Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 130: Hợp mưu.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 130: Hợp mưu.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Sau khi hoàn thành xong môn thi kinh tế, về kí túc chuẩn bị đồ đạc về nhà đón năm mới và chào tạm biệt bạn bè, An Tri Thủy đặt vé máy bay và vé xe lửa gửi về phòng ký túc, Lý Lộ Từ đã giúp cô làm những thứ đó, buổi trưa cùng đi ăn cơm với Mã Đức Lý, Tôn Ngạn Thanh, Tần Nam, Liễu Tử Việt, nói năm mới gặp lại, sau đó đi xe đạp điện đến đón Lý Bán Trang về nghỉ đông.
Phố Cao hôm nay điều động tất cả các lực lượng bảo an cùng phối hợp, cảnh sát giao thông cũng đến giúp đỡ, bởi vì hôm nay cổng trường mở rộng, người tới đưa đón con nhiều không kể xiết, cổng trường bình thường rất trống trải, bây giờ chật chội không chịu nổi.
Lý Lộ Từ đi xe đạp điện nên đương nhiên thoải mái hơn nhiều, dễ dàng lách qua dòng xe cộ trên đường, đến ký túc xá nữ.
Dưới ký túc xá nữ có khá nhiều phụ huynh, cũng có khá nhiều bạn nam đang giúp các bạn nữ mang đồ xuống dưới lầu.
Học sinh cấp ba không có nhiều đồ đạc lắm, bởi vì họ được nghỉ đông rất ngắn, Lý Bán Trang và Trương Nhã Lệ cùng đi xuống lầu, hai người hẹn nhau đi làm tóc, nhìn thấy Lý Lộ Từ, Trương Nhã Lệ bật cười ha ha, đẩy Lý Bán Trang một cái rồi chạy vụt đi.
- Em ấy làm sao vậy?
Lý Lộ Từ chẳng hiểu tại sao cả.
Mặt Lý Bán Trang còn hơi đỏ, nhìn chằm chằm anh trai một cái, thở phào nhẹ nhõm, nói chung là anh không chơi trò đó, bằng không đã xấu hổ chết....Cũng có chút thất vọng, và cả mâu thuẫn nữa, trò chơi đó cũng chẳng có gì vui cả.

- Không có gì, về nhà đi.
Lý Bán Trang không mặc đồng phục trường, cô mặc một áo jacket màu đen, lộ ra áo lót bên trong, bên dưới là chiếc váy bò, khiến cho đôi chân thon dài có vẻ cân xứng, ngồi vắt chân sau xe đạp điện, nhưng có vẻ chân cô dài hơn cả Lý Lộ Từ.
- Đúng rồi, khai giảng sẽ phải thi chuyên nghiệp phải không, học thế nào rồi? Tốt nhất không cần giáo sư Lý Nghênh Trân quan tâm đặc biệt.
Lý Lộ Từ hỏi.
- Cũng tàm tạm, bị Tú công chúa dọa, bây giờ cũng phải khiêm tốn với thầy giáo âm nhạc rồi. Ở Phố Cao thì em là người đầu tiên thi học viện âm nhạc Trung Hải , cũng là nữ học sinh chuyên nghiệp đầu tiên của cô ấy, cô ấy cũng dạy rất nhiệt tình. Em nghĩ sau khi có kết quả thi, có thể mời cô giáo ăn một bữa cơm không? Dùng học bổng của em là được rồi.
Hứng thú soạn nhạc của Lý Bán Trang có lẽ cũng lớn như các nhà soạn nhạc nổi tiếng, bởi vì cô muốn đạt tới trình độ của An Nam Tú, cô thấy kĩ xảo có lợi hại hơn nữa cũng không thể vượt qua được An Nam Tú, nếu muốn đạt tới tiêu chuẩn này của An Nam Tú thì cô phải có năng lực nhận thức và sáng tác thật sâu sắc mới được.
- Học bổng của em cứ giữ làm tiền tiêu vặt đi. Chuyện này, đương nhiên là cha mẹ sẽ đến mời chứ.
Lý Lộ Từ thấy rất vừa lòng. Có được kết quả rồi, đầu tiên phải cảm ơn mới đúng, nếu như chỉ thấy đó là cái mình đáng có, có sự giúp đỡ của mọi người hay không cũng không sao, Lý tử nghĩ như vậy, hắn sẽ rất tức giận và thất vọng.
- Tính gì đến cha mẹ chứ, anh trai và cha mẹ tuyệt đối không giống nhau.
Lý Bán Trang rất tức giận ôm thắt lưng Lý Lộ Từ.
- Tại sao anh lại không được coi như cha mẹ chứ?
Lý Lộ Từ thất kỳ lạ.
- Bởi vì cha mẹ đều là người trưởng thành, có thể sắp xếp cho con cái, kể cả là chuyện kết hôn, anh thì đương nhiên không thể, anh chỉ biết nói dối. Ôi, Lý tử lớn như vậy rồi, nên có bạn trai rồi, nhưng sau đó Lý tử lại nói, hiện tại vẫn chưa muốn tìm đâu, anh trai sẽ càng nói dối, như vậy sao được? Nhưng sau đó trong lòng lại mừng thầm.
Lý Bán Trang ôm Lý Lộ Từ từ phía sau, nói xong liền cười khanh khách.
Lý Lộ Từ xấu hổ, hai má nóng cả lên, không có biện pháp, bị nói trúng tâm sự rồi, hầu như phản ứng của hắn là như vậy, bị người nói là dối trá, có chút chột dạ mà không có cách nào phản bác, có thể không thấy mất mặt sao?
- Nói hươu nói vượn, phải sớm cho em đi lấy chồng mới được, tốt nhất bây giờ nên cho em đi làm con dâu nuôi từ bé, anh sẽ không phải nuôi em nữa.
Lý Lộ Từ sa sầm nét mặt, quay đầu trừng mắt với Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang chỉ cười, khóe miệng cười rất ngọt.
Phía trước xe cộ khá thưa, Lý Lộ Từ chạy xe đạp điện ra khỏi cổng trường.
Về đến nhà, nhìn thấy cây đàn dương cầm mới tinh trong phòng khách, Lý Bán Trang kinh ngạc hỏi:
- Mới sao?
- Không phải, đàn dương cầm cũ Nhật Bản, tuy nhiên đã bảo dưỡng lại như mới, An Tri Thủy nói cũng tốt.
Lý Lộ Từ lật nắp lên, lộ ra bàn phím sáng loáng.
- Anh, anh mua cái này làm gì?

Lý Bán Trang sốt ruột, đàn dương cầm rất đắt, dù rằng học soạn nhạc thì nhất định phải có đàn.
- Đây là tôi mua, tuy nhiên bây giờ tôi không có chút hứng thú nào với nó cả, cho cô dùng đó.
An Nam Tú từ trong phòng đi ra, trả lời thay cho Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang dông dài muốn chết, Lý Lộ Từ mua cho cô ta thứ gì, hơi một tý là khóc, hơi một tý là đau lòng, An Nam Tú trông thấy rất phiền lòng.
- Cảm ơn Tú công chúa.
Lý Bán Trang rất vui, muốn chạy lại ôm An Nam Tú một cái, nhưng vẫn thận trọng một chút, nắm tay lắc lắc tỏ vẻ cảm ơn.
- Không cần cảm ơn tôi, cô đồng ý giúp tôi một chuyện, tôi sẽ tặng cây đàn này cho cô.
An Nam Tú hào phóng nói.
Lý Lộ Từ vừa nghe, lập tứ trừng mắt, tự hỏi từ khi nào mà An Nam Tú lại nói chuyện như vậy, vốn là mình nhờ cô ấy giúp, cô đồng ý ngay, hóa ra lại có chủ ý này.
Vì thế Lý Lộ Từ ở sau lưng Lý Bán Trang làm động tác đánh đòn.
An Nam Tú không sợ, tiếp tục hỏi Lý Bán Trang:
- Chuyện rất đơn giản.
- Được rồi, đồng ý.
Tuy là An Nam Tú khá dễ dãi, Lý Bán Trang cũng khá thoải mái, ai bảo cô ấy chiếm anh trai của Lý tử lâu như vậy chứ.
Lý Lộ Từ rất muốn biết An Nam Tú muốn làm gì.
- Đừng nghe lén con gái nói chuyện, biết không?
An Nam Tú kéo Lý Bán Trang vào trong phòng.
- Cẩn thận, đừng để bị cô ấy bán.
Lý Lộ Từ ở bên ngoài nhắc nhở Lý Bán Trang, An Nam Tú rất nguy hiểm.
Lý Bán Trang đương nhiên sẽ không sợ An Nam Tú, chỉ cảm thấy rất thú vị, hỏi An Nam Tú:
- Làm gì vậy?
An Nam Tú rất ngọt ngào, kéo Lý Bán Trang ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Trước đây Lý Lộ Từ viết nhật ký không?
Lý Bán Trang ngẫm nghĩ một chút nói:
- Lúc nhỏ thì có viết.

- Hắn viết cái gì vậy?
An Nam Tú rất ngạc nhiên, Lý Lộ Từ này chỉ là dân bản xứ, lúc nhỏ sẽ có bộ dạng như thế nào nhỉ?
- Nói chung là những thứ linh tinh.
Lý Bán Trang không kìm nổi mỉm cười.
- Cô căn bản không thể tưởng tượng được, mong ước lớn nhất lúc nhỏ của anh ấy là trở thành Bao Công, sau đó ra lệnh cho Vương Triều Mã Hán mang cha mẹ trở về, dùng cẩu đầu trảm buộc họ nhận tội....tội bỏ rơi.
Đạo lý này là sự thật, hắn hiểu Lý tử nhất, chắc chắn không thể nổi giận với cô, mặc kệ bình thường An Nam Tú với hắn thân mật đến mức nào, nhưng hắn vẫn là người anh có một không hai đối với em gái, thích nhất là chuyện này, hắn có thể đánh vào mông An Nam Tú, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ nỡ làm vậy với em gái.
- Cô đi xem trộm xem, sau đó nói cho tôi biết hắn đã viết gì?
An Nam Tú nhìn Lý Bán Trang, nói tiếp.
- Tôi chỉ muốn biết hắn có nói xấu tôi ở trong nhật ký hay không, nếu hắn nói xấu tôi, tôi sẽ trả thù hắn trong nhật ký, viết rằng hắn là người độc ác, nhàm chán, tàn nhẫn.
- Cô thật vô vị.
Lý Bán Trang lắc đầu, nói với An Nam Tú như vậy, quả nhiên quyết định đưa cô ấy tới trường của anh trai thật hợp lý.
- Cô quản tôi vô vị làm gì, có được không?
An Nam Tú nghĩ tới việc Lý Lộ Từ lén lút viết nhật ký, nói không chừng sau lưng nói cô rất đáng ghét, rất ồn ào, rất khó chịu gì gì đó, đợi cô biết được rồi, nhất định đi tìm Lý Lộ Từ tính sổ.
- Được, được, được.
Lý Bán Trang đồng ý rồi, rất ngượng ngùng thừa nhận, thực sự cô cũng muốn lén xem nhật ký của anh trai, không cần An Nam Tú nói, biết anh đột nhiên viết nhật ký, cô cũng muốn xem một chút, xem trong nhật ký anh có viết gì về mình hay không.
Cửa mở, Lý Lộ Từ đúng lúc cũng đi từ trong phòng ra, thấy Lý Bán Trang và An Nam Tú cùng nhau đi ra, trừng mắt nhìn An Nam Tú, rồi vỗ vỗ vai Lý Bán Trang:
- Đùng bán đứng anh đấy nhé.
- Không đâu.
Lý Bán Trang vội vàng xua tay, cùng với An Nam Tú rất căng thẳng.