Nhất không nhấc lên được hận ý.

- Ta đến từ Cổ Sơn Ngũ Ấp, hai người ngươi giết chết là thủ hạ đi theo ta nhiều năm. Mấy năm trước, nghe nói Thiên Long phái có con đường hải ngoại thông tiên, liền muốn tới đây phân biệt thật giả. Trên đường gặp phải vô số giang hồ đồng đạo, đều nói đồn đại này xác thực không thể nghi ngờ, ba người chúng ta liền tùy theo đến đây tìm tòi hư thực. Chưa đến Cửu Long Sơn, liền gặp phải hai người kia, một trong số đó khinh bỉ người Man Hoang chúng ta, nói lời vũ nhục, chúng ta liền động thủ giết. Vốn như vậy liền thôi, nhưng hai người Cổ Lực thấy ta chịu nhục, nên không buông tha luôn người sau, sau đó thì như thế...

Lâm Nhất nghe vậy gật đầu.

Hán tử họ bị giết Lý kia, trời sinh tính đa nghi, làm người cay nghiệt, chỉ là không nghĩ tới ngoài miệng vô đức cũng có thể gặp phải họa sát thân! Lê Thải Y đến từ biên cương, Cổ Lực, Cổ Dã tính như liệt hỏa, song phương gặp phải, chẳng trách sinh ra khúc chiết.

Lê Thải Y thu liễm mị thái, lời nói cử chỉ ngược lại cũng đoan trang, trong giọng nói lộ ra ngay thẳng, để quan cảm của Lâm Nhất đối với nàng thoáng thay đổi.

- Cổ Sơn Ngũ Ấp phái? Kia là đại phái của Nam Cương? Cách nơi này vạn dặm a! Bọn ngươi cũng nghe được tin đồn về Thiên Long phái?

Lâm Nhất hỏi.

Sự tình đệ tử Thiên Long phái ra ngoài du lịch, đã lưu truyền đến mức sôi sùng sục, nếu Mộc chưởng môn biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì!

Lê Thải Y lộ ra mỉm cười nói:

- Lâm huynh đệ cũng đã được nghe nói qua Ngũ Ấp phái ta? Thực sự là vinh hạnh! Bất quá Nam Cương ở nơi hoang dã, người rất thưa thớt, môn phái giang hồ cũng không nhiều. Lâm huynh đệ nói đại phái, Ngũ Ấp phái ta không dám. So sánh với quý phái, Ngũ Ấp phái chỉ có thể coi là môn phái nhị lưu. Còn đồn đại về quý phái, đã là chuyện mấy năm trước. Nếu là nghe đồn, chúng ta cũng không quá tin, trên đời này nơi nào có tiên lộ gì! Chỉ là chứng thực không ngừng vọt tới, không thể không làm người hiếu kỳ!

Ngũ Ấp phái là đại phái trong tam sơn, cũng không phải như Lê Thải Y nói không thể tả, chỉ là thấy phu xe như Lâm Nhất cũng làm cho người cân nhắc không ra, nàng đối với Thiên Long phái cũng có tâm ý núi cao ngưỡng chỉ.

Nghe Lê Thải Y nói, Cửu Long Sơn đã thành nơi thị phi. Chỉ là những cái này không quan hệ gì tới Lâm Nhất hắn.

- Lê cô nương, ta chỉ là một đệ tử nuôi ngựa ở ngoại môn, khi đồng bạn tỉnh lại liền phải trở về núi. Nếu thấy ngươi vẫn còn, sợ lại gây sự...

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng nói.

Lê Thải Y cười:

- Nếu Lâm huynh đệ là đệ tử nuôi ngựa đơn giản như thế, ta xem ta nên sớm quay về nhà mới tốt. Hì hì! Bất quá vẫn cảm tạ Lâm huynh đệ lưu tình, yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ, chỉ cần đừng gặp phải xa phu như Lâm huynh đệ là được!

Lê Thải Y mặt mày mỉm cười, nhìn kỹ Lâm Nhất một lúc lâu, mới nhẹ nhàng phất tay nói:

- Lâm huynh đệ bảo trọng, sau này còn gặp lại!

Lại một tiếng cười như chuông bạc qua đi, dư âm vẫn còn, giai nhân đã không còn hình bóng.

...

Lê Thải Y đi đâu, Lâm Nhất lười suy nghĩ nhiều. Hắn chạy trở về xe ngựa, trường kiếm vào bao, canh giữ ở bên cạnh ba người Hàn Kế.

Quả nhiên như Lê Thải Y nói, một lúc lâu sau ba người lục tục tỉnh dậy. Hàn Kế và Đỗ Tùng tỉnh lại liền tìm trường kiếm của mình, kinh hoảng quan sát chung quanh. Cổ Thiên Thạch tỉnh lại thì mờ mịt.

Ba người thấy không ó tung tích địch, chỉ có Lâm Nhất ở một bên như trút được gánh nặng nói:

- Các ngươi cuối cùng cũng coi như đã tỉnh, tiểu đệ vẫn đang lo lắng đây!