Vô Tiên

Chương 1498: Hậu Thổ Tháp Sơn (1)




Xa xa thấy tháp, gần bên thấy núi.

Một tòa tháp cao màu vàng đất, hoặc là một tòa núi cao, đứng sừng sững chọc trời ở bên ngoài hơn mười dặm, mây mù bao phủ, thần bí khó lường khiến người ta phải dừng lại ngước nhìn.

Đây cũng là Hậu Thổ tháp trong Hậu Thổ tiên cảnh!

Lâm Nhất tò mò trừng lớn hai mắt, cũng tản ra thần thức cẩn thận tra xét. Thân tháp to lớn màu vàng đất, cổ xưa ban bác giống như vách đá phong thực vậy, như đã thương tang yên lặng đã lâu, và có khí thế hùng hồn khó hiểu. Tình hình nghìn trượng trở xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, mà nghìn trượng trở lên lại che phủ trong mây mù, không tìm ra manh mối.

Sau một lát không thấy gì dị thường, Lâm Nhất bay về phía trước cách mặt đất ba xích. Chỉ trong chốc lát, thân hình hắn bỗng nhiên trầm xuống, hai chân đã rơi vào một thềm đá. Cùng lúc đó, linh khí nồng đậm và nguyên khí thừa thải hơn ập vào mặt, tiếng Lão Long mừng rỡ bật cười ha hả, liền không có động tĩnh nữa.

Có lẽ nguyên do là thiên địa cấm chế hay là thần dị của Hậu Thổ tháp gây nên, một đạo trọng phụ vô hình đột nhiên hàng lâm, dưới sự bức bách khiến người khó có thể phi hành cách mặt đất.

Đứng vững vàng thân hình, Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn chung quanh. Thềm đá quấn dưới chân cự tháp tựa như sườn núi vậy, đi phía trước chừng nghìn trượng là tầng tầng lớp lớp bậc thềm nhiều đếm không xuể.

Phía cuối thềm đá chính là thân tháp như vách tường dựng đứng, còn có một đạo tháp môn cao hàng trượng. Cửa động cao lớn u thâm, có mây sương mù nhàn nhạt hòa hợp làm người ta khó phân biệt cứu cảnh.

Thời khắc Lâm Nhất động bước chân, rồi lại thoáng chần chờ, không ngờ lại lui về phía sau ra khỏi thềm đá. Khoảnh khắc ấy, thân hình hắn nhẹ một chút, đạp không dựng lên, lần nữa ngưng mắt nhìn xung quanh.

Không thể nghi ngờ, chỉ cần bước chân vào vị trí của thềm đá là như có hàng vạn hàng ngàn cân gánh nặng đè lên người, khiến người ta bước đi liên tục khó khăn. Không chỉ có vậy, pháp lực trì hoãn vận chuyển, thần thức cũng không nhiều bằng lúc trước.

Trong tiên cảnh trải rộng cấm chế, chỗ này không phải tầm thường! Nhưng Hậu Thổ tháp lớn như vậy mà chỉ có một cửa tháp thôi sao?

Suy tư một lát, Lâm Nhất bay men theo sát bên phải thềm đá. Bay được mấy dặm, thân hình hắn dừng lại, khẽ nhíu mày, lại tiếp tục đi tới trước. Cứ như thế vừa đi vừa nghỉ, sau nửa canh giờ hắn lại quay trở về tại chỗ, gương mặt thảng thốt.

Đã bay một vòng quanh Hậu Thổ tháp, đầu cuối thềm đá ấy vẫn chỉ có một cửa tháp. Bất kể từ chỗ nào nhìn lại, môn động sâu thẳm ấy dường như chưa bao giờ có biến hóa, chỉ còn chờ có người tiến vào. . .

Đối mặt trước tình hình quỷ dị này, Lâm Nhất không sao hiểu được, đành lấy ra một viên ngọc giản tra xét. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, phần dư đồ trên tay hắn là đến từ Văn Đạo Tử. Trong đó không chỉ có 'Ngũ Cửu' Chi Địa tự thuật, còn có đồ giải cặn kẽ bên trong Hậu Thổ tháp.

Thời điểm xuyên qua 'Ngũ Cửu' Chi Địa, vì tình thế bức bách, dư đồ này vẫn chưa cử đi tác dụng bao lớn. Còn đối với việc đi vào Hậu Thổ tháp mà nói, có một dư đồ trong tay thì có thể bớt đi không ít phiền toái.

Sau một nén nhang, Lâm Nhất thu hồi ngọc giản, thần sắc không hiểu. Quan hệ đến tháp môn kỳ dị ấy trong dư đồ chỉ có một câu tường thuật tóm lược, tiên đồ bắt đầu ở dưới chân. . . ?

Lại nhìn lên cự tháp, Lâm Nhất ngầm có chút suy nghĩ. Chính như Văn Huyền Tử đã nói lúc trước , Hậu Thổ tháp phân làm Cửu Giới. Đoạn tháp đá dưới nghìn trượng là vị trí của Xích Minh giới. Xuyên thấu mây mù hướng lên trên chia ra làm Huyền Minh giới, Diệu Minh giới, Hư Minh giới, Quan Minh giới, Thái Nguyên Giới, Hư Vô Giới, Thái Cực giới và Vô Cực giới. Trong mỗi một giới lại phân thanh chín tầng, tổng cộng có tất cả chín chín tám mươi mốt tầng, bên trong có Càn Khôn mà huyền ảo khó lường.

Ngoài ra, bên trong Hậu Thổ tháp thiên biến vạn đoan không chỗ nào là không có cấm chế, khiến cho tình hình Cửu Giới lại mỗi nơi không giống nhau. Đi qua trong đó, không cẩn thận một chút là sẽ rơi vào kết quả vạn kiếp bất phục. Trong tháp không chỉ có di tồn của tiên nhân, tục truyền còn ngầm chứa con đường Tiên vực, bấy giờ mới dẫn tới tu sĩ Cửu Châu đổ xô nhau. Chính cái gọi là hung hiểm và cơ duyên cùng tồn tại!

Lâm Nhất thu hồi ngọc giản, lần nữa rơi thân hình xuống, há mồm phun ra một đạo hắc quang bay vào Càn Khôn giới. Ngẫm nghĩ không còn chỗ nào không ổn, hắn nhấc chân bước lên thềm đá, chậm rãi bước lên trên.

Thềm đá xoay chung quanh Hậu Thổ tháp dày rộng một xích, tà tà thẳng tới nghìn trượng, khí thế khoáng đạt. Trong lúc đi lại, Lâm Nhất toàn thân áo xám không hề chói mắt, còn hắn dường như đang vượt qua một tòa núi cao vậy, thần sắc ngưng trọng đi lại chầm chậm.

Mỗi lần lên một nấc thang, thiên địa cấm chế sẽ tăng thêm một phần, khiến cho người ta không thể không vận chuyển pháp lực chống đỡ. Càng đi tới trước, dưới chân Lâm Nhất càng chậm. Sau nửa canh giờ mới đi ra được hơn 300 trượng, hắn không khỏi dừng lại chậm khẩu khí, cũng kinh ngạc không dứt. cứ như vậy, đi tới đầu cuối chẳng phải là muốn tiêu hao hết tu vi toàn thân?

Lúc tới liều mạng cùng Văn Bạch Tử, hơn nữa dọc theo đường đi thi triển phá vỡ hư không độn, sớm đã dùng hết sáu bảy thành linh lực trong cơ thể, chỉ vì tam anh cường hãn mới khiến cho Lâm Nhất chống đỡ cho đến bây giờ. Mà giờ này khắc này, hắn không dám tìm chỗ khác nghỉ ngơi. Nếu không kịp thời đi vào Hậu Thổ tháp tránh né, đợi đám người Văn Bạch Tử đuổi tới làm khó dễ lần nữa, hắn đã không có sức liều mạng.

Không chút nghĩ ngợi, Lâm Nhất lấy ra hai khối linh thạch giữ trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu đánh giá, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, tiếp tục di chuyển bước chân. . .