Vô Tiên

Chương 556: Mưa trong núi (1)




Quận Lan Lăng là một trong chín quận của Đại Hạ.

Ở phía tây Đại Hải có bến Lan Lăng được xem là trấn quan trọng ở phía tây của Đại Hạ, đồng thời cũng là một cảng của quận Lan Lăng.

Hai trăm dặm cách bến Lan Lăng về phía đông có núi non trong trùng điệp, một con đường quanh co uốn lượn.

Vào giờ mùi mùng 4 tháng 4, trời mưa tầm tã, trong núi rừng bị bao phủ ở trong một màn mưa bụi mịt mù. Chỗ đoạn đường này hẻo lánh, người qua đường rất ít ỏi, tiếng móng ngựa và bánh xe vang lên trong mưa. Một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện trên đường.

Người đánh xe là một người trung niên trốn ở trong áo tơi, mí mắt rũ xuống giống như đang ngủ. Con ngựa kéo xe không bị người thúc giục vẫn bước đi thong thả, thỉnh thoảng rung bờm ngựa, lại đi trong trời mưa. Bên cửa sổ có một bàn tay nhỏ vén màn vải lên, lộ ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn.

- Tiểu thư, mưa thế này sợ là trong thời gian một khắc cũng không tạnh được, nhìn nhiều cũng chỉ khiến cho người ta phiền lòng thôi!

Nữ tử nói chuyện hẳn là một tỳ nữ, khoảng chừng mười tuổi. Sau khi nàng oán giận một tiếng thì trề môi và buông rèm cửa sổ xuống. Thùng xe không lớn, ngồi đối diện với tỳ nữ còn có một nữ tử, dáng vẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài vô cùng tuyệt đẹp, dáng vẻ đoan trang. Nàng hẳn là tiểu thư được tỳ nữ gọi tới.

Tiểu thư kia mỉm cười, nói:

- Liễu nhi, lúc này mới đi bao lâu mà đã không kiên nhẫn được.

Tỳ nữ tên Liễu nhi nghe vậy liền nhăn mũi nói:

- Người ta nói thật mà, chẳng lẽ tiểu thư không thấy chán sao?

Có lẽ là tính tình còn trẻ con, Liễu nhi nhìn trời mưa phùn ngoài xe không có dấu hiệu sẽ ngớt thì bất giác mở miệng nói:

- Cũng không biết lão gia đắc tội người nào, cuối cùng lại bị đẩy đến bến Lan Lăng nhận chức vụ, vội vàng tới mức không thể dẫn theo người nhà. Chỉ khổ cho tiểu thư sức khỏe đã yếu, quận thành ngay sát biển cũng không thể tới gần được!

Tiểu thư có vẻ hờn dỗi, nói:

- Phụ thân ta chức quan thấp cũng không thể làm theo ý mình! Ta khổ cũng không sao, chỉ khổ cho Liễu nhi cũng phải mệt nhọc theo!

- Ta không mệt, ta không mệt! Chỉ cần được đi theo bên cạnh tiểu thư, cho dù là ở chân trời góc biển ta cũng đi được.

Hai bím tóc của Liễu nhi lắc lư một hồi, lại thề thốt nói:

- Tiểu thư cũng không cần lo lắng, qua hai, ba năm nữa, lão gia sẽ quay lại quận thành thôi.

Tiểu thư cũng cười:

- Vậy cũng mong được như lời tốt lành của Liễu nhi!

Yên tĩnh một hồi, Liễu nhi không nhịn nổi lại vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, vui vẻ nói:

- Tiểu thư, phía trước có một tửu quán, chúng ta xuống đó tránh mưa cũng tốt!

- Nhưng trời cũng không còn sớm, nếu còn chậm trễ nữa thì sợ tới lúc trời tối đen cũng không tìm được khách sạn thì phải làm sao?

Tiểu thư có chút lo lắng. Xung quanh đây đều là núi cao, hai nữ tử yếu đuối tuyệt đối không nên đi đường vào ban đêm.

Liễu nhi không quan tâm nói:

- Tửu quán kia cũng có người đang tránh mưa, nếu như tiện đường vừa lúc đi cùng cũng được!

Tiểu thư bất đắc dĩ cười nói:

- Vậy chúng ta lại đi xem thử!

- Đại thúc, đi tới tửu quán phía trước tránh mưa đi!

Liễu nhi vỗ vào thùng xe và nũng nịu kêu lên. Không biết phu xe kia có nghe được hay không, chỉ thấy sống lưng đang còng xuống chợt ngồi thẳng, cái đầu rúc vào trong áo tơi lại thò ra, hiếm khi đánh roi một tiếng. Con ngựa già lại ngoan ngoãn chạy thẳng về phía tửu quán mà không cần nói tiếng nào.

Trong một sơn cốc nhỏ bên đường lớn có một gian nhà lá. Cờ tửu quán phía trước đã ướt sũng nước mưa, không gió nên rũ xuống. Lá cờ có nền trắng, chữ Tửu màu đen cũng rất bắt mắt.

Nhà lá rất đơn sơ, gió từ các phía lùa vào. Lúc này đang là mùa hè nên gió thổi cũng mát mẻ. Trong tửu quán có một vài người đi đường vào tránh mưa, chưởng quỹ cùng tiểu nhị vui vẻ ra mặt, vội vàng đưa trà nóng và cơm nóng không ngừng.

Xe ngựa dừng lại ở trước tửu quán, một tiểu nha đầu xinh xắn nhảy ra ngoài, ánh mắt mừng rỡ quan sát đám người ngồi trong tửu quán, tay mở chiếc ô. Sau đó, trên xe lại có một nữ tử xinh đẹp bước xuống. Hai chủ tớ cùng tiến vào nhà lá.

Hai nữ tử xinh đẹp đi đến giống như một trận gió mát lạnh vô cùng dễ chịu thổi tới, tăng thêm sắc thái cho tửu quán, cũng khiến cho những người qua đường đang ngồi buồn chán phải ngẩng đầu lên.

- A, nhiều người như vậy sao?

Liễu nhi thu cái ô, bị mọi người nhìn tới cũng không hề khiếp sợ. Tiểu nha đầu này tính tình thẳng thắn, dáng vẻ xinh xắn khiến cho mọi người cười vang.

Liễu nhi không để ý tới những tiếng cười đó, chỉ đi theo tiểu nhị tới ta một cái bàn trống nói:

- Tiểu nhị, mang ít cơm canh nóng lên, tiểu thư nhà ta đói rồi.

Nàng lại móc ra một chiếc khăn màu hồng lau qua ghế, cười ngọt ngào nói:

- Mời tiểu thư ngồi!

Trước mặt mọi người, tiểu thư tất nhiên cũng sảng khoái, sau khi ngồi xuống khẽ cười nói:

- Ngươi làm sao biết được ta đói rồi?

Liễu nhi cười hì hì, chờ tiểu thư ngồi xuống mới nói:

- Liễu nhi đói rồi, tiểu thư làm sao có thể không đói bụng được chứ?

Nghe chủ tớ nói chuyện thú vị, lại thêm hai người xinh đẹp quyến rũ khiến xung quanh lại vang lên những tiếng cười vui vẻ.

Trong lúc chờ cơm canh mang lên, Liễu nhi cũng không ngồi yên, đôi ánh mắt đẹp nhìn ngắm khắp nơi, bỗng nhiên nàng nhìn chăm chú và kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- A! Hai vị tỷ tỷ này cũng xinh đẹp như tiểu thư nhà ta vậy!

Trong mấy người ngồi bàn bên cạnh có hai nữ tử, một người mặc váy trắng, một người mặc trang phục màu xanh lục. Thấy tiểu nha đầu kia thú vị, nữ tử áo xanh cười nói:

- Chúng ta cũng không có được gương mặt xinh đẹp như tiểu thư nhà muội! Tiểu muội muội, muội tên là gì?