Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 104: Chương 104:




Hôm sau khi đi qua bên nhà Giang Dự Thành, Trình Ân Ân xịt nước hoa vừa mua, thơm ngào ngạt đến học kèm.
 
Cô vừa đi vào Giang Dự Thành đã ngửi được, hương vị tươi mát, rất hợp với cô. Lúc trước, trên người cô toàn mùi sữa tắm mùi sữa bò, rất non.
 
Hai mùi hương mỗi cái một vẻ, nhưng cái trước càng đánh sâu vào trong lòng Giang Dự Thành hơn. Dù sao thì có ý đồ với một người bạn nhỏ cả người đều mùi sữa, cho thấy anh quá mức cầm thú rồi.
 

 
Trình Ân Ân xịt nước hoa cũng không phải vì anh, chỉ vì cô thích, đắm chìm trong chính mùi thơm của mình học tập càng có tinh thần hơn.
 
Nhưng đối với một mặt cầm thú của ai kia cô hoàn toàn không biết chút gì.
 
Để không làm ảnh hưởng đến việc học của cô, lúc Trình Ân Ân làm bài không đi theo quấy rầy cô. Nhưng bản thân Trình Ân Ân khi làm bài thỉnh thoảng cúi đầu xuống ngửi ngửi bàn tay mình, chơi vui quên trời đất. Giang Dự Thành ngồi một bên thấy lòng mình ngứa ngáy, nhịn không được muốn trêu cô.
 
“Dễ ngửi như vậy à?” Anh chân thành hỏi, đứng dậy đi tới, “Cho anh ngửi với.”
 
Hả? Động tác nhỏ đó của Trình Ân Ân hoàn toàn là vô thức, lập tức không kịp phản ứng, anh muốn ngửi cái gì?
 
Giang Dự Thành nắm cổ tay cô, đưa cổ tay cô nâng lên mũi, hít nhẹ một hơi. Trình Ân Ân sửng sốt, há hốc miệng, còn có chút mờ mịt.
 
Giang Dự Thành vô cùng tự nhiên thả bàn tay nhỏ của cô về. Sau đó chống tay hai bên người cô, người hơi nằm phục xuống, giọng trầm thấp làm cho tai cô rung lên: “Sao hôm nay lại thơm vậy?”
 

 
Trình Ân Ân ho một cái, đỏ mặt.
 
“Vì…” Cô thành thật trả lời, “Em xịt nước hoa.”
 
“Như vậy à,” Giang Dự Thành phảng phất như không nhìn thấy màu đỏ đang lan tràn từ khuôn mặt cô đến cổ, giữ cô lại ở trước bàn, tiếp tục hỏi, “Em cảm thấy dễ ngửi sao?”
 
Cái tư thế này làm cho Trình Ân Ân cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng trả lời: “Dễ ngửi.”
 
“Ừ, anh cũng cảm thấy rất dễ ngửi.”
 
Không biết sao Trình Ân Ân nghe câu này xong, bỗng nhiên tưởng tượng bản thân mình như một cái bánh bao to.
 
Anh thích ăn bánh sao? Đầu óc cô choáng váng nghĩ nghĩ.
 
Những người làm nghiên cứu khoa học không có cuối tuần. Thời gian nghỉ ngơi của Trình Lễ Dương rất ít lại không hề cố định. Toàn bộ kỳ nghỉ hè Trình Ân Ân đều trải qua ở chỗ Giang Dự Thành, sau khi tựu trường cũng không ngoại lệ.

 
Sau này chỉ cần không đi học sẽ đi qua, không muốn ở nhà một mình đợi, chỉ cần Giang dự Thành về nhà, cô sẽ kiếm cớ chạy qua. Có khi Giang Dự Thành sẽ dẫn cô đi ra ngoài ăn uống vui chơi, có khi chỉ đơn giản ở nhà, im lặng ở cùng một chỗ đọc sách.
 
Mức độ chiều chuộng của Giang Dự Thành đối với Trình Ân Ân không thua gì một người anh trai ruột. Qua một thời gian, ở trước mặt anh cô càng ngày càng làm càn. Ngẫu nhiên sẽ lộ ra sự ngây thơ tùy hứng mà trước đây chỉ để lộ trước mặt Trình Lễ Dương.
 
Cái cần bị phê bình chính là, sau khi đạt được mục đích là chiếm lấy thời gian của Giang Dự Thành. Học kèm, cái cớ dùng để ngụy trang ngay từ đầu bắt đầu lung lay sụp đổ. Đối với môn Toán cô thật sự sợ hãi cùng với chống đối, làm bài tập giống như đang chấp hành hình phục. Lâu dần cũng biết Giang Dự Thành thương cô, mỗi ngày đều ỷ lại vào sự dung túng của anh mà đục nước béo cò, bị phát hiện sẽ nghiêm túc nhận sai, xoắn xoắn ngón tay len lén nghiêng mắt nhìn anh.
 
Chuyện giữa nam nữ, Trình Ân Ân vẫn quá mức chậm chạp không biết gì. Trên miệng Giang Dự Thành không ít lần trêu cô, nhưng vẫn một mực duy trì giáo dưỡng của một người đàn ông, rất ít khi động tay động chân với cô. Trình Ân Ân sẽ vì anh đến gần mà trong lòng loạn cả lên, thậm chí là chỉ cần nhìn anh thôi cũng bắt đầu đỏ mặt rồi nhưng xưa nay không biết cái này có nghĩa gì.
 
Cô biết bản thân mình không hề bài xích anh.
 
Thậm chí còn thích thân cận.
 
Bỏ qua cái lớp vỏ sợ người lạ và chậm nhiệt kia, cô thật sự rất dính người. Mười bảy mười tám tuổi còn thích đi theo sau lưng Trình Lễ Dương làm cái đuôi nhỏ là có thể thấy được.
 
Sau khi quen thuộc với Giang Dự Thành, cô cũng sẽ dính lấy anh. Thường xuyên ở lì nhà anh là một, lúc đi trên đường nhiều người sẽ chủ động nắm lấy tay anh, còn thích gối đầu lên đùi anh, vào mỗi buổi chiều lười biếng nằm đọc sách hoặc đi ngủ.
 
Cái câu “Chỗ này của anh phồng lên” chính là phát sinh trong một buổi chiều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
 
----- “Em nhìn nhiều một hồi, còn có thể phồng lên thêm được nữa đó.”
 
Câu nói này của Giang Dự Thành Trình Ân Ân căn bản nghe không hiểu. Cô không hiểu được hàm nghĩa khác, nhưng cô biết nửa người dưới của con trai không thể nào tùy tiện thảo luận, vì thế xấu hổ không dám mở miệng đặt câu hỏi, có chút né tránh, muốn nói lại thôi nhìn chỗ đó của anh mấy lần.
 
Giang Dự Thành nói xong cảm thấy bản thân mình quá cầm thú. Hết lần này đến lần khác bị bộ dạng thấp thỏm nhỏ nhỏ của cô lại cảm thấy nóng nảy, nhẫn lại nhẫn, đứng dạy hung hăng xoa đầu cô một phen, sau đó trở về phòng để bản thân mình bình tĩnh lại.
 
Vì sao lại phồng lên nhỉ?
 
Trình Ân Ân đem cái nghi vấn này về nhà, tự mình nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu, liền đi hỏi Trình Lễ Dương: “Anh, vì sao chỗ đó của con trai lại phồng lên?”
 
Lúc đó vừa ăn cơm chiều xong, hai người đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây xem phim Hàn, Trình Lễ Dương bị hỏi thình lình không kịp phản ứng.
 
“Chỗ nào?”
 
Chuyện không thể hỏi được người khác, nhưng đối với anh, Trình Ân Ân không có chút ngượng ngùng, chỉ toàn nghi vấn cùng với tò mò. Cô dùng ngón tay chỉ vào giữa quần của mình, “Chỗ này.”
 
Trình Lễ Dương: “???!!!”
 
Mười mấy năm qua, Trình Lễ Dương vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi cô khôn lớn, cái gì cũng dạy rất tốt, duy nhất chỉ có cái này là bỏ sót. Anh bị sốc đến mức một hồi lâu không nói được lời nào. Miếng thơm trượt từ trên đĩa rơi xuống mặt đất. Trình Lễ Dương xoay người nhặt lên, ném vào thùng rác. Sau đó thả xuống cái đĩa pha lê, rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau tay.

 
“Ai nói với em những cái này?” Giọng điệu của anh có chút không được bình thường, “Hay ai chỉ em xem mấy cái đồ không sạch sẽ?”
 
Đồ không sạch sẽ?
 
Trình Ân Ân thấy anh tức giận, mà lại rất nghiêm trọng. Trình Lễ Dương là một người có tính tình rất tốt, hiếm khi nổi giận.
 
Cô căn bản cảm thấy không thể bán đứng Giang Dự Thành, thế là ấp a ấp úng ném ra một câu: “Là… là… bạn, bạn học…”
 
“Cậu ta ở trước mặt em…” Trình Lễ Dương hít sâu một hơi, “Phồng lên?”
 
Trình Ân Ân: “Dạ…”
 
“Bạn học nào?” Mặt Trình Lễ Dương lạnh xuống, giọng thâm trầm, “Nói tên cậu ta cho anh.”
 
Ngoại trừ khi còn bé cô bị một thằng nhóc hung dữ ném trứng lên đầu, lâu lắm rồi, Trình Ân Ân chưa thấy dáng vẻ tức giận của anh, có chút bị hù dọa, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh muốn đánh cậu ta?”
 
“Không những anh muốn đánh cậu ta, anh còn muốn tìm người lớn trong nhà cậu ta,” Trình Lễ Dương nghiến răng nghiến lợi, “Để bọn họ quản giáo cho tốt cái thằng nhóc không biết xấu hổ kia.”
 
Trình Ân Ân nào dám nói tên của Giang Dự Thành ra, cũng không thể tùy tiện bắt một người bạn học nào chịu tiếng xấu cho người khác, sợ hãi quay người chạy về phòng.
 
Một lát sau, Trình Lễ Dương đến gõ cửa, ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều: “Vừa rồi anh quá tức giận, có phải là hù dọa em rồi không?”
 
Trình Ân Ân vội vàng chạy đến mở cửa, lắc đầu nói: “Không có.”
 
“Chuyện này nên trách anh, cái nên dạy em lại không có dạy. Em cũng lớn rồi, có một số việc phải tìm hiểu một chút.”
 
Nói thì nói vậy, trong ngực Trình Lễ Dương vẫn bị đè nén đến hoảng sợ. Ai đồng ý để cho em gái bảo bối nhà mình học những thứ kia chứ, anh tình nguyện để cô cả đời vẫn ngây thơ đơn thuần, vĩnh viễn là một thiếu nữ ngây thơ không biết gì.
 
Nhưng mà tư tâm chỉ có thể là tư tâm (*), cô cũng nên lớn lên, cũng nên tìm bạn trai, sau đó thành gia lập thất.
 
(*) 私心 – Tư tâm, lòng luôn chỉ nghĩ cho bản thân (Theo Từ điển Hán Nôm)
 
Trình Lễ Dương thở dài, “Được rồi, anh sẽ không đi tìm người bạn kia của em tính sổ.”
 
Vừa rồi cũng chỉ là nổi nóng, nếu như thật sự vì chuyện này mà náo loạn ở trường cũng chỉ làm cho người khác xem nhẹ cô.

 
Nhưng mà vẫn không thể nào nuốt trôi được cục tức này, Trình Lễ Dương nói: “Hai ngày nữa, anh tìm chút tài liệu giảng dạy sinh lý cho em xem, những tài liệu này em biết sớm cũng tốt. Hơn nữa, cái bạn nam cùng lớp kia cũng không phải là người tốt. Loại hành vi như vậy được coi là quấy rối tình dục, sau này cách xa cậu ấy ra một chút. Nếu như cậu ta lại quấy rối em ---- Không chỉ một mình cậu ta, về sau nếu như có ai khác phái quấy rối em như vậy, phải lập tức né tránh, sau đó nói liền với anh, nhớ kỹ chưa?”
 
Nghiêm trọng như vậy sao? Trình Ân Ân vẫn không hiểu gì cả gật đầu: “Biết rồi.”
 
Hôm sau, Trình Ân Ân lại đi đến chỗ Giang Dự Thành, nói kiểu gì cũng không chịu nằm lên đùi anh.
 
Giang Dự Thành xem như cô gái nhỏ này thẹn thùng, không cảm thấy gì, lúc đọc sách ngoắc ngoắc tay gọi cô qua. Trình Ân Ân ngồi trên ghế sô pha bên đối diện, mặt mày nghiêm túc lắc đầu.
 
Ánh mắt Giang Dự Thành nâng lên từ trang sách, nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
 
Trình Ân Ân khó xử nhìn cái quần cùng chỗ giữa hai chân anh nói, “Em sợ chỗ đó của anh phồng lên. Anh trai em nói như vậy là quấy rối tình dục.”
 
“…”
 
Trình Ân Ân thành thật tiếp tục nói: “Anh trai em còn nói, nếu như gặp tình huống tương tự, phải nói cho anh ấy biết ngay, anh ấy sẽ đánh anh.”
 
Giang Dự Thành tưởng tượng một chút cảnh bản thân mình vì phản ứng sinh lý bình thường mà bị anh em tốt đánh tơi bời, có chút đau đầu.
 
“…Em nói cho anh trai em?” Anh nhéo nhéo mi tâm, không lưu loát hỏi.
 
Trình Ân Ân gật đầu.
 
Trong từ điển của Giang tổng mặt dày vô sỉ, rất nhiều từ ngữ đã bị niêm phong đóng bụi nhiều năm thời khắc này lại xuất hiện: Xấu hổ, bối rối, mất mặt…
 
Ngay cả mặt mo cũng không có chỗ để.
 
Vài ngày sau, Trình Lễ dương mang về một tài liệu giảng dạy sinh lý được lựa chọn cẩn thận.
 
Cái đó buổi tối thứ bảy, Trình Ân Ân nghiêm túc xem hết tài liệu giảng dạy, toàn bộ quá trình mặt đều đỏ.
 
Sáng hôm sau đến hẹn học kèm, Trình Ân không chịu đi, Giang Dự Thành gọi điện thoại đến, cô ấp úng nói không thoải mái.
 
Đối với thời gian dì cả đến thăm của cô cũng rất rõ ràng, vẫn chưa đến ngày. Hỏi cô không thoải mái chỗ nào, là bị cảm nóng sốt hay đau bụng, cô ấp a ấp úng nói không biết, sau đó xấu hổ cúp điện thoại.
 
Năm phút sau, Giang Dự Thành xuất hiện ngoài cửa, trong tay cầm theo một cái bánh gato dâu. Thái độ của anh vẫn như trước đây, giống như không hề nhìn ra Trình Ân Ân đang cố gắng trốn tránh, cười cười thản nhiên nói: “Đặc biệt đặt trước cho em, em không đến anh chỉ có thể mang đến cửa.”
 
Trình Ân Ân sợ nhất là người ta tốt với cô, ngoan ngoãn để anh đi vào.
 
Lúc ăn bánh gato, cô ngồi cách xa Giang Dự Thành, cũng không nói chuyện với anh, một mình yên lặng mang theo một khuôn mặt đỏ chót.
 
Giang Dự Thành không hiểu rốt cuộc là cô bị làm sao, cong cong quẹo quẹo hỏi vài câu, thành công hỏi ra được. Thì ra là cô mới được học kiến thức sinh lý, cuối cùng cũng biết được bí mật ở đũng quần của anh.
 
Chuyện này đến cuối cùng, Trình Lễ Dương cũng không hề phát hiện thì ra “Bạn nam học cùng lớp” chính là anh em tốt của mình, bởi vì vừa vặn lúc này có người nhảy ra gánh tội.

 
--- Ngày hôm đó, Cao Thượng mang đến đầy đủ trang bị của một band nhạc rock, đứng dưới lầu gảy đàn guitar tỏ tình, đúng lúc Trình Lễ Dương nghỉ ở nhà. Rất không khéo, Giang Dự Thành cũng ở nhà.
 
Lúc đó, Cao Thượng tán tỉnh nhiều lần đều gặp khó khăn, Trình Ân Ân căn bản không get được ý cậu ta, thế là Cao giáo bá đành phải nói thẳng.
 
“Trình Ân Ân, cậu xuống đây đi!” Cậu ta giơ micro lên gào.
 
“Trình Ân Ân, xuống đây!” Những người anh em khác của cậu ta cũng hô ta tạo khí thế.
 
“Trình Ân Ân, tớ thích cậu!” Cao Thượng tiếp tục gào.
 
“Trình Ân Ân, lão đại của chúng tôi thích cô!” Mấy tên kia tiếp tục hùa theo.
 
“Trình Ân Ân, làm bạn gái tớ đi!”
 
“Trình Ân Ân, làm đại tẩu của bọn tôi đi!”
 
“…”
 
Trình Ân Ân đang ở trong phòng bếp rửa rau, đêm nay bọn họ muốn ăn lẩu. Lần đầu tiên nghe được tên mình, cô ngẩn người tưởng mình bị ảo giác, vểnh tai lên. Sau đó tiếng thứ hai vội vàng đi ra ngoài.
 
Trình Lễ Dương cùng với Giang Dự Thành đã dẫn đầu bước ra ban công, động tác chỉnh tề cúi đầu nhìn xuống dưới.
 
Trình Ân Ân chen qua, còn chưa kịp nhìn thấy tình huống bên dưới đã bị Giang Dự Thành lấy tay ấn đầu cô về.
 
Ngữ khí của anh thản nhiên nói: “Quay về rửa rau đi.”
 
Sắc mặt Trình Lễ Dương cũng rất đặc sắc, quay đầu lại hỏi: “Đây là bạn học của em?”
 
Trình Ân Ân nghe được giọng nói của Cao Thượng, gật gật đầu: “Là bạn cùng bàn.”
 
“Chính là tên lần trước?” Sắc mặt của Trình Lễ Dương càng nhạt.
 
Cái gì lần trước? Trình Ân Ân mờ mịt.
 
Trình Lễ Dương không cần câu trả lời của cô, đã tự động định tội cho cậu ta, cười lạnh một tiếng, xoay người lại, đi thẳng đến cổng, thuận tay quơ một cái gậy bóng chày.
 
Nam thanh niên tuổi dậy thì sức lực tinh thần tràn ngập nhiệt tình, Cao Thượng thậm chí còn nghĩ đến chuyện tí nữa sẽ hôn Trình Ân Ân như thế nào.
 
Nhưng khi cậu ta nhìn thấy Trình Lễ Dương đằng đằng sát khí bước từ đằng kia đến, sự tình hoàn toàn sai khác với mong muốn.
 
Sau này Cao Thượng nhớ đến thời gian Cao Trung, sự kiện khó quên nhất chính là sự kiện tỏ tình bày ra thanh thế thật lớn không ai bì được.
 
Cũng không phải vì kết cục lãng mạn cỡ nào, mà bởi vì hôm đó cậu ta ôm guitar bị đuổi cùng giết tận ba con phố, đi đến đường Trí Lễ còn bị ô tô bấm còi liên tục, cảnh tượng thật sự oanh liệt.