Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 76: Chưa Từng Nghe Thấy Yêu Cầu Nào Kì Quái Như Vậy




Con gái tất nhiên phải ôn nhu mềm mại.

Từ này gọi là ‘nhu đề’, là chồi non của thực vật, sau đó dùng để so sánh với tay của con gái, mềm mại, trắng noãn, một đôi bàn tay mềm.

So với bàn tay của nam giới thì bàn tay của nữ giới sẽ nhỏ hơn một chút, cho dù Khương Hòa là người luyện võ, tay cũng không thể luyện thành giống như tay của đàn ông. Hữu lực là hữu lực, khi thả lỏng thì so với tay của một cô gái bình thường cũng không khác biệt là mấy, chỉ là trên bàn tay có chút thô ráp hơn, khi nắm có cảm giác đặc thù.

Hứa Thanh không sờ nữa, chỉ có thể bỏ tay vào túi của chính mình, thấy người phía trước quay đầu lại nhìn, anh liền mặt không biểu tình đối mặt.

“Ừm… vừa nãy nói tới đâu rồi?”

Trầm mặc ra tới cửa chính của thị trường điện tử, anh mới một lần nữa mở miệng, một bộ cái gì cũng chưa từng phát sinh “Ồ đúng rồi, tay đó…”

“Đừng nói tới tay của tôi!” Khương Hòa nổi giận.

“… Nghề.”

“…”

“…”

“Nói về chuyện tay nghề lúc nãy.” Hứa Thanh nhún nhún vai “nếu như em có thể làm một số nghề, hoặc là thủ công gì đó, nếu như đặc sắc thì cũng có thể nuôi sống bản thân. Từ cổ chí kim ‘vật lấy hi làm quý’ là đạo lý vẫn luôn không thay đổi. Ví dụ: Có một người gọi Thủ Cảnh, chính là dựa vào phát minh đặc sắc…”

Anh nói chuyện, lấy ra điện thoại, bấm hai cái, cảm thấy tay lạnh, lại cất điện thoại đi “đợi lát nữa đi, chúng ta đi ăn cơm, bên đó tương đối ấm, sau đó chúng ta lại tiếp tục xem cái này.”

Nói xong, Hứa Thanh hướng Khương Hòa đưa tay ra, thân bất động.

“Làm cái gì?” Khương Hòa, bọc mình trong áo bông nhỏ, hỏi.

“Đưa tay qua đây.”

“Không cần.”

“Anh sẽ không nhéo nữa.” Hứa Thanh cam đoan.

“…”

Khương Hòa do dự, sau đó lại đưa tay qua, lui nửa bàn tay trong ống áo, Hứa Thanh tìm nửa ngày trong ống áo mới tìm thấy, bàn tay nhỏ ấm áp một lần nữa lại bị anh nắm lấy.

“Có phải đã thể nghiệm được cảm giác mà anh nói rồi?”

“Không có.”

“Vậy tại sao lúc nãy em lại muốn rút về?”

“… Không thích bị nhéo.”

“Vậy em nhéo anh?”

Hứa Thanh hỏi, tiếp theo cảm thấy tay giống như bị kìm kẹp lại, làm anh suýt chút nữa nhảy dựng lên ở trên đường “dừng! Buông ra!... anh cũng không dùng nhiều lực như vậy để nhéo em mà.”

Khương Hòa thả lực đạo, nhìn nơi khác không nói chuyện, có điều tâm tình tốt lên rất nhiều.

Người này chính là thiếu đánh, cuối cùng cũng có thể nhả ra một khẩu ác khí.

“Rất đau sao?”

“Nếu không thì thế nào?” Hứa Thanh thở ra một hơi, cô nàng này lực tay quá mạnh rồi.

“Vậy tại sao anh lại không buông ra?” Tay của Khương Hòa bất an động động, bởi vì động tác nhéo Hứa Thanh mà cô đã phản thủ cẩm lấy tay anh, bây giờ không nhéo nữa nhưng vẫn bị Hứa Thanh nắm như vậy.

“Tại sao anh phải buông?”

“…”

Khương Hòa không tiếp tục lên tiếng, trực giác nói cho cô biết nếu như tiếp tục hỏi Hứa Thanh nhất định sẽ nói ra một số lí do linh tinh.

Ví dụ: Tuy rằng rất đau, nhưng lại rất thích nha… đại loại là như vậy.

“Tuy rằng đau, nhưng…”

Tới rồi!

Khương Hòa hốt hoảng cúi đầu, không muốn nghe anh ta nói “Anh im miệng.”

Tên gia hỏa này thực đáng ghét.

“Được rồi.”

Hứa Thanh không tiếp tục nói nữa, kéo cô ấy đứng giữa quảng trường, do dự chốc lát. Suy nghĩ xem bây giờ nên đi làm chuyện gì.

Chuyện mà Vương Tử Tuấn dặn dò giúp đỡ đã làm xong, đợi lát nữa còn phải đi quanh quảng trường một vòng. Đem cô ấy tới địa chỉ mà Vương Tử Tuấn gửi tới để làm quen một chút chỗ làm việc ‘trước đây’ của cô ấy.

Sau đó sẽ đi dạo phố, ăn cơm, xem phim... ngày hôm nay đã sắp lịch kín rồi.

“Em đói không?”

“Một chút.”

“Vậy đợi lát nữa sẽ đi ăn cơm, chúng ta đem chuyện cần phải làm làm cho xong.” Hứa Thanh quyết định đem mục tiêu của buổi ra ngoài ngày hôm nay làm cho xong, sau đó sẽ tính tới chuyện của hai người.

“Việc phải làm? Đi tới bến tàu?”

“Đi tới bến tàu gì cơ?” anh có chút không hiểu ra sao cả.

“Anh không phải nói tới bến tàu ăn khoai sao?” Khương Hòa có chút sờ không được não.

“... Vậy đợi lát nữa sẽ tính.” Hứa Thanh tùy tiện nói đùa một câu, lại không nghĩ tới cô ấy còn nhớ “dùng não dưa nhỏ của em ghi nhớ vị trí hiện tại của chúng ta đi. Đây gọi là quảng trường Giang Thành. Nhìn thấy pho tượng lớn kia không?”

Anh nâng tay chỉ tượng đồng cách đó không xa, đó chỉ là một người đàn ông cường tráng khoác áo da dê, hình như là một danh nhân, nhưng Hứa Thanh lại không nhớ được tên của anh ta “nhớ kỹ con đường lát nữa chúng ta đi qua, đi hướng tới bức tượng điêu khắc, đi tới đèn xanh đèn đỏ phía trước sau đó rẽ phải.”

Vừa nói hai người vừa cất bước đi về hướng đó, một đường đi về phía trước, đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ. Cuối cùng, đi tới một nơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dừng trước một hộp đêm.

Tới gần giữa trưa, hộp đêm không có người, hai người cũng không đi vào, chỉ đứng ngời cửa. Khương Hòa theo Hứa Thanh nhìn xung quanh, vẫn chưa mở miệng hỏi liền nghe thấy anh lên tiếng.

“Địa điểm này chính là nơi mà em làm việc lúc trước, khoảng hai năm trước, ở trong này bán rượu.”

“A?.. ồ.”

Khương Hòa nhớ ra thân phận mà anh ta biên, khi rõ ràng lại càng dụng tâm nhớ kỹ địa chỉ này.

“Đây là nơi nào?”

“Đây gọi là quán ăn đêm, không phải là nơi gì tốt, công việc cũng không phải là công việc gì tốt.. công việc tốt cũng không tới lượt người có bối cảnh như em có thể làm, đây là vừa tốt.” Hứa Thanh trầm ngâm một lát “có người hát múa biểu diễn, khách nhân vào uống rượu chơi đùa. Thanh lâu ở chỗ của em cũng như vậy phải không?”

“Hẳn là... phải đi, tôi cũng chưa từng tới.”

“Phỏng chừng cũng không khác biệt lắm, em có thể đem nơi này coi thành thanh lâu, chỉ là không có giao dịch da thịt trắng trợn thôi. Chỉ có thể hát, nhảy múa, uống rượu.”

“Tôi... bán rượu ở thanh lâu?” Khương Hòa có chút sững sờ.

“Không, chỉ là nếu như phải cần tới, em ngày trước ở đây bán rượu, nếu như không có người tra, tự nhiên vạn sự đạt cát.” Hứa Thanh lắc đầu “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù sao thì mọi sự cũng phải chuẩn bị ở phía sau, tới khi đó sẽ không phải luống cuống.”

“Cẩu đại hộ kia có thể tra không?”

“Cậu ta sẽ không, cái này là cậu ta an bài giúp, yên tâm. Cậu ta tuyệt đối có thể tin được... cho dù em có là một gián điệp, tên gia hỏa đó cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp tôi che đậy, lại kéo theo người khác đánh tôi một trận.”

“Anh ta đánh không lại anh.”

Khương Hòa sớm đã nhìn ra cẩu đại hộ yếu hơn Hứa Thanh rất nhiều, bước chân phú phiếm, thân thể lay động, mặt không có bao nhiêu thịt, bị tửu sắc đào không thân thể rồi.

“Cho nên mới phải gọi thêm người cùng nhau đánh a.” Hứa Thanh cười cười “đứng trang đó.. nếu cậu ta luyện thì có tác dụng không?”

“Căn cơ quá kém, sẽ luyện hỏng thôi.” Khương Hòa lắc đầu.

“Vậy xem ra tôi vẫn xem là được?..cũng là, khẳng định tốt hơn cậu ta.”

Hứa Thanh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ chỉ xung quanh nói: “Đã nhớ chưa? Nếu để một mình em đi thì có thể tìm được nơi này không?”

“Từ bên đó đi qua thì có thể.” Khương Hòa biểu ý phía quảng trường Giang Thành.

Dừng một lát, cô nhìn hộp đêm phía trước do dự hỏi: “Tôi... có thể vào trong nhìn một chút không?”

“Hửm? Bây giờ bên trong không có người, buổi tối mới náo nhiệt.”

Khương Hòa không chết tâm, nhìn biển hiệu trên cửa, trầm mặc một lát, vẫn là không thể đè nổi lòng hiếu kì, cố lấy dũng khí nói: “Tôi chính là muốn nhìn... Xem thanh lâu có bộ dáng như thế nào.”

Khi trước, đây là nơi mà chỉ có quan to, quý nhân, sĩ tử phong lưu mới có thể tới, bây giờ đều đã tới cửa rồi, nếu không mở mang kiến thức một chút thì thực đáng tiếc.

“Không cho phép em xem.”

Hứa Thanh kéo cô ấy quay đầu bước đi “con gái không được xem những thứ này, sẽ làm cho đứa trẻ hư hỏng.”

Mặc dù có lòng hiếu kì là tốt, nhưng lòng hiếu kì với những nơi như thế này thì miễn đi.

Chủ động đưa ra yêu cầu cũng là một loại tiến bộ… Hứa Thanh nghĩ nghĩ, nhìn bộ dáng cô ấy quay đầu nhìn nơi đó, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Khoai tây sợi.”

“Không, hôm nay ăn đồ ăn ngon, khoai tây ngày mai lại ăn.”

“Vậy thì tùy tiện ăn đi.” Khương Hòa rốt cuộc cũng đem lực chú ý rời đi, bỏ xuống lòng hiếu kì đối với hộp đêm, đem chuyển tới bữa ăn.

“Được, chúng ta đi ăn tự trợ.”

Mùa động giá rét, trên đường lớn hai người đội mũ, nắm tay, bước đi song song, khí theo lời nói cùng nhau phụt ra sau đó rất nhanh biến mất.

Ngàn năm trước, ngàn năm sau.

Không biết có bao nhiêu người từ nơi này đi qua. Hiện tại hai người bọn họ ở không gian thời gian gặp được nhau, cảm nhận được niềm vui của một người dân thành phố.

Bình thản, cũng bình thường, nhưng vui vẻ là đủ rồi.