Vô Tiên

Chương 1494: Nhị Lâm mỗ ở chỗ này (1)




. .

Cửu Châu mấy ngàn tu sĩ, đi tới Hậu Thổ cảnh chẳng qua chỉ hơn hai trăm người. Mọi người khó có thể tề tụ chung một chỗ, vậy mà chưa yên tĩnh được một lát lại xảy ra hỗn loạn.

Tình hình nguy cấp, Lâm Nhất khó mà bao quát được mọi mặt, trong mắt của hắn chỉ có nhất cử nhất động của Văn Bạch Tử, cũng âm thầm rót linh lực vào trong Kim Long kiếm.

Thần sắc Văn Bạch Tử khác thường, Lâm Nhất biết ngay là không ổn. Quanh người hắn nhanh chóng rút linh lực, Kim Long kiếm chợt run rẩy, quang mang lập lòe.

- Lão Long! Cho ta Kiếm Linh, quét qua quỷ mị quỷ quái. . .

Lâm Nhất chậm rãi hai tay cầm kiếm, đưa mắt nhìn phía trước.

Không ngoài dự liệu, Văn Bạch Tử bất ngờ ra tay, cách nhau mười mấy trượng liền có sát khí rào rạt bức tới. Vào lúc nguy cấp, Lão Long lại không có động tĩnh gì.

Hai hàng lông mày Lâm Nhất dựng đứng, khí thế quanh thân tràn đầy, trầm giọng trách quát:

- Một tòa linh mạch! Nếu không hiện thân, ta và ngươi trọn đời cũng đừng gặp nhau. . .

- Thành giao! Ha ha! Một tiểu tử thật cuồng vọng a!. . .

Trong thức hải Lâm Nhất đột nhiên vang lên tiếng cười thật to của Lão Long, theo đó Kim Long kiếm cũng tăng vọt quang mang.

Khoảnh khắc nơi này, pháp bảo của Văn Bạch Tử đã tấn công bất ngờ đến, Văn Huyền Tử, Tùng Vân Tán Nhân và Công Dương Lễ đồng thời xuất thủ, Nguyên Anh tu sĩ bên ngoài sân đua nhau tế ra pháp bảo. . .

Lâm Nhất lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, hai tròng mắt chiếu sáng rạng rỡ, đột nhiên giơ lên song chưởng. Một đạo kiếm mang mấy trượng bỗng nhiên xuất, phong lôi thủy động.

- Thần Long hiển uy, cùng ta giết mẹ hắn. . .

Nương theo tiếng cuồng hô của Lão Long, tiếp theo chính là hàng loạt âm thanh rắc rắc… phần phật…, Nguyên thần chi lực cấm cố bốn phía tan rã, pháp bảo của Văn Bạch Tử theo thế tới cũng nhất trệ theo.

Thân hình Lâm Nhất nhảy lên một cái, song chưởng luân khởi một đạo kim sắc cuồng phong cuồn cuộn lao tới. Thuận theo khoảnh khắc, Kim Long thoáng hiện, một tiếng rồng gầm rung khắp thiên địa...

Giờ này khắc này, ở tại Hậu Thổ cảnh này, vô luận là người xem cuộc chiến hay là đang hỗn chiến, ai nấy đều đứng run tại chỗ mà kinh ngạc không thôi.

Hai tay áo Lâm Nhất phiêu dật, tóc đen tung bay, dưới hai hàng lông mày thẳng tắp là hai tròng mắt lấp lánh, sát ý rét lạnh. Hai chân hắn đá văng lăng không, hai cánh tay luân khởi kim kiếm bổ xuống, thân thủ mạnh mẽ như nhau giao long hung hãn với thế không thể đỡ. Thuận theo kiếm quang, trường long kim giáp lóng lánh, trợn mắt dữ tợn, giương nanh múa vuốt, hiệp phong lôi chi thế tập kích tới. Chỉ một thoáng, long uy vô thượng tuôn ra như núi cao vạn trượng lật úp vậy, lập tức khiến người hồi hộp khó nhịn mà sinh lòng lo sợ không yên.

Một Nguyên Anh tu sĩ vùng vẫy giãy chết dưới tay một Hóa thần tiền bối, sao lại có thủ đoạn kinh thế hãi tục như thế? Còn có trường long kim quang lóng lánh ấy, tuyệt không phải là nghĩ vật hóa hình như thường gặp, cái kia và Chân Long giáng thế có gì khác nhau. . .

Đứng mũi chịu sào, thần sắc Văn Bạch Tử chợt biến. Nếu nói cự phủ vừa rồi hung mãnh, thì kim kiếm càng không ai chống đỡ nổi. Đây không phải đấu pháp giữa tu sĩ tầm thường, đây là khiêu chiến thiên uy huy hoàng với tấm thân máu thịt.

Kim Long gào thét đánh tới, không để cho Văn Bạch Tử suy nghĩ nhiều. Hắn đã sớm ném đối thủ Văn Huyền Tử ra phía sau, vội vàng sử dụng pháp bảo và nguyên thần biến thành thần thông đi lên nghênh đón.

- Ầm một tiếng vang dội, nguyên thần quang mang tán loạn, pháp bảo phi kiếm liền như ruột bông rách bay lộn ngược trong gió. Mà sát khí cuồng bạo mãnh liệt tới, Văn Bạch Tử cả kinh xoay người phá vỡ hư không mà đi. Cùng lúc đó, tất cả mọi người chợt hiểu, từng người thi triển thủ đoạn thoát khỏi tại chỗ. Trong lúc nhất thời, lưu quang tản đi bốn phía, bóng người tán loạn.

- Oành.

Ý nghĩ chợt loé lên, một đạo kim quang với thế đi ác liệt, một tiếng nổ oành đùng đột nhiên nổ tung như đất rung núi chuyển, cùng lúc cuồng phong tàn phá càn quét. Chỉ thấy khe rãnh hãm sâu, dư uy kiếm thế không giảm, ngay sau đó lại rắc… một tiếng vang nặng nề, cương phong lắc lư một trận, dũng đạo cao hơn mười trượng im bặt biến mất.

Kim quang quay về, Kim Long lần nữa ngưng tụ xuất thân hình ở giữa không trung lắc đầu vẫy đuôi. Trước long uy rào rạt, người người sợ hãi.

- Phốc.

Người không hiện thân, chỉ có một ngụm lão huyết phun ra ngoài. Bên ngoài hai, ba dặm, Văn Bạch Tử rơi ra hình dáng thương hoàng, thảm hại tựa như Lâm Nhất trước đó vậy. Chòm râu xám xịt của hắn dính đầy vết máu, hồi hộp nhìn lại, trên mặt tái nhợt hãy còn mang theo thần tình khó có thể tin. Kim kiếm. . . Cái kia vốn là Tiên giới chí bảo của Đạo Tề môn thuộc về mình. . .

Hang sâu cách mấy trăm trượng đến nghìn trượng kia, hàng loạt tu sĩ đứng ngẩn ai ai cũng thất kinh. Còn có tu sĩ mang thương tích trên người, hiển nhiên là do hỗn chiến gây nên. Mà lúc này không ai lại nghĩ đến chém giết, chỉ vì một kiếm vang trời ấy mà ngơ ngác thất thần. . .

Văn Bạch Tử chỉ có thêm chút cản trở, liền bị kiếm thế gây thương tích; mọi người tại chỗ tuỳ thời tránh né, tuy may mắn thoát khỏi nhưng vẫn cảm nhận được khí tức bất bình mà tâm thần động đãng. Uy lực của một kiếm, dựa vào gì mà cường đại đến như vậy? Vừa rồi nếu hơi chậm một bước, ai có thể bình yên vô sự?

- Tiểu tử thúi! Ngươi quả nhiên có chỗ dựa. . . Năm đó, năm đó, ta may mắn không ép ngươi quá đáng. . .

Hoa Trần Tử nấp trong đám người sợ thở dài không dứt, âm thầm cảm nhận mình may mắn.

Chức Nương ngạc nhiên chưa tan, lại lấy tay che ngực lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Giúp đỡ khốn cứu nguy, đạo nghĩa làm đầu; đối mặt cường địch mà bất khuất, khí khái ngạo nghễ; xử thế đạm bạc, rồi lại có gan hiện thân trong lúc nguy cấp. Nhẹ nhàng và sóng dữ lôi đình cùng có đủ cả, người khiêm tốn và kiệt ngao bướng bỉnh một thân, Lâm đạo hữu thật là kỳ nhân đấy! Nhìn chằm chằm vào bóng người ngạo nghễ ấy, giữa hai mắt của nàng chớp động một tia thích thú!