Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 448: Kỳ cảnh





Mây đen không che hết không trung, chỉ che được tầm nhìn của con người.
Nhìn xuyên thấu qua đám mây kia có một khe hở, Lý Lộ Từ không ngờ thấy được con tàu lớn đang bay vút trong trời xanh.
Mây đen, sấm sét, hạm lớn, trời xanh. Cảnh quan như vậy trên không gian trong nháy mắt liền biến mất phía trong khe hở khiến Lý Lộ Từ trong lòng hoảng sợ.
Sa la cự hạmSa la cự hạm, Lý Lộ Từ nghĩ vậy đây là thuyền lớn truyền kỳ của Thiên Vân thần cảnh.
Theo An Nam Tú miêu tả, Sa La cự hạm dài đạt mười km, giống như quái vật lớn mà người trái đất không thể nào tưởng tưởng và chế tạo ra được.
Dù cho ở Thiên Vân thần cảnh, trên một thế hệ lấy “ Thiên Vân” đặt tên cho đế quốc thống trị toàn bộ Thiên Vân thần cảnh, vẫn sẽ sụp đổ nếu chế tạo một chiếc thuyền lớn như thế này.
Sa La cự hạm đã không còn nằm trong phạm vi " thuyền hạm", nó đối với Thiên Vân thần cảnh có ý nghĩa rất quan trọng giống như chuyện về chiếc thuyền cứu nạn như trong phim “2012”, dù sao thì trên phim chỉ là chiếc thuyền bảo vệ nòi giông, còn Sa La cự hạm có thể vượt qua không gian, vượt qua được tất cả các vũ khí của vũ trụ.
Ở giữa thành phố lớn nếu Sa La cự hạm này mà hạ xuống nơi đây sẽ hủy diệt thành phố này chỉ trong chốc lát, Lý Lộ Từ biết được một vật có năng lực như vậy loài người không thể nào đối phó được.
Mồ hôi trên trán Lý Lộ Từ chảy xuống như mưa, mây đen chồng chéo lên nhau, hạm lớn kia cũng biến mất không tăm tích, chỉ có sấm chớp rền vang đất trời trên không trung.
Lý Lộ Từ vội vàng gọi điện thoại gấp cho An Nam Tú và Lý Thi Thi nhưng không thể nào liên lạc được, xem ra dù là China Unicom hay China Mobile đều không có cách nào mà có tín hiệu truyền đến đáy biển được.
- Anh nhìn gì vậy? Anh không đóng cửa sổ lại nước mưa sẽ bay vào nhà đấy.
An Tri Thủy đi tới, thật không ngờ đầu mùa thu mà mưa to như mùa hạ vậy.
Đã bớt mưa, trên đường phố người đi giật mình chưa quen cảm giác, hai ba người lau mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời thấy cảnh tượng vội vàng chạy đi.
Lý Lộ Từ lại ngẩng đầu nhìn vào bầu trời, đã không có gì khác thường, lúc này tâm sự nặng nề mà đóng cửa sổ, thật sự Sa la cự hạm đã đến đây sao?
Sa La cự hạm đã đến cho dù không phải ngày tận thế cũng làm đảo điên thế giới này, mang đến sự rối loạn mà không phải chỉ bằng mấy người Mỹ là có thể cứu vớt thế giới như trong phim.

Lý Lộ Từ dù bình yên vô sự, nhưng khi thế giới bị hủy diệt rồi thì hắn làm sao có thể bình tĩnh mà sống hạnh phúc được?
Quay đầu lại nhìn An Tri Thủy, Lý Lộ Từ lôi kéo cô:
- Chúng ta tìm Lý Tử đi.

- Hả? Buổi chiều không học sao?
An Tri Thủy không biết vì sao hắn đưa ra quyết định này.
- Lâu rồi không gặp Lý Tử, đi xem em ấy thế nào?
Lý Lộ Từ không nói khiến An Tri Thủy lo lắng không biết hắn đang nghĩ gì.
Không ăn cơm, đứng đón một chiếc xe taxi chạy đến, Lý Lộ Từ dẫn theo An Tri Thủy nhắm đi đến địa điểm huấn luyện quân sự của em mình chạy đi.
Điện thoại của Lý Lộ Từ lại vang lên, là Kiều Niệm Nô , thấy tên cô hiện lên Lý Lộ Từ run lên, không biết có chuyện gì mà Kiều Niệm Nô lại gọi điện đến đây.
- Chuyện gì?
Kiều Niệm Nô còn chưa nói gì, Lý Lộ Từ liền khẩn trương hỏi.
- Có chuyện gì sao?
Kiều Niệm Nô thấy giọng của Lý Lộ Từ gấp gáp không khỏi có cảm giác kỳ quái.
- Tôi hỏi cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì.
Lý Lộ Từ có chút ngạc nhiên, giọng điệu vẫn Kiều Niệm Nô thong thả như cũ.

- À, không có chuyện gì, chỉ có điều thấy cảnh kỳ lạ anh có muốn xem không?
Kiều Niệm Nô hỏi tiếp:
- Anh đang khẩn trương chuyện gì thế?

- Cảnh kỳ lạ?
Lý Lộ Từ không trả lời câu hỏi của Kiều Niệm Nô, hỏi tiếp:
- Có phải thấy cảnh tượng phía trên tầng mây không?
- Hóa ra anh cũng thấy một chút . Có đến đây không?
- Được, ở đâu?
Lý Lộ Từ cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra dù có thấy Sa la cự hạm cũng không nhất định nó đi tới Trái đất.
Kiều Niệm Nô nói địa chỉ, Lý Lộ Từ nói cho lái xe, lái xe không muốn đi, Lý Lộ Từ phải trả thêm tiền, chỉ đi ra ngoại ô thành phố mà mất hai trăm tệ, lại còn là một chiều.


Hóa ra chính là nơi mà Kiều Niệm Nô đã từng lái chiếc Cruze chở Lý Lộ Từ đến.
- Chúng ta vừa đi đâu đây?
An Tri Thủy không rõ nên hỏi.
- Kiều giáo sư muốn chúng ta đến xem nhà cô ấy.
An Tri Thủy đã biết thân phận của An Nam Tú, nhưng đối với chuyện Sa La cự hạm này sẽ làm cho An Tri Thủy thêm lo lắng, cô không biết ý nghĩa của nó.
Đi vào chân núi đã thấy xe của Kiều Niệm Nô ở dưới chân núi chờ, nhìn An Tri Thủy và Lý Lộ Từ đến cùng nhau không khỏi nhíu mày một lát rồi thả lỏng ra, mỉm cười.
Khi lái xe taxi thu tiền của Lý Lộ Từ, nhìn thấy Kiều Niệm Nô không khỏi kinh ngạc, há hốc mồm. Đối với một người đàn ông trung niên như ông ta nhìn thấy AnTri Thủy đã là đẹp nhất rồi, nhưng làm sao sánh bằng Kiều Niệm Nô, cô thật có sức hấp dẫn chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho máu người ta nóng sục lên.
- Lên xe.
Thái độ Kiều Niệm Nô không mấy nhiệt tình, nhưng cũng không phải quá lạnh nhạt.
- Kiều giáo sư, cô ở đây sao? Bình thường đi làm cũng không có phương tiện hả?
An Tri Thủy quan tâm hỏi han, sau khi cô đã hiểu rõ rằng Kiều Niệm Nô không có khả năng thay thế mình để trở thành bạn tốt của Lý Lộ Từ, An Tri Thủy không còn địch ý với Kiều Niệm Nô nữa, không đến mức vừa thấy Kiều Niệm Nô liền khẩn trương hỏi han giữa cô và Lý Lộ Từ có quan hệ gì.

- Cuối tuần tôi mới đến đây nghỉ cho yên tĩnh.
Kiều Niệm Nô khởi động xe, liếc mắt nhìn An Tri Thủy, chiếc xe của cô cũng không có những nội thất và thiết bị kỳ quái khác thường so với những chiếc xe bình thường khác..
- Kiều giáo sư ở thành phố cũng có nhà, ở Thang Thần, là hàng xóm của dì Đường.
Lý Lộ Từ biết An Tri Thủy không còn khẩn trương hồi hộp như trước, hẳn là sẽ không để ý mình trong lúc vô tình để lộ ra giữa mình và Kiều Niệm Nô có nhiều tiếp xúc và hiểu biết lẫn nhau.
- Điều này thật tốt, ở thành phố ồn ào náo nhiệt, không khí lại không tốt, trước kia cuối tuần tôi cũng hay đến Viên Hổ sơn, bây giờ...
An Tri Thủy định nói tôi đang ở trong nhà Lý Lộ Từ, may mắn là dừng lại đúng lúc, hai má đỏ lên.
Kiều Niệm Nô nhìn An Tri Thủy đang xấu hổ, con gái khi tình yêu chớm nở hay tỏ ra dè dặt, rụt rè, ngượng ngùng. Bàn tay nặng nề đặt trên vô-lăng, chân dùng sức đạp ga, một chiếc Cruze không ngờ có thể lướt qua một khúc cua một trăm tám mươi độ trên đường núi.
Nhìn ngoài cửa sổ bóng cây dường như bị thuốc nhộm biến thành một khối màu lục, hai má An Tri Thủy tái xanh, cô chưa bao giờ chạy xe với tốc độ quá nhanh, trong nhà có nhiều xe nhưng dù có chạy trên quốc lộ cũng không quá một trăm hai, huống chi cô biết xe này là Cruze, không phải chiếc Mercedes-Benz ngay cả trần và gầm xe đều có thể chịu được sức nổ của bốn quả bom mà vẫn bình yên như của cha cô.
- Chạy chậm một chút, chậm một chút.
Lý Lộ Từ vội vàng thắt dây an toàn cho An Tri Thủy, hắn làm sao biết được Kiều Niệm Nô đột nhiên nổi cáu như vậy, chắc là do An Tri Thủy ở trong nhà hắn chăng, nhưng chủ ý này không phải là của Kiều Niệm Nô sao?
Lý Lộ Từ thấy Kiều Niệm Nô đối với hắn không có chút có cảm tình dư thừa nào, bằng không có ai lại nhét tình địch vào trong nhà người mà mình thích đâu chứ? Mặc kệ, mình và Kiều Niệm Nô trong sáng, vốn dĩ hai người có thể là vợ chồng thế nhưng cả hai không ai đều muốn chuyện này nên không tiến tới, cũng không ai nhớ đến chuyện này.
Kiều Niệm Nô quay ngược trở lại, chiếc Cruze lên đến đỉnh núi, dừng lại, Kiều Niệm Nô xuống xe bước đến nhìn sắc mặt sợ hãi của An Tri Thủyđang được Lý Lộ Từ dìu xuống xe, trong lòng cảm thấy buồn phiền, không biết Lý Lộ Từ thích gì ở An Tri Thủy? Cô ấy chỉ là một Đại tiểu thư vô tri, nũng nịu làm sao có thể so sánh với cô được?
Chính mình cũng không phải là cảm thấy Lý Lộ Từ phải thích mình hơn thích An Tri Thủy ..... Rõ ràng một cô gái như mình đứng trước mặt hắn, hắn gặp trước nhưng không thấy hắn theo đuổi, có cử chỉ thân mật, còn đối với An Tri Thủy thì luôn lo lắng chăm sóc, nắm bàn tay như nắm bảo bối, có cô gái nào cảm giác thoải mái được? Kiều Niệm Nô nghĩ vậy, ngẩng đầu lên, cái kiêu ngạo ẩn giấu trong lòng vô tình hiện ra.
- Kiều giáo sư, tôi sẽ cho cô một bài thuốc gia truyền.
An Tri Thủy tiến đến trước mặt Kiều Niệm Nô thần bí nói.
Kiều Niệm Nô kinh ngạc nhìn An Tri Thủy, không biết trong đầu tiểu thư này muốn làm gì?

- Tôi đến ngày.... có đôi khi cũng có cảm giác rất bực bội, lúc ấy tôi hay đi gội đầu, làm sạch sẽ cơ thể thì cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.
An Tri Thủy nhìn Kiều Niệm Nô thông cảm chia sẽ bí quyết, con gái thật đáng thương, có rất nhiều phiền toái nhỏ nhặt làm cho cảm giác trong lòng không tốt.
- Cảm ơn.
Kiều Niệm Nô chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mình dáng vẻ kiêu căng hiện giờ của mình thật ngốc nghếch. Bởi vì An Tri Thủy hiểu thành Kiều Niệm Nô đến ngày, muốn nói đến chuyện hàng tháng của phụ nữ làm tâm trạng cô không tốt.
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy nói nhỏ với Kiều Niệm Nô liền quay đầu đi, nghe được một ít cố nén cười, đi theo sau Kiều Niệm Nô và An Tri Thủy vào sân.
So với lần trước Lý Lộ Từ đến đây nơi này không có gì khác, vẫn là một chốn bồng lai tiên cảnh, căn nhà của những người sống ẩn cư.
- Trò An Tri Thủy, cô đi dạo một chút, tôi có việc muốn nhờ Lý Lộ Từ giúp đỡ, chúng tôi đi ra ngoài một lát.
Kiều Niệm Nô không giống như trước trêu chọc An Tri Thủy, nếu An Tri Thủy có thể nói chuyện bình tĩnh nhã nhặn khi ở cùng với cô, Kiều Niệm Nô mà còn duy trì dáng vẻ trước kia thì hóa ra khí độ mình không bằng An Tri Thủy, làm cô thấy mình không sánh được.
- Được.
An Tri Thủy vừa lúc muốn đi xung quanh, căn phòng của Kiều Niệm Nôrất thanh tĩnh, nghe hạt mưa lớn rơi vào mái nhà nghe lách tách cảm giác không tồi.
Lý Lộ Từ liền đi theo Kiều Niệm Nô đến sau nhà, Kiều Niệm Nô vẫn đứng ở cửa, dứt một sợi tóc nhẹ nhàng đưa lên cánh môi ướt át thổi, sợi tóc kia liền biến mất trong không khí.
- Cô là Tôn Ngộ Không à?
Lần đầu tiên thấy Kiều Niệm Nô làm thế, Lý Lộ Từ thấy cô thật thần kỳ, liền đưa ra kết luận mỗi người trên Trái đất được sinh ra từ cái cây sinh mạng kia lại có một năng lực khác nhau, Kiều Niệm Nô là một trong những người có năng lực phi thường.
- Không sai khác lắm, vừa rồi tôi thả sợi tóc kia ra để cảnh giới, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ biết trước tiên. Bằng không anh làm sao yên tâm khi để Ân Tri Thủy một mình ở đây?
Kiều Niệm Nô liếc Lý Lộ Từ một cái, phát ra tiếng hừ nhẹ trong mũi.

- Chúng ta làm sao nhìn thấy Sa la cự hạm?
Lý Lộ Từ vội vàng nói sang chuyện khác.

- Đó không phải là Sa La cự hạm.
Kiều Niệm Nô lắc đầu.