Vô Tiên

Chương 511: Kiến Công đảo (2)




Nghĩ đến đây, Lâm Nhất vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, lại vội vàng bận rộn một lúc. Vũ khí giết người này có thể là một sát chiêu lớn để chống lại kẻ địch phòng thân. Hắn cứ mang đi luyện hóa trước rồi nói sau.

Thu hồi Truy Hồn Đinh, Lâm Nhất kiểm tra bốn thanh phi kiếm. Hắn có thể nhìn trúng vẫn là thanh kiếm màu đen của Trịnh Huy Hùng. Kiếm này không có màu sắc qua bắt mắt lại làm cho người ta khó có thể đề phòng được. Cầm trong tay ngắm nhìn một lúc, hắn lại không hề ngần ngại mà luyện hóa nó.

Sau đó, Lâm Nhất hứng thú cầm cái mai rùa cùng mảnh vảy lên. Đây hẳn là pháp khí phòng thân, mai rùa nhỏ nhắn màu trắng lại chỉ lớn bằng bàn tay. Mảnh vảy thì đen bóng với kích cỡ không khác với mai rùa. Có lẽ hai pháp khí này còn có thể dùng tốt hơn lá bùa nhiều. Khi bị Lang Nha kiếm của mình tấn công, chúng vẫn bị hao tổn gì, có thể thấy được sự bền chắc của nó.

Sau khi thu hai pháp khí phòng thân này cho mình, Lâm Nhất mới dốc sạch những túi Càn Khôn. Bai bình Tụ Khí Đan, một lọ Ngưng Khí đan, hai tờ Phong Hành phu, hai tờ Hàn Băng phù, sáu tờ Kiếm phù, một số Hỏa Cầu phù, cùng với hai tờ bùa truyền âm và một trăm viên linh thạch.

Người không cướp không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm không mập. Giết người cướp tiền là cách duy nhất để làm giàu! Đây cũng là cảm nhận của Lâm Nhất lúc này.

Không trách được có câu cửa miệng, rượu trắng người đỏ mặt, tiền tài động lòng người! Tuy nhiên nguy hiểm trong đó cũng quá lớn, Lâm Nhất tin tưởng mình cũng không phải là loại người thấy lợi tối mắt. Hắn âm thầm xúc động rồi hủy đi những thứ cá nhân vô dụng trong túi Càn Khôn, phân loại và thu hết những thứ hữu dụng xong, lại thu trận pháp và đi ra khỏi sơn động.

Giang trưởng lão chưa đi ra, Lâm Nhất một mình đi dạo ở trên đảo một lát, lại bước lên mây xanh tiến vào trong không trung, nhìn về phía xa. Lúc này hẳn đã là buổi trưa, trời trong xanh, từng đám mây trắng lững lờ trôi, có thể thấy được rõ ràng hải đảo phía xa. Chỗ đảo nhỏ nơi hai người bọn họ đang ở chỉ là một trong những hòn đảo nằm rải rác trong khu vực biển này.

Phía xa là bờ biển trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Đó chắc hẳn là một đảo lớn với diện tích phải qua trăm dặm, phía trên hình như dấu vết của con người sinh sống.

Lâm Nhất quay đầu nhìn về phía bắc, cũng không thấy có bóng dáng con thuyền nào. Hắn muốn đi xung quanh kiểm tra một lát lại lo lắng bỏ lại một mình Giang trưởng lão. Hắn dừng lại trên không trung một lát rồi quay về trên đảo nhỏ lúc trước.

Cho đến gần tối thì Giang trưởng lão ra khỏi sơn động, Lâm Nhất cùng ông lại bay về hướng bắc.

Thật may là khi mặt trời ngả về phía tây, lặn dần xuống mặt biển, hai người lại thấy chiếc thuyền của Thiên Long đã xuất hiện ở phía trước. Khi hai người từ trên không trung hạ xuống, tất cả mọi người trên thuyền đều lộ vẻ tươi cười.

Sau khi tách ra một thời gian, bọn họ không trước được phải hàn huyên một lúc.

Qua miệng của đám người Mạnh Sơn, Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão mới biết vào ngày bọn họ rời đi đã có người cưỡi phi kiếm đuổi theo, may mà tất cả mọi người trên thuyền không lộ vẻ hoảng hốt lo sợ, lúc này mới làm cho đối phương không phát hiện ra điều gì khác thường, cuối cùng may mắn thoát được cuộc truy sát này!

Nguy cơ đã rời xa nhưng đám người trên thuyền đi biển vẫn lo sợ bất an. Dù sao bọn họ còn chưa rõ tung tích của Giang trưởng lão cùng Lâm Nhất. Liên tiếp gặp phải biến cố khiến lá gan của người ta càng lúc càng nhỏ. Nếu không có hai người đi theo thuyền, không ai dám tin tưởng có thể bình an đến Đại Hạ.

Hai người trở về khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm!

Thấy phía trước có hải đảo nhưng không ai dám cặp thuyền vào bờ. Vẫn là Lâm Nhất bay qua kiểm tra xem xét một lúc, xác nhận phía trước chỉ là một hải đảo bình thường, thuyền của Thiên Long phái mới nhân lúc đêm tối tìm chỗ đỗ lại.

Sau khi mọi người cặp bờ mới biết được nơi này tên là Kiến Công đảo. trong khu vực biển này cũng có nhiều hòn đảo tương tự, ngược lại không có bao nhiêu đội thuyền đỗ lại.

Dù sao thuyền biển cũng phải chạy đi, cộng thêm đảo này có chút hoang vắng nên bên trên chỉ có những người đánh cá. Vì vậy, thuyền đi qua sẵn sàng đi thêm một đoạn đường cũng không muốn bỏ lỡ thời gian để ở lại đây.

Vào giờ phút này, Thiên Long phái không thích hợp với nơi náo nhiệt, chỗ hải đảo này yên tĩnh lại thành nơi nghỉ chân tốt nhất trong lòng mọi người.

Gần bến tàu cũng không có thị trấn, chỉ có một vài nhà dân thấp bé nằm san sát với nhau. Mọi người cũng không rời thuyền, chỉ muốn ngủ yên giấc, sáng sớm hôm sau sẽ lại lên đường, không ai muốn đi quấy nhiễu sự yên lặng của làng đánh cá này.

Lúc nửa đêm thỉnh thoáng có những tiếng "Ầm ầm" từ hải đảo phía xa mơ hồ truyền đến...

Lúc này, cách cảng cá khoảng hai ba mươi dặm về phía tây bắc có một sơn cốc hoang vắng, bụi bặm bay lên, sau đó xuất hiện hai bóng người. Nhìn dáng người thì chắc hẳn là hai nữ tử, cả hai đều mặc váy dài màu trắng giống như hai bông hoa bách hợp nở rộ trong bóng đêm, có phần kỳ lạ cùng thần bí.