Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 30: Vỡ răng rắc




Cẩu nhà giàu Vương Tử Tuấn đã sớm ngồi trong phòng bao quỷ khóc sói gào rồi, đang cùng với một cô gái trang điểm đậm song ca "Tình yêu của người kéo thuyền".

"Dây kéo thuyền ân ân ái ái từ từ lay động~Thanh Tử đến rồi? Ôi!"

Thấy Hứa Thanh bước vào cửa, phía sau còn có một cô gái. Ánh mắt của Vương Tử Tuấn sáng lên, dời khỏi micro, tay chỉ chỉ anh ta.

Người trong thôn tới, còn rất hợp thời.

"Bắt đầu rồi?" Hứa Thanh quét mắt nhìn một vòng. Ngoài Vương Tử Tuấn, trong phòng bao còn ngồi 4 người đàn ông và 3 cô gái, hoặc chơi điện thoại hoặc tụ họp một chỗ nói chuyện.

Đàn ông anh ta đều quen, người rất quen thuộc, người ngày trước đã từng gặp qua. Con gái thì chỉ quen một người là bạn gái của bạn học Lưu Khai Quân. Hai người còn lại thì không quen.

"Hắc, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đợi cậu. Hát một bài? Tôi chọn giúp cậu."

"Tôi ngồi một lát đã."

Hứa Thanh đưa Khương Hòa tới một bên sô pha không có người, ngồi xuống. Khương Hòa lặng lẽ quan sát xung quanh, không khỏi nhíu mày.

Đèn nháy trên đỉnh đầu và đèn 7 màu nhấp nháy tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng một nhóm người trông có vẻ ma quái. Bên tai là âm thanh ầm ĩ và tiếng hát. Bầu không khí này làm cô ấy vừa đến đã có chút cảm giác không khỏe.

"Ăn! Cái này cô có thể bóp nát đúng không?" Hứa Thanh từ trong đĩa lấy ra một miếng dưa hấu gặm. Thấy Khương Hòa ngồi nhưng không động, cầm một quả hạch nhét vào trong tay cô ấy "đói thì ăn những thứ này trước lót dạ, đồ ăn lát nữa sẽ được đưa lên."

Khương Hòa hiếu kỳ cầm cây phỉ niết, nhìn kỹ bên trong quả, bỏ vào trong miệng tinh tế thưởng thức.

"Chỗ của các cô không có sao? Tôi nhớ là thứ này đã có từ rất sớm rồi.."

Hoàn cảnh ồn ào trong phòng làm Hứa Thanh không thể không kề sát tai Khương Hòa để nói chuyện. Cảm thấy bên tai ngứa ngứa, Khương Hòa không tự nhiên rụt rụt cổ, lắc đầu nói: "Không biết, chưa từng thấy."

Dừng một chút, thấy Hứa Thanh không nghe rõ, Khương Hòa do dự một chút, có như thế nào thì học như vậy, kề sát vào nói: "Chưa từng ăn, rất ngon".

Hứa Thanh nhếch miệng cười "ngon thì ăn nhiều một chút!"

Dù sao hoàn cảnh trong KTV cũng không có ai chú ý tới bên này, Khương hòa làm thế nào để niết quả cũng không sao. Cho bù bị nhìn thấy thì nhiều nhất cũng chỉ kinh ngạc lực tay của cô ấy thật mạnh.

Người trong thôn, lực ở tay mạnh cũng là bình thường.

"Đến, Vương Tử, uống một cái" Hứa Thanh cầm 2 chai bia lấy răng mở nắp. Đối với Vương Tử Tuấn đang uốn éo phía trước giơ chai bia lên biểu ý.

Tuy rằng không nghe rõ, nhưng vẫn nhìn thấy động tác, Vương Tử Tuấn đang hát một mặt ghét bỏ chỉ chỉ anh ta. Động tác cũng không dừng lại, lắc lắc thân mình cầm lên một chai bia, hướng về phía trước một chút, cách khoảng không cụng ly. Uống ừng ực, tiếp tục hát.

Thấy Khương Hòa nhìn chai bia trên tay mình, Hứa Thanh lắc đầu: "Cô không thể uống, uống nhiều rồi cho tôi một kiếm, như vậy thì xong rồi"

"Tôi đã từng uống, sẽ không say." Khương Hòa hé miệng muốn nếm thử một ngụm.

"Ở đây và chỗ cô không giống nhau, cho dù đây là bia thì nồng độ cũng mạnh hơn rượu gạo chỗ các cô."

Hứa Thanh kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình. Con gái uống rượu cái rắm, cho dù không say thì cũng không nên uống nhiều.

Vừa nghĩ con gái không thể uống rượu, anh ta tự mình ừng ực uống hết nửa chai, thỏa mãn song tiêu cẩu.

Thấy Khương Hòa ánh mắt mong đợi nhìn mình, Hứa Thanh chậc lưỡi. Trầm ngâm một lát, sau đó cầm một cốc giấy cẩn thận rót một chút, sau đó đưa qua "Chỉ có thể nếm một chút như vậy thôi"

Vốn dĩ Khương Hòa chỉ muốn nếm thử, nhận cốc giấy hiếu kỳ lắc lắc hai cái, sau đó thử uống, nhấm nháp một chút lắc đầu.

"Uống không ngon"

"Cái gì?" Hứa Thanh nghe không rõ.

"..."

Khương Hòa đặt cốc xuống, tiến gần đến tai của anh ta "Uống không ngon"

"Uống không ngon là đúng rồi, vốn dĩ cũng không phải.."

"Hắc hắc hắc, ở chỗ này làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn lanh lảnh, trước mặt bao nhiêu người!"

Vương Tử Tuấn hát xong một bài, đem micro đưa cho người khác, tiến gần đến. Nhìn thấy hai người đang kề tai nói nhỏ, nhất thời lớn tiếng ngăn lại.

"Cút cút, cậu hóa mặt trời a?"

Hứa Thanh tức giận đưa tay xua đuổi.

"Tôi không hóa, cậu hóa"

Vương Tử Tuấn cười hắc hắc ngồi xuống, tiện tay từ trong đĩa hoa quả vồ lấy một quả thánh nữ ném vào miệng, hướng Khương Hòa dương dương tự đắc hất hàm, nói: "Bạn gái? Không giới thiệu một chút sao?"

"Bạn bè bình thường, Khương Hòa, người trong thôn" Hứa Thanh nâng cao âm lượng, lại quay người về phía Khương Hòa chỉ Vương Tử Tuấn nói: "Bạn thân của tôi "Cẩu đại hộ chính nhi bát kinh" địa chủ lão tài."

"Có người nào giới thiệu như cậu không?" Vương Tử Tuấn phi một ngụm, cẩn thận nhìn Khương Hòa, không khỏi tấm tắc tán thưởng "Bạn bè bình thường?"

"Nếu không thì thế nào?"

"Vậy tôi sẽ kết bạn.."

"Cút, đừng nghĩ."

"Hắc, bạn bè bình thường thì vướng gì tới chuyện của cậu?"

"Cậu nói xem? Đừng nói đến bạn, cho dù là người không quen biết rơi vào tay cậu, thì tôi cũng thay họ cảm thấy đáng tiếc." Hứa Thanh nhún vai "Nghĩ cũng đừng nghĩ".

".. Làm bạn với cậu mới thật là sự là lãng phí, thật là." Vương Tử Tuấn vừa ăn quả thánh nữ vừa lắc đầu, một mặt đáng tiếc.

Một người con gái đẹp đẽ như vậy, bị tên tiểu cẩu này vớt được.

"Lãng phí cái gì? Cậu có cao bằng tôi không?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn anh ta.

"..."

"Cậu có đẹp trai bằng tôi không?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.

"..."

Vương Tử tuấn nghiêm túc nghĩ "Tôi có tiền."

"Xì!"

Hứa Thanh dựa vào sô pha lười nói chuyện, quay đầu nhìn Khương Hòa đang gặm quả hạch thúc giục nói: "Bắt đầu chưa, cần đem lên đều đem lên rồi"

"Còn mấy người nữa vẫn chưa tới, đừng vội, trước tiên gào cho thanh cổ họng đã." Vương Tử Tuấn đứng dậy đến trước đài chọn bài, chen người con gái ở bên đó ra quay đầu nói: "Muốn chọn bài nào?"

"Tùy"

"Vậy chọn "học tiếng mèo kêu" đi"

"Cậu hát?"

"Ha ha ha.. Vẫn luôn muốn nghe cậu hát phiên bản tiếng quảng đông, meo meo meo." Địa chủ lão tài ngón tay ở trên đài họa động "Đợi tới khi cậu có việc cần nhờ đến tôi, còn có con chuột nữa, mẹ nó đêm nay còn trực ban, trên thế giới còn có thứ trực ban này?"

"Chuột bây giờ là người thủ hộ của nhân dân. Loại chơi bời lêu lổng như cậu là sâu mọt của xã hội, hiểu cái rắm." Hứa Thanh khinh bỉ, quay đầu tiếp tục kề tai nói nhỏ với Khương Hòa.

Đem cô ấy tới KTV là không cần thiết, nhưng nếu đã muốn học được cuộc sống thì tất nhiên là gặp càng nhiều càng tốt. Trải nghiệm các loại sinh hoạt có dấu hiệu hiện đại cũng là một khía cạnh của tích lũy. Chung quy là có ích với việc dung nhập.

"Tôi cảm thấy quá ồn ào, ở đây chơi cái gì?" Khương Hòa nhìn nửa ngày, cũng không biết mục đích của cái loại tụ tập ở một phong kì dị này là gì.

Những người bên cạnh đều chơi điện thoại, hoặc ăn đồ ăn hoặc hát, còn có hai người lắc xúc xắc.

"Hát, uống rượu, ăn đồ ăn.. Thả lỏng." Hứa Thanh cùng với cổ đại nữ hiệp ghé vào một góc sáng trong phòng thì thầm "Chủ yếu là bạn gái của gia hỏa đó đón sinh nhật, náo nhiệt, náo nhiệt. Mỗi người tới đây mục đích không giống nhau. Có người chuyên môn tới uống rượu, cũng có người thích hát, thích náo nhiệt, có người muốn giao lưu kết bạn.. Những chỗ như thế này được mở ra, có thể dễ dàng kéo gần quan hệ."

Anh ta nói xong liền nhìn động tác trên tay Khương Hòa, bóp hạt thông còn nhanh hơn ăn hạt dưa "Cô dùng thật tốt a, giúp tôi bóp vài quả ăn."

Động tác của Khương Hòa dừng lại, sau đó bóp vài quả đưa cho anh ta.

"Đây chính là phương thức chúc mừng của các anh?"

"Một trong các phương thức, chủ yếu là náo nhiệt, lâu rồi không gặp, nếu chỉ ăn một bữa cơm thì không có ý nghĩa gì, cho nên chơi một cái gì đó." Hứa Thanh giải thích "Hát là loại mà rất nhiều người thích.. Cô có biết hát không?"

"Không biết."

"Biết cũng sẽ không cho cô hát." Hứa Thanh tách tách ăn hạt thông, hưởng thụ không được "Đợi bổn thiếu hiệp hát cho cô nghe".

Nói chuyện, trong phòng lại bước vào thêm vài người nữa. Một trong số đó nhìn thấy người ngồi ở góc sáng là Hứa Thanh thì dừng bước chân, sau đó nhìn sang bên cạnh thấy Khương Hòa đang nhu thuận lột vỏ hạt thông cho anh ta.

Hứa Thanh nhíu mày, tên này sao cũng đến rồi?