Vô Tiên

Chương 1471: Chấp nhất bản tâm (2)




Phụ nhân khẽ thở dài, trong mắt lộ vẻ trìu mến, nói:

- Cha mẹ đều là phàm nhân, chung quy khó tránh khỏi cái chết. Ngươi sống cho tốt, nếu trở thành một ngày trở thành tu sĩ Hoa gia, vậy thì tới mộ báo một tiếng.

Nữ hài tử quỳ gối, nhu thuận cúi người. Nàng ta rúc vào trong lòng phụ nhân, cầu xin nói:

- Trần Tử không cần trở thành tu sĩ, Trần Tử chỉ cần mẫu thân. . .

Phụ nhân vươn tay ra, run rẩy vuốt tóc nữ hài tử. Nước mắt nàng ta chưa khô, mắt hiện ra nét cười ấm áp, nói:

- Hài tử ngốc! Chỉ vì cha mẹ không phải tu sĩ nên mới bị tộc nhân ghẻ lạnh. Tu sĩ tốt mà, có thể trường sinh, có thể ngao du vân tiêu. Đây là....

Nàng ta cố hết sức từ trong lòng lấy ra một món đồ, không khỏi chờ mong nói:

- Đây là...khi cha ngươi đi săn có được. Vốn định dùng làm lễ cập kê cho ngươi, nhưng lại không đợi được tới lúc đó.

Nữ hài tử ngước hai mắt đẫm lệ lên, xòe tay ra, bên trên có thêm một chiếc vòng ngọc mát lạnh bằng bích thúy, chạm vào khiến cho người ta tâm thần rúng động. Lúc nàng ta nhẹ nhàng đeo lên cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trắng bệch. Trong cơn hoảng sợ, nàng ta nhào tới phụ nhân đang mắt nhắm hờ kia, thê lương hét lên:

- Mẹ.

.... Đúng vào lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, sau đó mây mù ùa tới, tĩnh thất cùng với tất cả bên trong lập tức biến mất không thấy, chỉ còn lại thân ảnh trơ trọi của Hoa Trần Tử đang buồn bã nhìn chung quanh. Hai giọt lệ ở khóe mắt nàng ta vẫn chưa rơi xuống đã hòa tan trong phiến hư vô này, giống như đang nhớ lại, lại giống như đang tế điện, chỉ là không nén được sự đau thương vô tận.

Nhẹ nhàng kéo tay áo, để lộ vòng ngọc như có như không trên cổ tay, Hoa Trần Tử buồn bã thất thần. . . Sau một thoáng, nàng ta nhẹ nhàng cất bước. Cạnh lũng sông trước mặt, hai nấm mộ sát nhau từ xa xa đã có thể thấy được, Hoa Trần Tử dừng chân, năm tháng đã qua đó nhất nhất thoáng hiện...

... Hoa Trần Tử Hơn mười tuổi, khi rảnh rỗi liền một mình tới mộ nói chuyện với cha mẹ. Nàng ta mang hoa quả hái trên núi tới, một mình chơi đùa. Trong lũng sông hẻo lánh này, từ đó có thêm một thân ảnh cô đơn lại vui vẻ. Một ngày đó, Hoa Trần Tử ủy khuất tựa vào mộ mà khóc, nàng ta đang kể khổ với mẫu thân, nàng ta đang làm nũng với phụ thân, tay nàng ta chỉ bị bụi gai đâm chảy máu, nàng ta lại không có ai để kể. Sau khi máu tươi chạm vào vòng ngọc, nữ hài tử đáng thương này từ nay về sau trở nên khác hẳn.

. . . Không biết từ lúc nào, Hoa Trần Tử trong lúc ngủ mơ luôn có người nói chuyện, cũng cố ý mà như vô tình truyền thụ một số khẩu quyết đơn giản lại rất kỳ lạ. Dưới sự Tâm hữu linh tê, nàng ta liền thử tĩnh tọa thổ nạp, chậm rãi trở thành một vị tu sĩ của Hoa gia. Đợi sau khi có tu vi Luyện khí hậu kỳ, liền lại tới trước mộ ở lũng sông, muốn lấy cái này để an ủi cha mẹ trên trời.

Cho tới một ngày, Hoa gia gặp nạn, Hoa Trần Tử may mắn còn sống sót được Tùng Vân tán nhân thu vào Thiên Đạo môn, lại bị sư phụ mặt người dạ thú khi dễ. Từ đó về sau, nữ tử tính tình chí thuần chí thiện này đã thay đổi.

.... Hoa Trần Tử muốn đề thăng tu vi để báo thù, liền nhờ người hay nói chuyện trong mộng giúp đỡ. Đối phương mặc dù kiến thức rất rộng, nhiều lần giải thích khó hiểu giải thích nghi hoặc cho nàng ta, nhưng lại không có công pháp thích hợp để truyền thụ, liền chỉ điểm một con đường... Ngoài Cửu Châu có thiên địa khác.

Lại thở dài một tiếng, Hoa Trần Tử thần sắc bịn rịn, bước tới mộ ở đằng trước. Tất cả đã qua đều như sương mù trước mắt, chậm rãi tới rồi chậm rãi tan đi, lại chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh mình. Nếu là tìm tới thiên địa khác, chẳng phải sẽ phải rời xa cha mẹ sao.

Mệt mỏi! Mệt mỏi! Ta vẫn là nữ hài tử không có tâm cơ kia, ta vẫn là Hoa Trần Tử ngây thơ chất phác đó! Sao không vứt bỏ gánh nặng, thả lỏng thể xác và tinh thần, cứ vậy quy về trong trầm tịch, mà không đi nữa.

Hoa Trần Tử nở nụ cười nhợt nhạt, tiếp tục bước về phía nấm mộ thấp thoáng trong cỏ xanh. Không biết vì sao, chân nàng ta bỗng dưng dừng lại, chậm rãi giơ tay lên. Sau đó, trong thần sắc yên tĩnh như nước của nàng ta chợt hiện gợn sóng, nói với vòng ngọc đó:

- Ta không quay về nữa, ta muốn bầu bạn với cha mẹ.

Vòng ngọc chỉ là một đạo ảo ảnh, nhưng lại có một tầng quang mang mỏng manh chớp động.

Vẻ mặt Hoa Trần Tử biến ảo không ngừng, lập tức liền mang theo vẻ bướng bỉnh nói:

- Không nói Tiên Vực khó tìm mà khiến cho người ta tâm sinh bất lực, cho dù là Lâm Nhất đó cũng đã sinh ra cảnh giác.

- Cứ trầm mê, chẳng thà quay người trở về!

- Ta không...

- Ngươi tìm Lâm Nhất chẳng lẽ là có người sai khiến à?

- ...

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người lên tiếng, Hoa Trần Tử không nghĩ ngợi thuận miệng đáp lại một câu. Trong nháy mắt, nàng ta đột nhiên tỉnh lại, vội vàng ngậm miệng không nói, ngạc nhiên quay đầu. Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo bào tro đang chậm rãi đi tới.