Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 247: Nằm viện.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 247: Nằm viện.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Trên gương mặt Lý Bán Trang có những nốt đỏ bất thường, chút hồng nhạt ở da trên cổ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp hơi dồn dập, thần sắc mặt mày không giống thống khổ, nhưng cũng không nói được là bình tĩnh, nằm trong lồng ngực của Lý Lộ Từ, ngoại trừ ngực phập phồng ra, toàn thân lại mềm nhũn không có bất cứ động tĩnh nào.
Lý Lộ Từ vội vàng nhẹ nhàng lắc thân thể Lý Bán Trang, ở bên tai cô lo lắng hô:
- Lý tử, Lý tử….
Lý Bán Trang vẫn không có phản ứng. Lý Lộ Từ nhanh chóng ôm Lý Bán Trang ra khỏi rạp chiếu phim, trong lòng vạn phần lo âu. Trong lúc nhất thời lại nghĩ đến chuyện cô không muốn kiểm tra sức khỏe, lẽ nào thân thể cô thật sự có vấn đề không muốn cho hắn biết? Cho nên mới không muốn kiểm tra sức khỏe?
Lý Lộ Từ vừa lo lắng vừa hối hận. Sao mình lại có thể mặc cô tùy hứng được. Kiểm tra sức khỏe cũng đáp ứng không bắt cô đi, nếu không vấn đề bây giờ nói không chừng có thể tránh được.
- Em coi, có người kìm không nổi đi thuê phòng rồi.
Lý Lộ Từ đang như lửa đốt, ở cửa có một người đàn ông cười ha hả. Lý Lộ Từ không ngừng lại, một cước đá bay người đàn ông kia đi.
Chạy ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Lộ Từ nhảy vào giữa đường cái đón xe.
- Muốn chết à!
Một chiếc xe Audi màu đen chạy qua sát người. Người lái xe ngó đầu ra tức giận la mắng.
Lý Lộ Từ chạy tới mở cửa xe:
- Xin hãy giúp tôi, đưa tôi một chuyến đến bệnh viện.

Lái xe do dự một chút, khởi động xe:
- Đi đến bệnh viện gần nhất nhé.
Lý Lộ Từ gật đầu, sau đó lại cúi đầu xem tình trạng của Lý Bán Trang.
- Bị làm sao?
Lái xe hỏi.
- Không biết.
-
Chính vì không biết nên mới lo lắng.
- Bị cảm nắng sao?
Lý Lộ Từ lười trả lời lái xe. Bây giờ với thời tiết này còn có người mặc hai bộ quần áo mà bị cảm nắng sao? Não của ông mới cảm nắng thì có. Chỉ có điều ngồi trên xe của người ta, Lý Lộ Từ cũng không thể nói ác ngôn với người ta. Chỉ có thể véo thử người Lý Bán Trang.
- Cảm ơn.
Đến bệnh viện rồi, Lý Lộ Từ vội vàng ôm Lý Bán Trang xuống xe.
Lái xe gật gật đầu, xuống xe nhìn cửa sau xe của mình. Hắn nhớ là mình khóa cửa chặt rồi, người này làm sao kéo được cửa xe ra vậy?
- Mẹ nó ơi…..
Lái xe tức đến nỗi nhảy giậm chân lên, vội vàng đuổi theo. Cửa sau hoàn toàn là bị người ta phá ra.
Lý Lộ Từ vội vội vàng vàng xông vào bệnh viện, cảm thấy đỉnh đầu có một trận gió mát, một chiếc trực thăng từ đỉnh đầu bay qua, Lý Lộ Từ cũng không có để ý.
Lý Lộ Từ chạy về phía phòng cấp cứu, ba người phụ nữ trung niên vừa mặc áo khoác trắng vừa đi đến:
- Sảy ra chuyện gì?
- Đột nhiên ngất xỉu.
Lý Lộ Từ nóng lòng, vội vã trả lời.
Người phụ nữ đeo kính đen gật gật đầu. Mở một mắt của Lý Bán Trang nhìn một chút:
- Lập tức chuyển đi.
- Chuyển đi?
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy toàn thân rét run, tình hình nghiêm trọng như vậy sao? Cái bệnh viện này ở Ttrung Hải danh tiếng cũng không nhỏ.
- Ừ, đi theo tôi.
Người phụ nữ vung tay lên, mấy nhân viên y tá đẩy xe lại. Lý Lộ Từ đặt Lý Bán Trang nằm bên trên, nhân viên y tế liền đẩy xe đi, Lý Lộ Từ vội vàng đi theo.
Đến đường thông đạo cấp cứu, một chiếc xe chữa bệnh màu trắng lớn hơn rất nhiều so với xe khám bệnh bình thường đang dừng lại ở đó, ngọn đèn nhấp nháy, còi kêu vang, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Nhân viên cấp cứu đẩy xe lên, ba người phụ nữ trung niên cũng ngồi vào. Lý Lộ Từ nhảy lên xe.
Người lái xe Audi đuổi theo:
- Đợi đã, cậu đứng lại cho tôi.
Lý lộ Từ ngẩn người, một người đàn ông áo đen đóng cửa xe lại:
- Đi đi, chỗ này để tôi xử lý.
- Này, thằng khốn, đứng lại cho tao!

Người lái xe Audi nín giận, giơ tay túm lấy cửa xe.
Người đàn ông áo đen không nói một lời, từ trong ngực lấy ra một khẩu súng lục, nòng súng tối om chĩa lên đầu người lái xe Audi.
Người lái xe chỉ cảm thấy toàn thân phát run, ổn định tâm thần:
- Anh làm cái gì, tôi…..tôi là thành ủy…..
- Bí thư thành ủy cũng không được.
Người đàn ông áo đen lạnh lung nói.
Người lái xe kinh nghi bất định xã hội đen? Trung Hải cũng có xã hội đen? Còn cầm súng?
- Có vấn đề gì để hắn đến giải quyết.
Người đàn ông áo đen đưa cho lái xe một tấm danh thiếp.
Người lái xe nhìn thoáng qua thấy là Quốc An Trung Hải, còn có vị cục trưởng Mỗ cấp bậc mặc dù kém Bí thư Thành ủy nhưng tuyệt đối không có ai nguyện ý trêu chọc , cười mỉa một tiếng:
- Không thành vấn đề, đều là nhân viên cơ quan quốc gia, phối hợp với nhau.
Người đàn ông áo đen gật gật đầu, thu hồi lại súng, đuổi theo cái xe chữa bệnh chạy ra khỏi bệnh viện. Sau đó người lái xe lại nhìn thấy rất nhiều người đàn ông áo đen chạy từ bệnh viện đi ra, đuổi theo xe chữa bệnh.
Người này là ai? Người lái xe nghi hoặc nhớ lại. Vậy mà chỉ nhớ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Đối với tướng mạo của đôi nam nữ này cũng là hoàn toàn một chút ấn tượng cũng không có.
Xe cấp cứu trên đường chạy rất nhanh, Lý Lộ Từ ngồi trong xe cấp cứu, tâm trạng không ổn định nhìn Lý Bán Trang vẫn không có bất kỳ chút phản ứng nào.
- Bác sĩ, em gái tôi rốt cuộc bị làm sao?
Lý Lộ Từ trong lòng thiếu tự tin, đối mặt nhìn vị bác sĩ đang ngồi nghiêm chỉnh.
- Yên tâm đi, tốt rồi, may mà đến kịp.
Bác sĩ an ủi Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ trái lại vì được an ủi như vậy sợ đến nỗi hồn vía lên mây, nghiêm trọng như vậy, nếu như không đến kịp thì sao? Có phải vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng hay không?
Lý Lộ Từ đang suy nghĩ có nên liên lạc với An Nam Tú hay không, mặc dù An Nam Tú và Lý Bán Trang có chút như hỏa với lửa không dễ hòa hợp. Nhưng vào lúc này Lý Lộ Từ tin rằng An Nam Tú sẽ không quấy rối.
- Đi bệnh viện nào?
Lý Lộ Từ một bên cầm điện thoại một bên hỏi. Hắn không gọi điện thoại cho An Nam Tú nữa, An Nam Tú tự mua điện thoại về, ngoại trừ cầm mấy nghìn đồng đi tiêu xài hoan lạc cũng không có dùng gì nữa. Còn may hắn nhớ mấy số điện thoại của mấy bà lão nhiệt tình, nhờ người bảo An Nam Tú nhanh đến đây là được.
- Loại tình huống này tuy rằng hiếm thấy, nhưng chúng tôi hoàn toàn có năng lực giải quyết, chỉ là một thiết bị chữa gặp vấn đề, bệnh cũng không phải là nghi nan tạp chứng gì. Với lại lần này đột phát về sau sẽ không tái phạm nữa, không cần lo lắng.
Bác sĩ dường như đoán được Lý Lộ Từ muốn làm gì.
Lý Lộ Từ lúc này mới bỏ điện thoại xuống, nặng nề thở phào một hơi. Mặc dù với bất cứ dân chúng bình thường nào cũng có rất nhiều oán giận và bất mãn đối với nghề nghiệp chữa bệnh của Trung Quốc, nhưng Lý Lộ Từ vẫn là rất rõ cái nghề nghiệp này chỉ cầu vô quá không cầu có công. Thầy thốc chỉ có thể cho cam đoan rất nhỏ, ngoài đối với lãnh đạo ra, là không thể dễ dàng nói giọng điệu khẳng định kiểu: “Hoàn toàn có năng lực giải quyết”, “Không thể tái phạm”.
.
Đến bệnh viện, Lý Lộ Từ mới phát hiện hóa ra là bệnh viện Hiệp Phân. Đây là một bệnh viện hợp tác Trung Mỹ, được tính là bệnh viện thực lực tổng hợp mạnh nhất Trung Hải. Chỉ vì không phải bệnh viện công lập, thu phí rất đắt. Người bình thường đều không muốn đến nơi này, tuy nhiên đội ngũ bác sĩ lại rất nổi tiếng.
Vào bệnh viện, Lý Lộ Từ vẫn chưa làm gì đã có người đứng chờ ở cửa bệnh viện đẩy xe tiến vào phòng phẫu thuật. Lý Lộ Từ chạy theo, nhìn thấy phòng phẫu thuật đóng cửa rồi, không ngờ có một thân ảnh màu hồng ở cửa sau chạy qua trong chớp mắt.
Mặc dù có bác sĩ an ủi, nhưng Lý Lộ Từ ở ngoài cửa giống như kiến bò trên đống lửa, nóng lòng bất an. Một lúc sau lại nghe bác sĩ nói khiến mình trấn tĩnh lại, đồng thời giọng điệu ánh mắt bác sĩ phân tích, bắt buộc mình phải nhớ rõ đó là lời nói chính xác trăm phần trăm, mà không phải lời nói dối thiện ý gì đó.
Không đến 5 phút, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Lý Bán Trang được đưa ra ngoài. Lý lộ Từ vội vàng chạy lại, nhìn thấy sắc mặt của Lý Bán Trang có chút hơi hơi tái nhợt. Dù vậy cũng đã không còn cái vết ửng hồng khác thường nào nữa.
- Không sao rồi, ở bệnh viện hai ngày, theo dõi hai ngày xem sao.
Người phụ nữ trung biên đeo kính mỉm cười gật đầu.
- Vậy thì tốt rồi.

Lý Lộ Từ toàn thân mềm nhũn, vội vàng giơ tay giữ lấy xe phẫu thuật. Tâm trạng treo lơ lửng lại trầm tĩnh lại như là triệu trứng hư thoát bình thường. Từ ngày ăn trường sinh đan về sau cho đến bây giờ đều không trải qua chuyện như vậy. Hắn quả thực tin tưởng thể lực của bản thân là có, chỉ là khẩn trương quá mức, Lý tử là mạng sống của hắn.
- Đi làm thủ tục nhập viện đi.
Lý Lộ Từ đưa Lý tử đến phòng bệnh, sau đó đi làm thủ tục. Làm hắn cứng cưỡi chính là, sử dụng hai cái xe chữa bệnh kia tốn của hắn đến hơn năm nghìn đồng.
Thuê một chiếc Rolls-Royce mới có bao nhiêu tiền? Vừa rồi hai chiếc xe chữa bệnh kia rõ ràng không có sử dụng bất kỳ dụng cụ nào trên xe.
Còn may, ngoài hai chiếc xe này ra, thì còn phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ba ngày chỉ mất năm nghìn đồng thôi. Giá cả không khác là mấy so với khách sạn 5 sao. Tuy nhiên ngoài những thứ này dường như không cần chi trả cho những thứ khác nữa. Bác sĩ nói rồi, chỉ cần theo quan sát, không cần tiến hành bất cứ trị liệu nào nữa.
Lý Lộ Từ thấy hối hận trước kia đã không đăng ký khoa y học, nhưng mà oán thầm thì cũng không thay đổi được gì. Vì Lý tử mà tiêu tiền, Lý Lộ Từ bất luận là gì cũng không do dự.
Làm xong thủ tục, Lý Lộ Từ nhanh chóng đến phòng bệnh, Lý tử im lặng nằm trên giường bệnh. Chỉ có điều trong chốc lát hai má của cô huyết sắc đã trở lại bình thường, nhìn qua giống như đang ngủ.
Lý Lộ Từ ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô.
- Anh…..
- Anh ở đây, Lý tử...
Nghe thấy giọng nói của Lý tử, Lý Lộ Từ cảm thấy như nghe giọng nói hay nhất thế giới, trong lòng lập tức toát lên niềm vui sướng.
- Xin lỗi, em biết anh chắc chắn là rất sợ hãi….
Lý Bán Trang vẫn đang nhắm mắt, môi hơi mở ra, âm thanh nhỏ, vẫn còn rất yếu.
- Em vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn yếu, ít nói thôi.
-
- Lý Lộ Từ hôn mu bàn tay cô, ánh mắt có chút ướt át.
- Dạ.
Lý Bán Trang khẽ hừ một tiếng:
- Anh ở cùng em.
- Đương nhiên rồi.
Lý Lộ Từ ngồi ở đó nhìn cô, bộ mặt đoan trang khẩn trương quen thuộc đó không thể quen thuộc hơn, tại sao Lý tử không giống mình bách bệnh không phát sinh? Rõ ràng mình đã đút cho cô ăn trường sinh đan rồi, nhưng là cô ăn rồi tại sao hoàn toàn không có phản ứng? Xem ra cần nghe giải thích từ phía An Nam Tú. Lý Lộ Từ tuyệt không thể để những chuyện như vậy lại một lần nữa phát sinh. Cho dù bác sĩ nói sẽ không tái phát nữa, nhưng Lý Lộ Từ đã cảm thấy được sinh mạng yếu ớt. hắn nhất định có thể làm cho mạng của Lý tử giống mình.
Điện thoại của Lý Lộ Từ kêu lên, là An Tri Thủy gọi đến hỏi thăm tình hình, Lý Lộ Từ nói Lý tử bị bệnh rồi. An Tri Thủy hỏi địa chỉ cùng phòng bệnh, vội vội vàng vàng tắt điện thoại, nhanh chóng đến đó.
- Anh, cái người ngốc nghếch này…. Em nói dối lừa anh đến xem phim cùng em, chính là muốn ở một mình với anh. Bây giờ em ở bệnh viện, khó khăn lắm hai người chúng ta mới được cùng một chỗ, anh lại tìm bong đèn đến đây.
Lý Bán Trang lười biếng nói.
- Em không phải gọi cô ấy là chị dâu sao?
Không ngờ lại là nói giỡn, xem ra thật sự không có vấn đề gì rồi. Ít nhất cô đã cảm thấy thoải mái, Lý Lộ Từ mỉm cười.