Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 83: Chương 83:





“Rốt cuộc là mẹ nói cái gì với ba, vì sao ba lại tức giận như vậy?” Trình Ân Ân ôm gối ôm ngồi trên ghế sô pha thấp thỏm chờ đợi. Giang Tiểu Sán cuộn bắp chân lại ngồi sát bên người cô, chống cằm tò mò hỏi.
 
“Chuyện giữa người lớn với nhau, con nít đừng có tham gia vào.” Mặt mày Trình Ân Ân nghiêm túc nói.
 
“Mẹ nói với con, con có thể giúp được nha. Ba gian trá như vậy, mẹ không thể giải quyết được.” Giang Tiểu Sán rất nhiệt tình nói, “Ba sẽ đến nhanh thôi, bây giờ mẹ vẫn còn cơ hội.”
 

 
Trình Ân Ân vắt ra hai chữ: “Không cần.”
 
Nếu không phải duy trì hình tượng trước mặt con cái, Trình Ân Ân đã nghĩ đến chuyện ngựa không dừng vó mà chạy trốn trước khi Giang Dự Thành đuổi tới.
 
Cô không biết phải “Giải thích” như thế nào. Nói với anh thật ra mình đã biết anh thích người khác từ sớm, vì theo đuổi anh mà dùng thủ đoạn?
 
Như thế không khác nào việc xé nát tâm ý của mình một cách đẫm máu lộ ra trước ánh mặt trời.
 
Hôm đó, cô đã nói chuyện muốn kết hôn với anh là thật lòng. Nhưng nếu ngay từ đầu lại bắt đầu từ cơ sở của thủ đoạn đùa giỡn ngầm, Giang Dự Thành vẫn còn tin tưởng cô thật lòng sao? Giữa hai người họ sẽ còn lại cái gì?
 
Mãi cho đến khi Giang Dự Thành đến, Trình Ân Ân vẫn chưa suy nghĩ ra đầu mối.
 
Giang Tiểu Sán nhảy xuống từ ghế sô pha đi mở cửa, Giang Dự Thành đi tới. Trình Ân Ân nhìn thấy anh từng chút từng chút đi đến gần, kìm lòng không được mà lùi vào trong một góc hẻo lánh.
 

 
Giang Tiểu Sán vội vàng không kịp chờ anh đưa bánh tart dâu tây đến đã la lên: “Cảm ơn ba.”
 
“Vô phòng ăn đi.” Giang Dự Thành nhìn cậu bé nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trình Ân Ân. Cái nhìn chăm chú làm cho người ta muốn tránh cũng không tránh được.
 
Trình Ân Ân trừng mắt nhìn lại, cố gắng tỏ ra kiên cường không lộ sợ hãi.
 
Giang Tiểu Sán ngoan ngoãn đi vào phòng, trước khi đóng lại cửa phòng, nhìn Trình Ân Ân nắm chặt quyền: “Đừng sợ, dũng cảm đối mặt!”
 
Trình Ân Ân: “…”
 
Giang Dự Thành cất bước đi đến bên ghế sô pha, vừa chậm rãi mở cúc áo âu phục, cởi áo khoác, đặt lên tay vịn ghế. Hai tay anh đút túi thăm dò, đứng ở đằng xa, không hề mở miệng, nhìn Trình Ân Ân chằm chằm không khác gì quan tòa đang thẩm vấn.
 
Trình Ân Ân cũng không lên tiếng, giống như muốn chống đối đến cùng. Nhưng kiên trì của cô chưa đầy hai phút đã không chống đỡ nổi: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
 
Lúc này Giang Dự Thành mới lên tiếng: “Vừa rồi trong điện thoại em nói cái gì, nói lại một lần nữa cho anh nghe.”
 
Trình Ân Ân nhếch môi, không lên tiếng.
 
“Sao không nói gì?” Giang Dự Thành lành lạnh nói, “Vừa rồi trong điện thoại không phải mạnh miệng lắm à?”
 
Trình Ân Ân giả vờ mất trí nhớ: “Em không nói gì hết.”
 
“Đừng có giả ngu với anh.”
 
Chuyện này hôm nay Giang Dự Thành không có ý định tùy tiện bỏ qua. Cô ầm ĩ đòi sống tự lập cũng được, ầm ĩ ly hôn cũng xong, anh có thể nhẫn nại mà chơi với cô đến cùng. Nhưng cô không nói tiếng nào đã chụp một cái mũ lên đầu anh – Thích Đinh Thiều? Lời đồn này xuất phát từ trong xó xỉnh nào vậy?
 
Trình Ân Ân đứng lên, đứng sát vào ghế sô pha muốn đi khỏi: “Em còn bài thi chưa làm xong…”
 
Giang Dự Thành khoát tay nắm lấy cổ tay cô, kéo người trở về: “Anh đang hỏi em, trả lời xong lại đi làm bài thi của em.”
 
“Anh như vậy…” Trình Ân Ân cứng họng, “Cuối tuần này em thi rồi, anh như vậy ảnh hưởng đến việc học tập của em.”
 
“Cuộc điện thoại của em ảnh hưởng đến công việc của anh.” Giang Dự Thành không hề nhân nhượng, “Anh bỏ qua một đống công việc tới đây, không phải là để nghe em nói lãng sang chuyện khác.”
 
Rất ít khi anh có thái độ từng bước ép sát như vậy, Trình Ân Ân dò xét anh một chút, trong lòng hiểu rõ chuyện này mà không tra hỏi được rõ ràng sẽ không bỏ qua được.
 
Cô gỡ tay Giang Dự Thành ra, đặt mông ngồi trở lại, cúi đầu nhìn ngón tay, có chút ý tứ vò đã mẻ không sợ sứt nói: “Được rồi, em thừa nhận trước khi em theo đuổi anh, thật ra biết anh thích chị Đinh Thiều.”

 
Lông mày Giang Dự Thành khẽ nhíu một cái, không rõ ý tứ nhìn cô vài giây đồng hồ, ngữ khí khó có thể nắm bắt: “Em theo đuổi anh?”
 
Tay trái của Trình Ân Ân nắm ngón trỏ tay phải vuốt vuốt: “Dạ.”
 
Giang Dự Thành “A” một tiếng.
 
Trình Ân Ân bị tiếng “A” này làm cho không chút tự tin, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại: “…Không phải sao?”
 
Giang Dự Thành sắp bị cô chọc tức đến bật cười.
 
Anh đi đến đối diện, ngả lưng ra sau một chút, chân dài gác lên, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô: “Vậy em nói qua một chút, em theo đuổi anh thế nào?”
 
Trình Ân Ân mím môi, trầm giọng trả lời: “Em nhờ anh phụ đạo môn Toán cho em, chiếm dụng thời gian của anh, không cho anh và chị Đinh Thiều có cơ hội gặp mặt.”
 
“Em nhờ anh dạy kèm cho em là vì theo đuổi anh?” Giang Dự Thành hỏi.
 
Trình Ân Ân gật đầu. Khi đó cô rất ghét học Toán, nếu không phải để theo đuổi anh, sao có thể chủ động yêu cầu học kèm môn Toán chứ? Đã vậy còn không cần ông anh trai Trạng nguyên nhà mình lại mời một người xa lạ. Bởi vì lúc đó Đinh Thiều cuối tuần mới xuất hiện, cho nên cô dùng loại phương pháp đầy tâm cơ này để ‘chiếm đoạt’ cuối tuần của Giang Dự Thành.
 
“Còn gì nữa?”
 
Trình Ân Ân ngượng ngùng sờ mũi một cái, giọng nói lại thấp hơn: “Em đem giấu quà chị ấy tặng anh ngày sinh nhật.”
 
“Có phải không?” Năm đó sinh nhật Giang Dự Thành cùng nhau chúc mừng, đối với quà tặng Giang Dự Thành cũng không quá yêu thích, thiếu đi một món cũng không hề phát hiện. Anh nhìn Trình Ân Ân một lúc khen cô: “Lợi hại.”
 
“…” Khuôn mặt của Trình Ân Ân lặng lẽ đỏ thêm mấy phần.
 
“Nói xong rồi?” Giang Dự Thành hỏi cô.
 
Trình Ân Ân gật đầu.
 
“Đây mà gọi là theo đuổi cái gì.”
 
Đến cùng là ai mới hiểu lầm chứ? Vì sao mà con thỏ nhỏ anh hao tốn bao nhiêu tâm cơ mới có thể dụ đến trong nhà mình lại cho rằng bản thân lại là người cạnh tranh với kẻ khác để theo đuổi anh?
 
“Bây giờ nói cho anh nghe,” Giang Dự Thành nheo mắt lại một chút, “Là ai nói cho em anh thích Đinh Thiều.”
 
“Chính miệng anh nói chứ ai.”
 
Đinh Thiều là bạn của Giang Dự Thành và Trình Lễ Dương. Năm đó đám bạn bè của bọn họ thường xuyên tụ tập một chỗ uống rượu, mỗi một người trong đó Trình Ân Ân đều biết, anh chị trong nhóm đều rất chiếu cố người bạn nhỏ này. Đinh Thiều rất xinh đẹp, người cũng dịu dàng hào phóng. Trình Ân Ân cũng không tiếp xúc nhiều với cô ấy, Đinh Thiều không làm việc chung với mọi người nên số lần gặp mặt cũng ít nhất.
 
Lần đầu tiên Trình Ân Ân gặp cô ấy là ở nhà. Hôm đó Trình Lễ Dương mời mọi người đến nhà ăn cơm uống rượu, uống nhiều mọi người lại náo loạn chơi đùa.
 
Trò chơi nói thật hay mạo hiểm, Giang Dự Thành bị hỏi có người mình thích hay không, trả lời là “Có”. Lúc ấy ồn ào một mảnh, một đám bạn bè ‘lang sói’ không quan tâm đến nguyên tắc trò chơi, chộp lấy anh luân phiên ép hỏi. Giang Dự Thành người này những chuyện không muốn nói cho dù là ai ép hỏi đều không ra. Bao nhiêu ly rượu đẩy đến trước mặt một ly lại một ly cũng không hề từ chối.
 
Nghiêm hình tra tấn một hồi lâu lại không hỏi ra được một chút gì, bên trong âm thanh náo loạn không biết ai hỏi một câu: “Vậy cậu nói xem cô ấy có mặt ở đây không?”
 
Giang Dự Thành thả một ly rượu trống không xuống, nói một chữ: “Có.”
 
Xung quanh rất ồn ào, câu hỏi này cùng với đáp án thật nhiều người không nghe thấy, những người nghe thấy đều biểu lộ ý vị thâm trường.
 
Lúc đó Trình Ân Ân ở một góc khuất phía sau ghế sô pha. Xưa nay mấy trò chơi mà đám người lớn chơi trò chơi cô không hề tham dự, người khác uống rượu cô uống sữa tươi. Cô một mực lén lút ở vây xem ở hiện trường ồn ào, không hề bỏ qua đáp án của Giang Dự Thành.
 
Cô lặng lẽ nhìn về phía Đinh Thiều một cái --- Hiện trường cũng chỉ có một người con gái. Lúc ấy nghĩ thầm, chị gái này thật sự xinh đẹp, chẳng trách Giang Dự Thành lại thích cô ấy.
 
Khi đó Trình Ân Ân còn ngây thơ vô tri, không hề phát hiện đối với Giang Dự Thành bản thân mình có chút tâm tư. Bây giờ nghĩ đến chuyện này trong lòng như có một tấn chanh, rất chua.
 
Giang Dự Thành nhấp cà phê, nghe xong những lời này, liếc cô một cái: “Ngốc nghếch.”
 
Trước kia anh cũng mắng cô như vậy, nhưng giờ phút này đắm chìm trong ‘biển giấm’, Trình Ân Ân không có chút thích thú nào.

 
Quay mặt qua một bên, buồn bã nói: “Em không có thông minh như chị ấy.”
 
Vậy mà cũng ăn giấm được. Giang Dự Thành có ý muốn bắt cô lại đánh một trận vào mông.
 
“Ai nói ở chỗ đó chỉ có một cô gái chứ, còn em thì sao?”
 
Trình Ân Ân lại quay đầu về, mắt trái của cô có chút mờ mịt, mắt phải lại có chút xác nhận.
 
Giang Dự Thành bỏ đôi chân đang gác lên xuống, ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối.
 
“Em biết, khi anh trai em đi Mỹ bồi dưỡng, em làm mất chìa khóa không thể về nhà. Lần đó em phải ở tại nhà anh, chìa khóa làm sao mà mất không?”
 
Trình Ân Ân đưa mắt nhìn anh, lắc đầu.
 
Khi đó cô cùng với Giang Dự Thành vẫn còn xa lạ. Mặc dù đi theo Trình Lễ Dương thường xuyên chạm mặt, nhưng khí tràng của Giang Dự Thành rất lạnh, Trình Ân Ân nhát gan, nhìn thấy anh liền sợ hãi, thật sự không dám nói chuyện với anh. Trình Lễ Dương đi bồi dưỡng ba tháng, nói với cô nếu có việc gì thì đi qua tòa nhà bên cạnh tìm anh Giang. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Giang Dự Thành đón xe đi đón cô, giúp cô xách cặp sách, Trình Ân Ân lên lầu đến cửa nhà, tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy chìa khóa, gọi điện thoại cho Trình Lễ Dương không được, đành phải đi qua tòa nhà bên cạnh xin giúp đỡ.
 
Giang Dự Thành thu nhận để cô lưu lại, vừa thu nhận vừa để cô ở chính là ba tháng. Ba tháng kia mỗi buổi tối, cùng với mỗi một cái cuối tuần, cô đều trải qua ở trong nhà Giang Dự Thành. Cũng là trong thời gian đó, chậm rãi quen dần với anh, chậm rãi phát hiện người anh trai nhìn có chút khắc nghiệt, không dễ tiếp cận lại là một người rất thú vị cũng rất dịu dàng, hạt giống trong lòng cũng lặng lẽ nảy mầm.
 
“Anh lấy đi.” Giang Dự Thành nói.
 
Trình Ân Ân ước chùng không kịp phản ứng, nhìn anh, một hồi lâu không nói gì.
 
Giang Dự Thành nhếch môi một cái lộ ra đường cong, không hề cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy vinh dự: “Anh trai em có để lại chỗ anh một bộ chìa khóa, cậu ấy không nói với em sao?”
 
Trình Ân Ân ngây ngốc trong chốc lát, rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác hiểu được, thì ra ba tháng ở chung chia sớm đã có mưu kế từ trước.
 
Cô khiếp sợ trừng mắt nhìn Giang Dự Thành: “Anh…”
 
Cách cái bàn trà, anh bình thản ung dung nhìn qua đôi mắt cô: “Hửm?”
 
Trình Ân Ân nói không nên lời.
 
Làm cho cô tìm không ra chìa khóa, gấp đến độ không biết làm sao, đeo cặp sách đứng bên ngoài cửa nhà anh khóc: “Em không thấy chìa khóa của em, em không về nhà được.”
 
Người này áo mũ chỉnh tề kỹ xảo diễn xuất tinh xảo, mười phần lo lắng nói: “Vậy bây giờ làm sao?”
 
Trình Ân Ân khóc đến mức nước mắt nước mũi tùm lum: “Em không biết.”
 
Sau đó anh nói: “Bằng không tôi đưa em đi khách sạn, thuê cho em một gian phòng chờ đến khi liên lạc được với anh trai em rồi lại nói.”
 
Trình Ân Ân tiếp tục khóc: “Em sợ lắm, em không dám ở một mình ở khách sạn.”
 
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng mới nói: “Nếu như em không ngại, ở tạm nhà anh một đêm đi.”
 
Trình Ân Ân sao có thể để ý, với anh, cảm động đến rớt nước mắt, cúi đầu: “Cảm ơn anh Thành. Em chỉ có một đêm, ngày mai sẽ đi tìm được chìa khóa sẽ về, em không ồn ào, sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi.”
 
Giang Dự Thành giúp đỡ cô một phen: “Không cần khách sáo như vậy. Em là em gái của Trình Lễ Dương cũng như là em gái tôi, xem như nhà mình là được.”
 
“….”
 
Giả mù sa mưa!
 
Trong đầu Trình Ân Ân hỗn loạn và quay vòng. Sau khi suy nghĩ hơn mười phút, cuối cùng cô cũng tiêu hóa sự thật lật đổ hoàn toàn nhận thức trong quá khứ mình.
 
“Vậy anh… vậy anh…” Cô nói lần thứ ba mới nói hết được những lời muốn nói, “Người anh luôn yêu thích là em sao?”
 

Cái hiểu lầm này kéo dài mười năm, thật sự là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
 
Giang Dự Thành nhìn cái biểu cảm khó tin của cô, có lẽ đối với đồ ngốc đầu óc thẳng băng như cô, anh nên nói ra một cách thẳng thắn từ sớm.
 
“Mỗi ngày anh đều nấu cơm cho em, giúp em học phụ đạo, dẫn em đi chơi, dỗ em vui vẻ, em cho rằng đó là vì cái gì?”
 
“Em cho rằng anh là người tốt.” Trình Ân Ân nhỏ giọng nói.
 
“Vậy anh hôn em thì sao?”
 
Trình Ân Ân dò xét anh một chút, một lần nữa nhỏ giọng nói: “Em cho rằng anh bị em dụ dỗ.”
 
“…” Giang Dự Thành bất đắc dĩ thở dài.
 
“Vậy thì anh thích em khi nào?” Trình Ân Ân nhìn anh, cho dù cẩn thận từng li từng tí che giấu nhưng đôi mắt vẫn lộ ra sự mong chờ.
 
Giang Dự Thành ngồi xuống lại: “Em đã muốn ly hôn thì đáp án này không cần phải biết.”
 
Quanh đi quẩn lại đến cuối cùng, thì ra người anh thích vẫn luôn là mình, khối đá đã được giấu giếm rất nhiều năm rốt cuộc cũng đã bỏ xuống được. Trình Ân Ân không nhìn được mà cảm thấy vui vẻ.
 
Nhưng sau đó thay thế cho chút vui vẻ nhỏ bé này lại là sự buồn chán cùng tiếc nuối kéo đến rào rào, giống như muốn nghiền nát cô.
 
Thì ra người anh vẫn luôn yêu thích là mình. Cô lại tự cho là “Ép buộc”, tự cho là “Hèn mọn”, tự cho là “Liên lụy”, rõ ràng là ta tình ngươi nguyện.
 
Bắt đầu của bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt (*), lại bởi vì cái hiểu lầm này mà hôn nhân mười năm của bọn họ trở nên thế này.
 
(*) 两情相悦 – Lưỡng tình tương duyệt, thành ngữ; dùng để chỉ tình cảm tốt đẹp và có sự cộng hưởng cảm xúc từ hai phía (Theo Baidu).
 
Mấy ngày hôm nay, với niềm tin “một lần nữa bắt đầu, sống tốt đẹp” làm cho Trình Ân Ân bước từng bước trên đôi chân của mình trưởng thành, so với bất cứ lúc nào nội tâm của cô cảm thấy bình thản. Nhưng hôm nay lại cảm thấy rối loạn.
 
Cô cảm thấy bản thân mình như bị kéo khỏi mặt đất, bay lơ lửng giữa không trung, không tìm được chỗ đặt chân.
 
Giang Dự Thành rất muốn thừa thắng xông lên, thuận tiện kết thúc trò khôi hài ly hôn ở đây. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ của cô, sau một hồi yên tĩnh chỉ hỏi: “Em còn có gì muốn nói không?”
 
Bả vai của Trình Ân Ân cúi thấp xuống, gian nan trả lời: “Em không biết nữa. Lòng em rất rối loạn… Em vậy mà đã sai lầm nhiều năm như vậy…”
 
Đối với tình yêu của Giang Dự Thành, cái Trình Ân Ân có thể cảm nhận được tất cả đều được xây dựng trên cơ sở của sự hiểu lầm này. Sau đó lại cảm thấy không tự tin cũng xuất phát từ bên trong những yếu tố này.
 
Một câu nói vô tâm, một lý giải sai lầm, nghe ra là nhỏ bé không đáng nhắc tới nhưng lại vô tri vô giác ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô, từ đó ảnh hưởng đến rất nhiều thời điểm quyết định.
 
“Em hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì đến sự tồn tại của nó. Sự thật vốn là như vậy.” Giọng điệu của Giang Dự Thành chắn chắn thong dong, phảng phất như mang theo một ma lực làm người ta an tâm, “Vẫn luôn là như vậy.”
 
Cảm xúc lo sợ bất an của Trình Ân Ân đã ổn định một chút.
 
*
 
Lúc Giang Tiểu Sán bước ra từ trong phòng, Giang Dự Thành đã đi rồi. Cậu bé dùng một cái mâm nhỏ sắp xếp lại phần bánh tart dâu tây, sau đó cầm đến một cái nĩa nhỏ đem đến cho Trình Ân Ân ăn.
 
Trình Ân Ân trông có vẻ ủ rũ.
 
Giang Tiểu Sán xắn một miếng, đút cho cô: “Ba khi dễ mẹ sao? Có cần con báo thù cho mẹ không?”
 
“Không có.” Trình Ân Ân há miệng ăn hết, “Rất ngọt,” Nét mặt của cô đau khổ, “Là mẹ khi dễ ba con.”
 
Mặt mày Giang Tiểu Sán hoài nghi: “Mẹ xác định?”
 
Trình Ân Ân gật đầu.
 
Giang Tiểu Sán vỗ đùi: “Vậy sao mẹ không gọi coi ra xem, ngàn năm một thuở, cơ hội tốt như vậy.”
 
“…”
 
Trong lòng Trình Ân Ân rối như tơ vò, nghĩ không ra nguyên cớ, mấy ngày ôn tập lúc sau có thời điểm quả thật có chút ảnh hưởng. Sắp đến ngày thi, áp lực cùng cảm giác gấp gáp làm cho cô bảo trì nhịp độ. Nhưng thời gian ngày một đến gần, khẩn trương cũng từ đó mà dần dần tăng lên.
 
*
 
Bởi vì không có quãng thời gian cùng nhau học tập của học sinh mười hai, Trình Ân Ân đếm ngược đến ngày thi Đại học ngày càng gần, lúc này cô mới có thể cảm nhận được một chút không khí của kỳ thi Đại học. Ngày thi, cô tự mình lái xe đến địa điểm thi, bước xuống xe, khi âm thanh líu ríu quen thuộc len lỏi vào tai, lúc này mới có thể tìm được cảm giác chân thực kia.
 
Từng nhóm học sinh đang mặc đồng phục đi tới, Trình Ân Ân hít sâu một hơi, cúi người nhìn túi văn phòng phẩm cùng một vài giấy tờ tùy thân. Cô đóng cửa xe, hòa vào dòng người.
 

Những thí sinh này chính là đang ở cái tuổi tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống. Trên đường đi, đủ loại âm thanh không dứt bên tai, nào là chào hỏi để bảo trì tâm thái vui vẻ, nào là kiểm tra lẫn nhau xem có để quên đồ đạc gì không, thậm chí còn có người giành giật từng giây để học thuộc từ đơn và văn.
 
Cũng có rất nhiều cha mẹ đi chung với con, không yên tâm dặn dò:
 
“Chú ý thời gian, trong phòng thi đều có đồng hồ treo tường đúng không? Con viết văn rất chậm, nhất định phải để dành đủ thời gian…”
 
“Đừng uống quá nhiều nước, nếu khát thì nhịn một chút, thi xong rồi tính…”
 
“Đã mang đủ bút viết chưa? Hai cây chưa đủ để đi đến hiệu sách mua thêm một cây nữa… Đã đem theo gôm chưa?”
 
---- Trình Ân Ân cúi đầu nhìn túi đựng văn phòng phẩm của mình: Ba cây bút mực màu đen, một cây bút chì kim, một hộp kim bút chì, một cục gôm cô dùng thuận tay nhất… Mặc dù môn đầu tiên là ngữ văn nhưng thước cô cũng mang theo.
 
Không có cha mẹ đi cùng thì cũng cơ bản cũng có thầy cô giáo cùng bạn học ở bên, Trình Ân Ân đường như là người duy nhất lẻ loi một mình đến đây.
 
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được kỳ thi Đại học, trước khi bước vào trận đấu “thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc” mà tất cả thí sinh toàn quốc bước vào, chợt nhớ đến anh trai.
 
Không biết năm đó lúc anh đi trên đường, có phải là cảm thấy lòng mình bất an như cô giờ phút này không?
 
Trình Ân Ân đến trường thi, giám thị phụ trách kiểm tra an ninh thấy cô, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhận chứng minh của cô để kiểm tra lại. Ánh mắt lặp đi lặp lại nhìn vào bên trên chứng minh lại liếc qua cô. Cuối cùng hỏi: “27 rồi?”
 
Những thí sinh vừa mới kiểm tra an ninh xong nghe thấy vậy liền quay đầu. Sau lưng cũng không có ít người đang xếp hàng, Trình Ân Ân đang chìm trong hơn mười ánh mắt kỳ lạ: “Đúng.”
 
Dù sao thì thí sinh lớn tuổi như vậy cũng hiếm thấy, giám thị cũng có khá nhiều câu hỏi: “Vì sao bây giờ mới thi Đại học, thi rớt cao trung?”
 
“Không phải, bỏ lỡ kỳ thi.” Trình Ân Ân trả lời.
 
“Vậy em chờ cũng hơi lâu nha.”
 
Thật ra còn không phải vì học không được hay sao --- Hai người giám thị nhìn nhau cười một tiếng, lộ ra ý tứ này. Cho dù là nguyên nhân tạm nghỉ học là gì, hoặc giống như cô bỏ lỡ kỳ thi thì người bình thường sẽ lựa chọn năm sau đi học lại, ai đời lại chờ đến năm 27 tuổi chứ.
 
Trình Ân Ân không nói gì.
 
Giám thị giơ máy dò kim loại để kiểm tra trên người cô, Trình Ân Ân bỗng nhiên đưa tay ngăn lại: “Thật xin lỗi, em muốn đi toilet một chút.”
 
Cầm lại chứng minh, lấy túi xách đang đặt ngoài cửa, Trình Ân Ân quay đầu đi ra bên kia hành lang, quẹo góc, bắt đầu chạy.
 
Cô chạy xuống lầu, đi ngược dòng người một mực chạy ra cổng trường. Đứng ở bậc thang cuối cùng nhìn về trường học đằng sau lưng.
 
Cô ôm túi xách ngồi xổm xuống một chỗ hẻo lánh, không nhìn những thí sinh khác đang đi cùng cha mẹ, lấy điện thoại ra quen thuộc nhấn một dãy số.
 
Tiếng thứ nhất “Tút----“ vang lên, trong hốc mắt cô liền ướt đẫm, hít một cái, nhịn xuống không khóc.
 
Điện thoại được bắt rất nhanh, không đợi bên kia nói gì, cô gọi một tiếng: “Giang Dự Thành.”
 
Bất kể có muốn ly hôn hay không thì lúc cô sợ hãi nhất bất lực nhất --- Cho dù là lúc cô hận anh nhất, trước khi hôn mê mất ý thức khi xảy ra tai nạn xe cô, người đầu tiên nghĩ đến, người đầu tiên muốn tìm đều là Giang Dự Thành.
 
Trong ống nghe truyền ra tiếng nói đầy từ tính của đàn ông: “Sao vậy?”
 
“Hôm nay em đi thi.” Trình Ân Ân nắm vuốt khóa kéo túi xách nói.
 
“Anh biết.” Giang Dự Thành bình tĩnh nói.
 
Anh biết cái gì chứ, sáng sớm Sán Bảo Nhi đã gửi tin nhắn chúc em thi cử thuận lợi, còn anh thì một chữ cũng không có. Trình Ân Ân oán thầm nhưng không tiếng động lại cảm thấy bình tĩnh hơn, nỗi xấu hổ cùng ấm ức do bị giễu cợt lúc nãy được hóa giải.
 
“Em có chút hồi hộp.” Cô nói.
 
“Hồi hộp cái gì.”
 
Trình Ân Ân vừa định trả lời, đột nhiên cảm thấy âm thanh này có chút kỳ quái. Bỗng nhiên cô ý thức được một cái gì đó, đầu vặn về phía bên phải, nhìn thấy một cái quần tây đen sạch sẽ thẳng tắp.
 
Ánh mắt theo ống quần được là thẳng tắp đi lên, Giang Dự Thành đứng ở kia, lấy điện thoại từ trên tay xuống. Cô kinh ngạc đứng lên.
 
“--- Còn chưa chọn được Bắc Đại hay Thanh Hoa à?” Giang Dự Thành nghiêm trang nói đùa.
 
Nguyên bản Trình Ân Ân đã cảm thấy tốt lên rồi. Nhưng khi nhìn thấy anh, bao nhiêu ấm ức lại quay về so với vừa rồi còn mạnh hơn gấp trăm lần.
 
Mới mở miệng đã có chút nghẹn ngào: “Bọn họ giễu cợt em.”