Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 81: Chương 81:





Trình Ân Ân không hề biết rằng sau lưng cô Giang Dự Thành đã cắm cờ (*) cho cô, cô vẫn chìm đắm trong sự vất vả cùng sự thỏa mãn của học hành, mỗi ngày đều trải qua những tháng ngày phong phú của bản thân.
 
(*) Cắm cờ (từ gốc là flag) là câu nói kinh điển thường được dùng để chỉ những tình huống mà 100% người nói sẽ bị vả mặt không trượt phát nào. Ví dụ như trong phim kinh dị, một nhân vật sẽ nói là đi xem chút sẽ về ngay thì y như rằng nhân vật này sẽ đi tong (Cảm ơn Jen baobei).
 
Chuyện liên quan đến thư thỏa thuận, Giang Dự Thành vẫn không hề liên lạc với cô. Sau đó mỗi lần đưa đón Giang Tiểu Sán anh cũng vừa vặn không có mặt, tính ra Trình Ân Ân đã có một khoảng thời gian dài không gặp anh. Cô cũng không vội vã muốn quay trở về tình trạng độc thân, chỉ là ly hôn đã bàn bạc ổn thỏa rồi vẫn một mực kéo dài như vậy không thể nào nói nổi.
 

 
Cô gọi điện thoại đến bộ phận Pháp vụ của Thành Lễ hỏi tiến triển như thế nào, liền nhận được câu trả lời của một nhân viên ở đó: “Chúng tôi không có quyền hạn tiết lộ những thỏa thuận có liên quan đến những hạng mục công việc, bà tự mình hỏi Giang tổng đi.”
 
Trình Ân Ân liền bớt chút thời gian một lần nữa đi đến Thành Lễ. Khi cô dừng lại ở bãi đỗ xe, đi vài bước về phía cao ốc, bỗng nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ, xoay người đi về hướng ngược lại.
 
Lúc đi đến cửa quán cà phê Berkeley, vừa lúc trong tiệm có một người bước ra. Cô cúi đầu bước lên bậc tam cấp, cũng không ngẩng đầu, thoáng nghiêng người tỏ ý muốn đi vòng qua một bên.
 
Trong lúc hai người đi ngang qua nhau, người kia quay đầu gọi một tiếng: “Trình Ân Ân?”
 
Trình Ân Ân ngẩng đầu.
 
Cao Thượng xoay người một chút, nhìn cô chằm chằm một lúc, khóe môi nói một câu: “Đúng là em rồi.”
 
Trình Ân Ân chưa học xong lớp mười hai, sau đó cũng chưa từng liên lạc với bạn bè cao trung. Nếu không tính đến hai lần gặp Cao Thượng trong lúc mất trí nhớ thì cô không gặp Cao Thượng mười năm rồi.
 

 
Ký ức đã cũ, so sánh với những người bạn khác không nhớ nổi hình dáng, ấn tượng của anh ta Trình Ân Ân cũng coi như là khắc sâu.
 
--- Một người bạn học nam đã từng theo đuổi mình, nam thần của Thất Trung.
 
Cao Thượng là một học sinh khiến cho thầy cô phải đau đầu, có chút phản nghịch, có chút bá đạo, anh ta thật sự là đã chọc cho Trình Ân Ân khóc sau đó lại xin lỗi ngay trong buổi họp lớp.
 
Anh ta thật ra cũng là một người khá tốt. Trình Ân Ân cùng với anh ta cũng đã từ chiến tranh chuyển sang hòa bình hữu nghị, mối quan hệ không tồi. Chỉ tiếc là khi đó cô gặp Giang Dự Thành, nhìn trúng anh nên không nhìn đến những người khác.
 
Đối với Cao Thượng cô cũng không có tình cảm nào khác ngoài tình bạn. ‘Lịch sử tình trường’ của cô cũng khá nghèo nàn, ngoại trừ Giang Dự Thành, cũng chỉ có mỗi một người này theo đuổi.
 
Trình Ân Ân không có công việc chính thức, nếu bắt buộc phải nói đến nghề nghiệp, phỏng chừng có thể coi là một nửa tác giả tiểu thuyết.
 
Cô không màn danh cũng chẳng màn lợi, chỉ là hứng thú, muốn có một cái gì đó để giết thời gian. Nhưng từ nhỏ Trình Lễ Dương đã làm tấm gương đi trước cho cô, khi làm việc rất ít “tùy ý làm một chút”, thói quen nghiêm túc làm cho cô mỗi một chuyện gì cũng phải làm cho có tâm.
 
--- Chỉ có quyển này được viết trong lúc cô hận Giang Dự Thành nhất, chất chứa đầy hối hận cùng mong muốn làm lại một lần nữa.ật>
 
Nguyên mẫu của Phàn Kỳ không sai biệt chính là Cao Thượng, hết thảy những gì xảy ra trước lễ Giáng sinh là những chuyện thật sự xảy ra, những chuyện sau lễ Giáng sinh là hư cấu.
 
Lễ Giáng sinh là ngày kỷ niệm của cô và Giang Dự Thành.
 
“Lúc đưa danh thiếp cho em anh đã đoán được là em sẽ không gọi cho anh.” Mạch suy nghĩ đang đi lệch hướng của Trình Ân Ân đã bị câu nói của Cao Thượng kéo trở về.
 
Cao Thượng liếc nhìn cô, dáng vẻ cười như không cười, “Hôm nay có đồng ý trò chuyện với anh không?”
 
Trình Ân Ân nhớ tới chuyện lần trước ở rạp phim Ô Long, lập tức cảm thấy xấu hổ.
 
Khi đó cô đã quên toàn bộ mọi chuyện, Giang Dự Thành không cho cô trò chuyện với Cao Thượng, cô còn nói ra câu “Tôi không muốn nói chuyện với anh”. Quá là không có tình nghĩa bạn học.
 
“Hôm đó thật là xấu hổ.” Trình Ân Ân quay đầu mắt nhìn về cao ốc Thành Lễ, “Cậu có thời gian không, tôi mời anh ly cà phê.”
 
“Được.” Cao Thượng mở cửa ra một lần nữa, dùng tay làm dấu mời.
 
Quán cà phê này có một phòng riêng tương đối riêng tư, Cao Thượng dẫn Trình Ân Ân đi vào, gọi hai ly cà phê, còn gọi luôn đồ ngọt cho cô.
 
Nói chuyện mấy câu, Cao Thượng dựa người vào ghế, nói ngay vào điểm chính: “Anh thấy em viết .”ật>
 
Trình Ân Ân há hốc mồm, trên mặt tràn ngập sợ hãi: “Sao anh có đọc được cái đó?”
 
“Đại khái là duyên phận.” Giọng điệu của Cao Thượng nửa đùa nửa thật, “Trình Ân Ân, có phải là em vẫn còn dư tình chưa dứt với anh, đặc biệt viết cho anh?”
 
Mặt Trình Ân Ân nóng lên, vội vàng giải thích: “Tôi không có, cái kia là …là…”
 
Cao Thượng cười cười: “Đùa em thôi.”
 
Trình Ân Ân thở dài một hơi, cái hiểu làm này thật sự là quá lúng túng. Lúc cô viết cái này thật sự là không ngờ Cao Thượng sẽ đọc được, dù sao anh cũng là một người đàn ông phóng khoáng không bị trói buộc, khả năng anh đọc được tiểu thuyết tình cảm kiểu này bằng không.
 
Cao Thượng nhìn cô một lúc, giọng điệu trở về đứng đắn: “Anh đã nghe nói chuyện về anh trai em, lấy làm tiếc.”
 
Năm đó, anh ta chỉ nghe nói Trình Ân Ân đột nhiên bỏ học vì anh trai duy nhất qua đời. Mấy ngày trước, điều tra chuyện cô ly hôn với Giang Dự Thành, trong lúc đó vô tình phát hiện anh trai cô qua đời vì tai nạn trên không.
 
Trong lớp, bạn học ai cũng biết chuyện Trình Ân Ân có một người anh trai, mỗi ngày cô đều treo trên miệng, Cao Thượng cũng gặp qua mấy lần. Trong lúc họp phụ huynh, trong ấn tượng là một người đàn ông hào hoa phong nhã, ôn hòa anh tuấn, lúc ấy không thiếu nữ sinh cùng lớp vụng trộm yêu thích.
 
Nhưng lần tỏ tình dưới lầu nhà họ Trình kia, anh ta bị Trình Lễ Dương vác gậy bóng chày đuổi mấy cây số, đã thế còn bị đánh hai gậy trên lưng, Cao Thượng mới biết được ‘bộ mặt thật’ của người anh trai có bề ngoài khiêm tốn này.
 
Anh nói: “Trước kia anh không biết là em vì chuyện anh trai qua đời mà bỏ học. Năm ngoái ba anh cũng mất rồi, do ung thư tuyến tụy. Anh tận mắt nhìn thấy ông ra đi, khi đó mới cảm nhận được cái cảm giác bầu trời sụp đổ là như thế nào. Nhất định là rất khó chịu.”
 
Trình Ân Ân lập tức nhịn không được mà vành mắt đỏ cả lên.
 
Không giống như người khác, anh không khuyên cô nén bi thương, câu nói này quá uất ức, cũng có lẽ vì cuối cùng cũng gặp được người có cùng cảm nhận, những cái chôn sâu trong lòng, cô nhịn không được mà nói ra.
 
“Đúng là rất khó vượt qua. Từ nhỏ ba mẹ tôi đã không quan tâm đến tôi, là anh trai tôi nuôi tôi lớn. Từ năm 18 tuổi, anh đã bắt đầu tự mình mưu sinh kiếm tiền nuôi sống hai anh em, còn trả cả học phí của tôi và anh ấy.”
 
Cuộc sống của Trình Thiệu Quân và Phương Mạn Dung cũng không tính là giàu có, cũng không hề quan tâm đến sự ‘sống chết’ của hai anh em. Ban đầu, bọn họ đồng ý chu cấp tiền sinh hoạt nhưng lúc có lúc không. Lúc ấy Trình Lễ Dương đang học mười hai thời kỳ quan trọng, vừa ôn tập, vừa phải đi làm kiếm tiền, anh chịu bao nhiêu vất vả, bao nhiêu mệt nhọc Trình Ân Ân đều tự mình chứng kiến.
 
Trình Lễ Dương giúp cô gánh chịu hết tất cả những cực khổ vốn rơi trên người cô. Nếu như lúc ly hôn anh ngoan ngoãn đi theo Trình Thiệu Quân cuộc sống sẽ nhẹ nhõm đi nhiều.
 
“Anh ấy đối xử với tôi tốt đến móc tim móc phổi, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng. Trên thế giới này những người khác tốt với tôi đủ kiểu nhưng không thể nào so sánh được một phần mười của anh ấy.”
 
Ngoại trừ Giang Dự Thành.
 
Anh thực sự thay thế Trình Lễ Dương mà yêu thương cô.
 
“Anh không biết đâu, nhiều khi tôi có suy nghĩ dùng tuổi thọ của tôi đổi lại sự sống của anh ấy, hai mươi năm hay ba mươi năm hay cả đời tôi cũng đồng ý.” Lá thư anh trai cô để lại đã tiếp thêm nhiều sức mạnh cho Trình Ân Ân, mấy ngày nay từ từ tích lũy kiên cường, làm cho lúc cô nói lên những lời này vậy mà rất bình tĩnh.
 
“Tôi muốn anh ấy còn sống.”
 
Chẳng qua là cô cảm thấy bất công, “Vì cái gì anh trai tôi tốt như vậy lại không thể sống lâu trăm tuổi. Anh ấy bỏ ra nhiều như vậy, còn chưa kịp hưởng thụ cái gì.”
 
Ánh mắt của Cao Thượng nhìn qua cô có mấy phần thương hại cùng dịu dàng: “Chỉ là anh ấy quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
 
Trình Ân Ân dừng lại, lập tức khóc thành tiếng.
 
Cô nhớ nhung anh trai cỡ nào, muốn để cho anh trai quay về, nhưng mà từ xưa tới nay chưa một ai nói qua với cô, anh trai cô chỉ là quá mệt mỏi.
 
Thế giới này không cho anh ấy bao nhiêu ấm áp, ngược lại chỉ đem lại cho anh vất vả. Anh sống quá mệt mỏi rồi.
 
“Cảm ơn anh.” Trình Ân Ân vừa khóc lại cười, dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt.
 
Lời an ủi này làm cho chấp niệm cuối cùng từ trong đáy lòng cô rốt cuộc cũng đã bay theo gió.
 
Lúc tính tiền, Trình Ân Ân giành trả, hơn nữa còn mua một ly cà phê mang đi.
 
Cao Thượng nhìn ly cà phê trong tay cô, đoán được là mang cho Giang Dự Thành, đưa tay muốn lấy: “Vì sao lại mua thêm một ly cho anh?”
 
Trình Ân Ân là một người đầu óc đơn giản, vô thức né tránh: “Cái này không phải…” May mà phản ứng nhanh hơn so với trước kia, nói tiếp, “Tôi đi mua thêm cho anh một ly, anh muốn uống cái gì?”
 

Cao Thượng mở miệng nói một câu “Quên đi”, bước ra ngoài trước.
 
Hôm nay đã gặp mặt nói chuyện, còn lấy được số điện thoại cùng với WeChat, còn nhiều thời gian, có thể chậm rãi mưu tính, không thể ép buộc con thỏ nóng nảy này.
 
Trình Ân Ân đi sau lưng anh, ra khỏi quán, một lần nữa nói lời cảm ơn anh: “Hôm nay cảm ơn anh.”
 
Cao Thượng vui vẻ: “Anh cũng không làm gì, chỉ một lúc thôi mà em cũng đã cảm ơn ba lần rồi.”
 
Trình Ân Ân ngại ngùng.
 
Thật ra lần gặp mặt hôm nay, Cao Thượng vẫn cảm thấy so với hai lần gặp mặt trước hình như có khác biệt rất lớn. Lúc trước, trong trí nhớ của anh ta, Trình Ân Ân giống như không nhớ rõ anh ta. Nhưng Trình Ân Ân hôm nay lại nhớ rõ anh, nhưng cho dù là ánh mắt vẫn có một vài thứ không chạm đến được, không phải là trạng thái năm 17 tuổi.
 
Giờ khắc này, dáng vẻ xấu hổ của cô ngược lại rất giống như trong ký ức.
 
Khóe miệng của Cao Thượng cong lên, có chút cúi đầu: “Nếu đã cảm ơn anh như vậy không bằng thuận tiện mời anh một bữa cơm?”
 
Trình Ân Ân đang muốn trả lời, bên tai lại vang lên một tiếng còi xe chói tai: “Tít----“
 
Cô quay đầu, chiếc xe thương vụ màu đen đậu ven đường, cửa sổ đã mở xuống một nửa, Giang Dự Thành nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt lạnh lùng.
 
Trình Ân Ân nhìn thấy anh liền ngẩng người, nhiệt độ của ly cà phê trên tay có chút phỏng tay. Cô đứng ở đằng kia không nhúc nhích, Cao Thượng hơi nhíu mày, độ cong nơi khóe mắt đuôi lông mày lộ ra một chút khiêu khích.
 
Giang Dự Thành nhấn thêm một hồi còi, lộ ra sự không kiên nhẫn.
 
Trình Ân Ân quay đầu, Cao Thượng một tay đút túi đứng ngay tại chỗ, nhìn thẳng vào ánh mắt cô liền mỉm cười.
 
Cô vẫy vẫy tay nói: “Tôi đi trước, hôm nào lại mời anh ăn cơm.”
 
“Được.” Cao Thượng giơ tay lên, nhẹ nhàng khoát tay một cái.
 
Trình Ân Ân vòng qua phía trước xe, ngồi vào bên ghế phụ, đưa cà phê tới: “Mua cho anh, Americano.”
 
Giang Dự Thành liếc qua liền dời mắt đi: “Anh không thích cà phê của quán này.”
 
Trình Ân thu tay trở về, Giang Dự Thành bỗng nhiên đưa tay nhận ly cà phê, bỏ vào giữa chỗ để.
 
Không khí có vẻ cứng ngắc, Trình Ân Ân mở miệng trước: “Em đến tìm anh là muốn hỏi chuyện liên quan đến thư thỏa thuận, lâu như vậy, còn chưa làm lại được sao?”
 
“Sao vậy? Vội vã làm xong thủ tục để nối lại duyên xưa với cậu ta?” Giang Dự Thành lạnh lùng hỏi.
 
Trình Ân Ân có chút không hiểu: “Anh nói cái gì vậy, vừa rồi em chỉ là tình cờ gặp anh ta.”
 
Sắc mặt Giang Dự Thành rất nhạt: “Anh thấy em viết chuyện xưa của em với cậu ta thành tiểu thuyết là có ý này.”
 
Nhắc đến cái này Trình Ân Ân liền xấu hổ: “Em không có. Em chính là…”
 
Cố ý chọc giận anh.
 
Cô không dám nói.
 
“Tùy tiện viết.”
 
“Tùy tiện viết, vì sao không thấy em viết chuyện xưa của chúng ta, cũng không viết những chuyện khác mà hết lần này đến lần khác là cậu ta?” Ngữ khí của Giang Dự Thành yếu ớt.
 
“Không phải lúc đó là do em giận anh sao?” Trình Ân Ân chọc chọc ngón tay nhỏ giọng thầm thì, “Cũng không có người nào khác theo đuổi em mà. Vận đào hoa của em ít ỏi như vậy.”
 
Cao Thượng xuất hiện vừa lúc là bước ngoặt phát sinh sự thay đổi trong cuộc đời cô. Đó chính là thời điểm đó mà cô muốn quay trở về làm lại từ đầu nhất. Chỉ có thế thôi.
 
Lần này Giang Dự Thành không nói gì.
 
Cũng không phải là vận đào hoa của cô ít. Sau khi hai người họ kết hôn, cũng không thiếu những người đàn ông có hứng thú với cô, nhưng Giang Dự Thành sao có thể để cho những cái hoa đào đó có cơ hội bay đến trước mặt cô được.
 
Những khó chịu tích tụ trong lòng kể từ lúc nhìn thấy Cao Thượng đứng trước mặt cô cúi đầu mỉm cười đã tiêu tan đi không ít.
 
“Không phải là muốn cùng cậu ra nối lại tình xưa?”
 
“Em đâu có tốt với anh ta.” Trình Ân Ân nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Sau câu nói này, bên trong xe lại lâm vào một hồi im lặng.
 
Sau một lát, Giang Dự Thành khởi động xe lái về phía cao ốc Thành Lễ, vừa nói: “Thỏa thuận đã chuẩn bị xong, hôm nay có thể ký tên.”
 
Trình Ân Ân chọt chọt cái cằm: “Dạ.”
 
Giang Dự Thành dừng xe ở dưới bãi đỗ xe dưới lầu Thành Lễ, bước xuống xe, cũng không chờ cô, nhanh chân đi về phía cao ốc.
 
Lúc Trình Ân Ân bước lên lầu, nghe được mấy nhân viên nữ đang thảo luận kết quả kiểm tra sức khỏe. Hàng năm Thành Lễ đều sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho công nhân viên chức. Cô được mời đến một phòng họp sạch sẽ sáng sủa, đợi chưa đến 10 phút, Giang Dự Thành cầm một xấp giấy A4 đến.
 
Vừa đóng cửa anh đã ngồi xuống phía đối diện, tình cảnh của một cuộc đàm phán, bỗng nhiên làm cho Trình Ân Ân có cảm giác không chân thật.
 
Giang Dự Thành ngồi xuống, chậm rãi lật xem một chồng văn kiện đã được chỉnh lý thành hai phần bên cạnh, sau đó xoay 180 độ, đẩy nó qua phía đối diện của bàn hội nghị.
 
“Những điều khoản khác không đổi, mục phân chia tài sản có điều chỉnh một chút, em xem qua đi có vấn đề gì hay không.”
 
Trình Ân Ân đang nhìn chằm chằm bàn tay anh, ngây người, bị anh làm cho bừng tỉnh, kéo văn kiện tới, cầm bút lên nhìn cũng không nhìn liền lật đến chỗ ký tên kia, ký xuống.
 
Hai bản đều đã ký xong, ngẩng đầu lên một cái, phát hiện Giang Dự Thành đang nhìn cô từ phía đối diện, ánh mắt giống như có thâm ý khác.
 
“Sao vậy?” Trình Ân Ân có chút kỳ quái.
 
“Em không xem qua một chút sao?” Giang Dự Thành hỏi, “Không sợ anh gạt em à?”
 
Trình Ân Ân đặt bút xuống: “Anh sẽ không lừa em.”
 
“Có đúng không?” Giang Dự Thành nói.
 
Ba chữ chậm rãi ung dung này làm cho lòng Trình Ân Ân lộp bộp một cái, có chút dự cảm chẳng lành.
 
Nhưng mà tài sản trên danh nghĩa của bọn họ gần như toàn bộ đều là do Giang Dự Thành kiếm được. So với anh, phần tiền cô kiếm được cực kỳ nhỏ bé, cho dù là tính toán thế nào thì không thể nào gạt cô.
 
Sau khi trả lại cổ phần công ty cho Giang Dự Thành, cô chỉ còn lại căn nhà mà anh trai để lại cho cô, cùng với một khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng. Những món đồ trang sức túi xách gì đó đều do Giang Dự Thành đặt mua cho cô, nếu không thì cho dù có ly hôn không phân chia tài sản thì cô vẫn không có đủ tiền để bồi thường. So với Giang Dự Thành thì tài sản của cô chỉ xem như một hạt vừng, làm rơi trên mặt đất anh cũng chẳng thèm nhặt. Anh có thể lừa cô cái gì?
 
“Anh căn bản không phải là người như vậy”. Trong lòng Trình Ân Ân nghĩ.
 
Giang Dự Thành cầm văn kiện về, lấy bút máy ra, ở góc phải văn kiện nhấc bút ký ba chữ “Giang Dự Thành” cường tráng mạnh mẽ.
 
Trình Ân Ân nhìn bút tích phóng khoáng lưu loát của anh, nhớ tới lúc trước khi anh giúp cô học phụ đạo, trên bản nháp viết xuống những dòng chữ đẹp đẽ, viết chuẩn như in ra từ trong sách. Những bản nháp kia ngay cả một trang cô cũng không ném đi, mỗi ngày đều tỉ mỉ thu lại, mang về nhà, bây giờ vẫn còn được lưu giữ hoàn hảo trên giá sách của cô.
 
Trái lo phải nghĩ không rõ rốt cuộc vì sao anh lại hỏi như vậy, anh ký tên xong nhấc bút lên nháy mắt, Trình Ân Ân cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Câu vừa rồi của anh là có ý gì?”
 
Giang Dự Thành liếc cô một cái, ném qua một phần văn kiện qua một lần nữa: “Em tự mình xem đi.”
 
Có thể nói là cực kỳ lạnh lùng.
 
Cảm giác không ổn tăng lên, Trình Ân Ân vừa lật ra văn kiện vừa nghi ngờ nhìn anh chằm chằm vài lần. Cô mạnh tay lật lật xong, một mực lật đến phần có liên quan đến tài sản chung của hai vợ chồng. Chỉ thấy bên trong phần thỏa thuận này trước kia có hơn mười điều khoản, hiện tại chỉ còn lại duy nhất một điều khoản.
 
“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của bên nhà trai bao gồm bất động sản, tiền tiết kiệm, cổ phiếu và tất cả các khoản đầu tư đều thuộc về bên nhà gái…”
 
“Anh… Anh…” Trình Ân Ân khiếp sợ đưa văn kiện nhìn gần, không khác áp mặt vào văn kiện là mấy, một hồi lâu một đôi mắt kinh ngạc ló ra khỏi văn kiện, “Anh trắng tay sau khi ly hôn?”

 
Giang Dự Thành đóng lại cây bút, đặt cây bút nằm ngang trên mặt bàn: “Đúng.”
 
“Anh đang nói đùa à?” Trình Ân Ân nhìn anh chằm chằm, “Sao có thể… Vì sao cái gì anh cũng cho em, như vậy sao được? … Hơn nữa cổ phần của công ty, anh muốn giao công ty cho em luôn sao?.... Có phải là anh ấm đầu rồi không hay có chỗ nào không thoải mái? Báo cáo sức khỏe của anh có vấn đề gì không, anh đừng có dọa em!”
 
Giang Dự Thành im lặng nhìn cô líu lo không ngừng.
 
“Không được!” Trình Ân Ân bỗng nhiên nói, “Không thể ký như vậy.”
 
Giang Dự Thành kéo ghế lùi ra sau, hững hờ hỏi lại: “Vì sao không được?”
 
Trình Ân Ân nhíu mày, thả văn kiện lên mặt bàn, “Anh nói phần phân chia tài sản có vấn đề, chính là cái ‘vấn đề’ này hay sao? Những cái này không phải là lúc trước đã bàn bạc xong rồi hay sao? Của anh là của anh, em chỉ cầm những đồ thuộc về bản thân em. Bây giờ toàn bộ tài sản của anh đều cho em là có ý gì?”
 
“Em hy vọng anh có ý gì?” Giang Dự Thành hỏi lại.
 
“Anh đừng có đánh Thái Cực (*) như vậy chứ!” Trình Ân Ân mím môi, “Em chỉ nghĩ với anh hảo tụ hảo tán (**).”
 
(*) 打太极 – đánh Thái Cực, dùng để chỉ hành động đẩy một tay trong Thái Cực quyền; ngụ ý là đẩy mọi thứ xung quanh, không đưa ra được tuyên bố rõ ràng mà mơ hồ không đi vào trọng tâm (Theo Baidu).
 
(**) 好聚好散 – hảo tụ hảo tán, thành ngữ; đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
 
“Hảo tụ hảo tán?” Giang Dự Thành khẽ cười một tiếng, chẳng biết tại sao lại mang theo mấy phần ý lạnh, “Ban đầu anh muốn để em an tâm thi cử, chờ đến khi em thi cử xong xuôi sẽ tính toán đường hoàng với em. Nhưng bây giờ anh chờ không được.”
 
Ánh mắt kinh ngạc của Trình Ân Ân nhìn về phía anh.
 
Giang Dự Thành không cho cô cơ hội mở miệng, lấy phần văn kiện đang để trước mặt cô đi, tiếp theo lạnh nhạt nói: “Thư thỏa thuận này đã ký tên, nếu như em muốn nó có hiệu lực thì lúc nào anh cũng có thể đi làm thủ tục với em.”
 
“Anh biết, em không có khả năng làm cho nó có hiệu lực mà.” Trình Ân Ân nhíu mày. Đánh chết cô cũng không nghĩ ra thỏa thuận ly hôn mà anh đã phí một khoảng thời gian lâu như vậy để làm lại mà có thể đào ra một cái hố sâu như vậy.
 
“Chúng ta ký lại một lần nữa,” Cô nói, “Cái này không tính.”
 
“Anh sẽ không ký lại với em lần thứ ba.” Giang Dự Thành nhìn cô một cái, “Em nghĩ cách, cũng chỉ có cách như vậy thôi.”
 
“Giang Dự Thành, anh…”
 
Vốn là tưởng rằng ngày đó cái gì cũng đã nói rõ, vào thời khắc này Trình Ân Ân mới phát hiện, thái độ cực kỳ phối hợp của anh lúc đó thì ra là ngay từ đầu đã giăng bẫy cho mình.
 
Anh biết cô sẽ không thể dùng cách đó mà ly hôn với anh. Anh đã nắm bắt đúng chỗ. Muốn trách chỉ có thể trách bản thân mình quá ngây thơ, đối với anh tin tưởng một cách mù quáng, nhìn cũng không nhìn qua liền như thế ký tên.
 
Nhưng cho dù là cho cô một trăm cơ hội khác, cô cũng không thể nào đoán được Giang Dự Thành lại dùng chiêu này.
 
Cô có chút tức giận, nhưng nhất thời không biết là đang giận chính bản thân mình hay giận anh nữa.
 
“Anh cố ý!” Cô tức giận nói.
 
Giang Dự Thành: “Đúng.”
 
“…” Anh bình tĩnh như thế chính là khiến cho Trình Ân Ân không có cách nào phản bác được.
 
“Không phải là chúng ta đã bàn xong chuyện ly hôn rồi sao, vì sao anh lại đổi ý?”
 
Giang Dự Thành vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh hỏi lại: “Anh với em bàn xong lúc nào?”
 
“Lần trước lúc ở văn phòng của anh, rõ ràng anh đã đồng ý.” Trình Ân Ân nói.
 
Giang Dự Thành nói như nước chảy mây trôi: “Em nhớ kỹ lại đi, anh đã đồng ý sao?”
 
Trình Ân Ân sững sờ.
 
Ngày đó, mỗi một câu nói của cô cùng với câu trả lời của Giang Dự Thành cô đều nhớ rất kỹ. Ngày hôm đó đối với cô là một ngày rất quan trọng, có ý nghĩa phi thường, cô cùng với Giang Dự Thành hòa giải xong cũng như đạt được hòa giải với bản thân.
 
Cô đương nhiên nhớ kỹ, hôm đó anh nói “Sẽ cân nhắc”, dưới lầu nhà anh cũng chỉ là nhắc đến thỏa thuận cần phải xem lại… Cô lần lượt nhớ lại một chuyện một lần, bất luận là chỗ nào cũng không tìm được chứng cứ “anh đồng ý”.
 
“Coi như ngày đó anh không nói, trước khi em xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta đã thỏa thuận xong chuyện ly hôn, không phải sao?” Trình Ân Ân có ý đồ cứu vãn cục diện.
 
Giang Dự Thành nhìn cô, ánh mắt sâu thêm mấy phần.
 
“Em cũng nói là trước khi em xảy ra tai nạn xe cộ. Đã tám tháng trôi qua rồi, Trình Ân Ân, em thay đổi, anh cũng thay đổi mà.”
 
Đúng vậy, trận cãi nhau long trời lở đất làm cho hai vợ chồng họ trở mặt thành thù đã là chuyện của tám tháng trước.
 
Cô đã không còn hận anh.
 
Trình Ân Ân chỉ im lặng trong chốc lát, đưa tay muốn cướp lại hai phần văn kiện kia, Giang Dự Thành không hề phản kháng, thậm chí còn rất phối hợp, tự mình đưa đến bên tay cô. Trình Ân Ân cầm được văn kiện, ngược lại không biết nên làm gì. Tay trái lại đổi sang tay phải, dừng một chút, cầm ngang lại, làm như muốn xé.
 
“Em xé nó, không tính toán gì hết.”
 
Giang Dự Thành không hề có ý định ngăn cản, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
 
Trình Ân Ân nhìn anh, lại im lặng buông văn kiện xuống.
 
“Không xé được?” Giang Dự Thành chậm rãi ung dung phán một câu, “Đi ra ngoài xoay trái, trong văn phòng có mấy hủy tài liệu. Nếu không em thích dùng kéo thì bảo Thư ký đưa cho em.”
 
Trình Ân Ân: “…”
 
Trình Ân Ân tức giận không hề nhẹ: “Giang Dự Thành, đến cùng là anh muốn thế nào?”
 
“Hiện tại người đưa ra lựa chọn là em chứ không phải anh.” Giang Dự Thành đặt tách trà xuống, “Hoặc là làm theo cách này hoặc là không ly hôn --- Em muốn thế nào?”
 
Hai cái lựa chọn này, một là con đường chết, cái còn lại là con đường cụt.
 
Xem ra Trình Ân Ân đã tự tay đưa mình vào hố lửa.
 
*
 
Phương Mạch Đông đi vào trong phòng nhỏ, nhìn thấy hai bản văn kiện đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bàn họp. Giang Dự Thành vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích.
 
“Giang tổng,” Phương Mạch Đông nhắc nhở, “Cuộc họp sắp bắt đầu.”
 
Lúc này Giang Dự Thành mới có động tác, chậm rãi chớp mắt, đứng lên, buộc lại nút thắt nơi âu phục.
 
“Cô ấy đi rồi?”
 
“Đi rồi.” Phương Mạch Đông nói.
 
Anh thấy Trình Ân Ân rời đi nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Giang Dự Thành bước ra. Đến giờ họp nên đi vào gọi người.
 
Lúc Trình Ân Ân rời đi thở phì phò, Phương Mạch Đông nói chuyện với cô, nhắc đến chuyện dạ tiệc từ thiện gây quỹ công ích, cô trả lời “Bây giờ tôi đang rất tức giận, có nghe cũng không nghe vô. Ngày mai anh nói lại một lần cho tôi, vậy đi.”
 
Phương Mạch Đông dừng lại một chút, lại nói thêm hai câu, “Ân Ân hình như rất tức giận, nhìn thấy Vương Lỗi của bộ phận Pháp vụ còn trừng mắt với người ta một hồi.”
 
Giang Dự Thành không nói tiếng nào, lúc mở cửa bước ra khỏi phòng học, mới không đầu không đuôi nói một câu: “Con thỏ bị bức nóng nảy.”
 

*
 
Cuộc sống mới vốn dĩ đang tiến triển thuận lợi, đột nhiên bị người khác đào sâu xuống căn nguyên, tâm tình của Trình Ân Ân không thể nào tốt được, ban đêm nằm trên giường lật qua lật lại, không biết làm sao để giải trừ cái tình cảnh khó khăn hiện tại.
 
Càng nghĩ lại càng tức giận, đêm hôm khuya khoắt đứng lên, ngồi xuống máy tính gõ chữ, trên mặt chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt phản chiếu từ màn hình vi tính.
 
Viết xong mấy ngàn chữ truyện đăng nhiều kỳ lúc này đã hơn ba giờ sáng, cô hung hăng nhấn xuống nút bấm với dòng chữ “Đăng ngay bây giờ”, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều. Thở ra, tắt máy tính, trở lại giường, lần này đã bình tĩnh không còn giận giữ nữa mà ngủ thiếp đi.
 
*
 
Phạm Bưu thay Giang Dự Thành đi làm việc, lúc này vừa vặn trở về giữa trưa, liền nhanh chóng cùng ăn trưa với Giang Dự Thành ở nhà ăn công ty. Nhà ăn của Thành Lễ, hương vị không hề kém cạnh so với mấy nhà hàng bên ngoài. Cơm Trung cơm Tây đủ các loại, giữa trưa đến đây có không ít công nhân viên chức.
 
Thời gian ăn trưa, Phương Mạch Đông thỉnh thoảng trò chuyện với Giang Dự Thành về công việc. Chuyện công ty Phạm Bưu không hiểu, ngoại trừ những chuyện do Giang Dự Thành giao phó, tổng thể những cái khác cũng không quản nhiều. Lúc hai người kia nói chuyện, anh cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.
 
Phương Mạch Đông đang nói đến đề án người phụ trách nhà xưởng đề xuất mua máy móc mới nói vào buổi sáng. Phạm Bưu ngồi bên cạnh vẫn một mình yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên bộc phát một trận cười thoải mái không chút trói buộc: “Ha ha ha ha hắc hắc hắc hắc!”
 
Anh ta ngồi một cách táo bạo ngồi trên ghế mây tre, tay trái cầm điện thoại, tay phải vỗ bôm bốp trên đùi.
 
Phương Mạch Đông bị cắt ngang, cạn lời nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu kiềm chế chút đi.”
 
Phạm Bưu bỗng nhiên ý thức được bản thân đang ở chỗ nào, nụ cười biến mất sau 0.5 giây. Sau đó lại vô thức nhìn Giang Dự Thành một cái.
 
Giang Dự Thành chậm rãi ăn một miếng.
 
Những ánh mắt xung quanh bị hấp dẫn đã chậm rãi dời đi. Phạm Bưu tiếp tục xem điện thoại. Cũng không biết nhìn thấy cái gì làm anh cười ầm lên, lần này không phát ra âm thanh, miệng kéo căng ra cố nhịn, nhưng không thể nào khống chế nổi, bả vai cường tráng không ngừng run lên. Một người đàn ông to cao gần mét chín, gương mặt đen thui nhanh chóng đỏ bừng lên vì nghẹn.
 
Giang Dự Thành giương mắt, nhìn anh.
 
Phạm Bưu nhìn lại anh, lập tức thẳng lưng, nhưng bởi vì quá buồn cười, kìm nén đến mức cả khuôn mặt đều bị bóp méo.
 
Ánh mắt Phương Mạch Đông thoáng lệch qua một bên, xẹt qua màn hình trong tay Phạm Bưu, trong nháy mắt biểu cảm cũng có chút kỳ quái. Nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: “Lần này dự toán đã vượt khỏi hạn ngạch, Xưởng trưởng Lưu vẫn kiên trì muốn đổi mới máy móc không thể lạc hậu, hy vọng ngài suy tính một chút.”
 
Là công việc bên trong chức trách, cũng là muốn giúp Phạm Bưu hóa giải hoàn cảnh quẫn bách.
 
Nhưng Giang Dự Thành không có dễ lừa như vậy, để đũa xuống, đưa tay phải ra, động tác tùy ý nhưng không thể làm trái.
 
Cái này Phạm Bưu không dám đưa cho anh xem, anh mà nhìn thấy chắc cũng tức chết.
 
Anh nắm chặt điện thoại: “Cái này, Thành ca em…”
 
Mặt Giang Dự Thành không có chút biểu cảm: “Đưa ra.”
 
Phạm Bưu là người thẳng tính, điển hình của câu nói ‘đầu óc ngu si tứ chi phát triển’, lúc này đưa mắt qua nhìn Phương Mạch Đông với ý cầu cứu. Người sau cho anh một ánh mắt dù thương nhưng không giúp được gì.
 
Phạm Bưu chưa từng dám làm trái Giang Dự Thành, chịu không được cái nhìn của anh, quyết định chắc chắn, cắn răng một cái đưa điện thoại ra.
 
Giang Dự Thành nhận điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình.
 
Là giao diện có nền màu xanh nhạt, trên màn hình toàn là chữ, phỏng chừng là tiểu thuyết. Không biết là câu kia quá dễ thấy hay trùng hợp với cái đảo mắt của Giang Dự Thành, đập vào mắt một câu rõ ràng:
 
[Giang cẩu tặc, chạy đi đâu!]
 
“….”
 
Mí mắt Giang Dự Thành vừa nhấc, trong ánh mắt mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.
 
Ngay tức khắc Phạm Bưu không đánh đã khai: “Chị Trình vừa đăng tiểu thuyết nhiều kỳ, không phải là em nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao, liền nhảy vào nhìn xem, em cũng không biết chị ấy viết cả anh vào…”
 
Lại là loại thiết lập nhân vật này.
 
Xem ra không phải là do anh quá nhạy cảm, Giang cẩu tặc này, thật sự đúng là anh.
 
Ánh mắt Giang Dự Thành trở về điện thoại, khẽ đảo mắt về phía trước.
 
[… Đạo tặc hái hoa… Thất tín bội bạc… Không có việc ác nào không làm… Giang Vũ Trừng…]
 
Giang Dự Thành nhìn qua mấy từ mấu chốt, không chút tiếng động để điện thoại xuống một lần nữa cầm đũa lên.
 
Ánh mắt phức tạp của Phạm Bưu nhìn qua anh, không dám có bất kỳ một cử động nhỏ nào.
 
Phương Mạch Đông im lặng thở dài, có ý khuyên giải: “Ân Ân chắc là không có gì kia đâu, chỉ là trùng hợp thôi.”
 
Nếu chỉ thấy được ba chữ “Giang cẩu tặc” có lẽ còn chỗ để giải thích, nhưng ba chữ Giang Vũ Trừng kia viết một cách rõ ràng, nói là trùng hợp thì đến cả Giang Tiểu Sán cũng không tin.
 
Thần thái của Giang Dự Thành nhìn qua cũng không có chút nào khác thường, mười phần bình thường, thủ pháp thành thạo gắp lên một miếng đậu hũ, hình dạng vuông vức, trơn mềm màu sắc sáng ngời.
 
Phạm Bưu nghĩ anh không hề tức giận đang muốn thả hơi thở đang treo ở cổ họng về xuống bụng lại thấy anh gắp khối đậu hũ được một nửa bỗng nhiên thả trở về, sau đó ném đôi đũa, không nói một lời đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.
 
*
 
Kể từ khi ký thỏa thuận phân chia tài sản sau khi ly hôn đã qua một tuần. Trình Ân Ân vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Cô không ngờ Giang Dự Thành đào sẵn hố bên trong thư thỏa thuận, có muốn đấu cũng không thể nào đấu lại được cái người âm hiểm xảo trá. Dù sao thì cũng không vội vàng tái hôn, chờ sau khi thi cử xong lại nghĩ đến chuyện này.
 
Về chuyện ôn tập, Trình Ân Ân chưa hề lười biếng, tính tới ngày thi Đại học thời gian càng gần cô càng nhiệt tình. Cô biết mong chờ quá lớn không phải là một dấu hiệu tốt, kỳ vọng càng cao thường đồng nghĩa với việc sau thất bại có sự chênh lệch rất lớn. Nhưng với kỳ thi đại diện cho tân sinh viên cô không có cách nào khống chế được ước mơ của mình.
 
Cô Thường vẫn một mực khuyên cô bình tĩnh. Hôm nay sau khi buổi học ban sáng kết thúc, khi Trình Ân Ân đưa bà ra cửa, bà lại nhắc nhở một lần nữa: “Ta biết con coi trọng kỳ thi này, nhưng bây giờ con căng dây cung quá mức rồi, vẫn lên lắng xuống một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, duy trì trạng thái tốt.
 
Trình Ân Ân gật đầu: “Con cũng cảm thấy mình có áp lực lớn. Chiều nay sẽ nghỉ ngơi nửa ngày, thư giãn một chút.”
 
“Nghỉ ngơi một chút đi,” Cô Thường nói, “Ngay cả những người đang làm việc cũng cần chú ý đến thư giãn, học hành cũng như vậy.”
 
Tại hành lang hai người nhìn thấy Giang Dự Thành.
 
Anh mới bước đi đến từ thang máy, hôm nay mặc âu phục màu xám nhạt, áo khoác đang vắt lên cánh tay trái, áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, không cài nút trên cùng, không hề có vẻ nghiêm túc cẩn trọng đẹp trai cấm dục của thường ngày. Khi bước đến, còn giống như mang theo một cơn gió.
 
Nhưng mặt anh lại không có chút biểu cảm nào, lúc đảo ánh mắt qua chỗ Trình Ân Ân có kèm thêm một hơi thở nguy hiểm phảng phất như đang muốn tìm cô tính sổ, khí thế hung hăng.
 
Trình Ân Ân cũng không cam chịu yếu thế, nghiêm túc trừng mắt trở về.
 
Cô Thường không hề phát hiện sóng ngầm phun trào giữa hai người, cười ha ha hàn huyên với Giang Dự Thành vài câu, trong lúc hai người mắt đi mày lại bước vào thang máy.
 
Bên trên hàng lang yên tĩnh trở lại, Trình Ân Ân người một mực bị gạt qua một bên lúc này đang muốn nói chuyện, Giang Dự Thành bước qua cô, đi thẳng đến cửa nhà.
 
Trình Ân Ân đi theo vào, nhìn thấy Giang Dự Thành tiện tay đặt áo khoác đang vắt trên tay xuống, ngồi dựa vào ghế sô pha, hai tay vòng ở ngực nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.
 
Cô còn chưa tính sổ với anh đó, vậy mà anh lại bày ra tư thế khởi binh vấn tội như vậy. Trình Ân Ân nói thầm một câu, đóng cửa lại.
 
Lúc xoay người cô đứng sóng lưng thẳng tắp: “Anh…”
 
Vừa nói một chữ, đã bị tiếng nói Giang Dự Thành lạnh lùng cắt ngang.
 
“Bội bạc?”
 
Trình Ân Ân mờ mịt: “?”
 
“Không việc ác nào không làm?”
 
Trình Ân Ân tiếp tục mờ mịt: “??”
 
Giang Dự Thành cười lạnh một tiếng: “Đạo tặc hái hoa, Giang Vũ Trừng?”
 
Dấu chấm hỏi thứ ba trên mặt Trình Ân Ân vừa xuất hiện một chỗ rẽ, đột nhiên có một tia sáng lóe lên, thành công nhớ được xuất xứ của những từ ngữ kia. Nhân tiện cũng hiểu rõ vì sao anh lại muốn tìm cô tính sổ.
 
Lập tức chột dạ, tự tin vừa mới giả vờ phô trương biến mất không chút tăm hơi trong nháy mắt, cô giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm đứng trước mặt anh, khí thế cũng yếu đi.
 
“Sao anh có thể nhìn thấy…”
 
Giang Dự Thành lạnh lùng hỏi: “Em chính là bố trí anh thành dạng như vậy trong tiểu thuyết của em?”
 
“Cái đó là trước khi em mất trí nhớ viết mà.”
 
Trình Ân Ân có ý đồ biện bạch cho qua.
 
Hôm đó sau khi về quá tức giận, liền muốn trả thù, cho một nhân vật phản diện có tên là Giang Vũ Trừng, để giải tỏa một chút ác khí. Ai bảo anh lại đào hố lừa cô chứ.
 
Lời giải thích này dĩ nhiên là không nhận được sự tán thành của Giang Dự Thành, giọng điệu của anh lành lạnh nói: “Trình Ân Ân 17 tuổi sẽ không bố trí anh kiểu này.”
 
Không hiểu vì sao đột nhiên đầu óc tự nhiên co lại, “Chú Giang, chú…”
 

Nói xong một nửa tự mình sửng sốt.
 
Giang Dự Thành cũng dừng lại, ý tứ không rõ liếc nhìn cô.
 
“Em lấy thân phận nào mà gọi anh?”
 
Trình Ân Ân không kịp phản ứng: “Có khác nhau sao?”
 
“Có.”
 
“Bằng thân phận bây giờ của em?” Cô thuận theo hỏi thăm dò.
 
Giang Dự Thành không chút do dự lạnh lùng nói: “Chú Giang không phải để em gọi.”
 
Trình Ân Ân: “…”
 
Cô phát giác mình lại không tự chủ mà nhảy vào cái hố anh đào sẵn, bị đối đãi khác biệt thế này làm cho trong lòng cô không nén được mà cảm thấy khó chịu. Có ý gì chứ, cô không thể gọi, chỉ có Trình Ân Ân 17 tuổi mới có thể sao?
 
Cô không phục giống như khẽ “Hừ” một tiếng: “Vậy Trình Ân Ân 17 tuổi thì sao?”
 
Ánh mắt của Giang Dự Thành dường như có chút vi diệu, Trình Ân Ân còn chưa kịp nhìn rõ, anh đã rời khỏi ghế sa lon, bất ngờ không kịp đề phòng đi đến gần, kéo cô vào trong ngực.
 
Trình Ân Ân cũng đồng thời kinh ngạc trừng to mắt, Giang Dự Thành giữ gáy cô dứt khoát mà bướng bỉnh hôn xuống.
 
“Ưm!”
 
Trình Ân Ân lập tức bắt đầu giãy dụa, Giang Dự Thành đã đề phòng từ sớm, kiềm chế cô một cách gắt gao. Nhưng Trình Ân Ân cũng đã học được, lần trước bị anh cưỡng hôn trong thang máy, ngã một lần đã khôn hơn một chút, cô thừa dịp Giang Dự Thành đang giữ hai tay cô nâng gối lên tấn công.
 
Không thể thừa nhận là cô đã có tiến bộ, bởi vì phải phân tinh thần sức lực để đưa tay đè lại đầu gối của cô, hơi lui ra một chút. Trình Ân Ân tranh thủ dùng đôi tay đã được thả tự do đẩy anh. Giang Dự Thành giống như bị chọc giận, muốn bắt lại người đang ở cạnh trở lại đè lên tường trút giận, dùng thân thể chống đỡ.
 
Trình Ân Ân thiếu chút nữa có thể chạy thoát, lúc này thở hổn hển: “Anh thực sự là không có lễ phép!”
 
“Cùng với bạn gái của mình mà còn muốn nói đến lễ phép?” Giang Dự Thành nhẹ nhàng linh hoạt hỏi lại.
 
Trình Ân Ân bị chặn họng một chút, trầm trầm nói: “Em không phải bạn gái anh.”
 
“Em không phải,” Giang Dự Thành dùng ngón trỏ tay phải khều cái cằm của cô, “Nhưng Trình Ân Ân 17 tuổi lại là.”
 
“Em…”
 
Trình Ân Ân há miệng, liền bị anh thừa lúc không chú ý mà vào, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi cô, quấn quanh, mút cắn, công thành đoạt đất, bá đạo mà công thành đoạt đất.
 
Tư thế cũng không khác gì với với tình cảnh lúc trước, khác biệt chính là trong lòng anh đang kìm nén bực bội. Nụ hôn cũng mang theo ý vị chiếm hữu cùng trừng phạt, rất hung hăng, cũng rất sâu. Giống nhau chính là Trình Ân Ân không có một chút sức phản kháng.
 
Có lẽ là trong nhà nên những chuyện thân mật này anh không có chút kiêng kị gì, khi Trình Ân Ân bị hôn đến choáng váng đầu óc, cả người đều bị anh ôm nhét lên ghế sô pha. Thật ra là ném, cô còn bị nảy lên một cái.
 
Cái nảy ngược trở lại này ngược lại kéo được thần trí đang tán loạn của cô trở về, sương mù trước mắt đã rút đi. Cô nhìn thấy Giang Dự Thành cúi người lên, dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên nhấc chân lên ngăn chặn.
 
Phần bụng của Giang Dự Thành bị cô đạp một cước, dưới động tác nhấc chân dép lê cũng rơi xuống, chân cô không có nhiều lực công kích lắm nhưng đã thành công ngăn anh khỏi khoảng cách của một bắp chân.
 
“Giang Dự Thành!” Trình Ân Ân đạp anh, hiển nhiên cũng nhìn thấy phía dưới đang phồng lên, cô chống người lui về sau hoảng sợ, “Anh muốn làm gì?”
 
Giang Dự Thành nắm mắt cá chân cô, trên tay dùng chút sức lực, mới có thể lấy được cái chân tràn ngập khát khao sinh tồn ra, thuận tiện đẩy ra, trực tiếp gấp chân cô lại.
 
“Em còn thiếu anh một chuyện, quên rồi?” Anh quỳ xuống một gối trên ghế sô pha, bàn tay khác đang chặn trên ghế, cúi người yếu ớt nói, “---Thành niên, có thể ngủ.”
 
“Em không nhớ rõ!” Trình Ân Ân quay đầu đi, biểu cảm xấu hổ giận dữ muốn chết đã bán đứng cô.
 
“Không sao cả, anh nhớ là được.”
 
Giang Dự Thành nắm eo cô kéo xuống một phát, Trình Ân Ân bị túm xuống dưới, lưng đang nằm trên ghế sô pha, hai chân cách mặt đất. Động tác trên tay Giang Dự Thành nhanh chóng mà mạnh mẽ, thậm chí những công tác dư thừa chuẩn bị đều không làm, trực tiếp kéo quần mặc nhà cùng với quần lót, bàn tay đang túm cái mông cô.
 
Trình Ân Ân một giây trước còn bay nhảy trong nháy mắt liền cứng đờ, lập tức mang theo giọng nghẹn ngào: “Anh quá đáng!”
 
Giang Dự Thành hơi khựng lại.
 
Một giây sau, liền nghe được vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng đang cố gắng nín khóc của cô nói: “Em sai rồi!”
 
“…”
 
Lý trí của Giang Dự Thành đã quay về nhưng tay vẫn chưa lấy ra.
 
“Sai ở chỗ nào?”
 
Tình cảnh như thế này làm cho Trình Ân Ân vừa thẹn thùng vừa phẫn nộ, lại bất lực vì không có sức chống cự, có chút muốn khóc, giọng buồn bực nói: “Sai ở chỗ không nên viết anh thành đạo tặc hái hoa.”
 
“Còn gì nữa?” Tròng mắt của Giang Dự Thành nhìn cô chằm chằm.
 
Trình Ân Ân quay mặt đi không nhìn anh, suy nghĩ một hồi, không sai nên cũng không cứng rắn tìm ra sau lầm nữa: “Không nên tức giận với anh.”
 
“Sau đó thì sao?”
 
Trình Ân Ân buồn bực phẫn nộ đan xen nhìn anh nói: “Nghĩ không ra!”
 
Giang Dự Thành nhịn ý cười nơi khóe miệng: “Anh hỏi nếu em biết sai thì tiếp theo sẽ làm gì?”
 
Trình Ân Ân nghĩ nghĩ, nói: “Ngồi xuống nói chuyện tử tế với anh.”
 
Giang Dự Thành rút tay ra, dịu dàng sờ lên đầu cô, mang theo ý tứ trấn an.
 
Anh vừa rời đi, Trình Ân Ân lập tức xoay người đứng lên từ ghế salon, nắm lấy lưng quần chạy về gian phòng, đóng cửa lại cũng khóa trái cửa hai lần.
 
Giang Dự Thành: “…”
 
Còn rất giảo hoạt, vậy mà đã học được cách lừa anh.
 
Giang Dự Thành im lặng ngồi trên ghế salon, có chút hối hận.
 
Không nên một lần lại một lần bức bách cô.
 
Trong phòng Trình Ân Ân đợi chưa đến mười phút, liền mở cửa bước ra, hốc mắt có chút đỏ, hình như đã khóc qua. Nhưng cô dường như đã điều chỉnh tâm tình của bản thân, đi đến ngồi xuống đối diện với Giang Dự Thành, nói: “Anh cũng có lỗi, mỗi lần anh đều ép buộc em như vậy, căn bản không có tôn trọng em.”
 
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng, bình tĩnh dịu dàng nói: “Anh thừa nhận.”
 
Trình Ân Ân nhướng mày một cái, hít hít mũi một cái: “Em nói chuyện đàng hoàng với anh, anh có chuyện gì cũng nói với em, không thể tiếp tục như vậy.”
 
Giang Dự Thành nói “Được.”
 
Chút rối rắm cuối cùng của Trình Ân Ân cũng trở về bình thường.
 
Cô ngồi đằng kia, nghĩ một lúc nói: “Em biết anh tốt với em, em cũng không nỡ xa anh, nhưng mà em thật lòng muốn sống một lần vì bản thân mình.”
 
“Anh hiểu rõ.” Giang Dự Thành nhìn cô, “Cho nên anh cho em thời gian, cho em trải nghiệm cuộc sống mà em mong muốn.”
 
“Anh có cho em thời gian đâu,” Trình Ân Ân liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh rõ ràng là lừa em.”
 
“Em không biết là thời điểm anh đồng ý ly hôn với em đã phải hạ quyết tâm như thế nào đâu. Sau đó em lại đến náo loạn anh một hồi giống như khi em 17 tuổi. Bây giờ em muốn dứt áo ra đi,” Giang Dự Thành ngồi dậy, giọng nói hạ thấp mấy phần, “Anh không có phóng khoáng được như em. Trình Ân Ân, em có cho anh thời gian không?”
 
Anh yếu thế như vậy làm cho lòng Trình Ân Ân khó chịu.
 
“Vậy em chờ anh, chờ đến khi anh nghĩ thông suốt, chờ đến khi anh tiếp nhận có được không?” Ngữ khí của cô cẩn thận như đang dỗ dành Giang Tiểu Sán, “Anh cần bao lâu em cũng chờ anh.”
 
Cô vẫn luôn biết, người ban đầu Giang Dự Thành thích không phải là cô, là do cô dùng chút mưu kế đùa giỡn mà theo đuổi được anh.
 
Cô muốn bắt đầu lại, anh xứng đáng với người anh thật sự thích.
 
Giang Dự Thành dựa người ra sau, “Ly hôn cũng được.” Anh nói, “Nhưng trước khi ly hôn, em tặng anh một món quà đi.”
 
“Quà gì?” Trình Ân Ân nói.
 
“Viết lại câu chuyện của chúng ta.” Giang Dự Thành nói, “Anh và em.”
 
Trình Ân Ân sửng sốt một chút. Quà tặng này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
 
Cô nghĩ đối với , Giang Dự Thành đại khái vẫn canh cánh trong lòng, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Em đồng ý với anh. Sắp tới thi thử rồi, viết cái này sẽ ảnh hưởng đến ôn tập của em, em thi xong sẽ viết, được không?”ật>
 
Giang Dự Thành ngầm đồng ý, cuối cùng nói: “Đợi em viết xong, nếu như em vẫn kiên trì muốn ly hôn. Vậy chúng ta lại bàn đến chuyện ly hôn.”