Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 456: Thiếu nắng hạnh phúc là đau thương.





Thịt ngỗng xì mỡ, vùng ức dày bóng loáng, da vàng mềm mại, Lý Lộ Từ lăn qua lăn lại muối cho đều, mùi thơm từ khe suối bay lên, làm cho người ta không thể không chảy nước miếng.
- Đáng tiếc không có dao nhỏ để cắt ra, rồi xé thành ra từng miếng, sau đó chấm với nước tương rồi ăn vào, chỉ nghĩ thôi mà đã làm cho người ta như muốn nuốt luôn lưỡi.
Lý Lộ Từ rửa tay sạch sẽ, không sợ nóng xé một miếng đưa cho An Tri Thủy.
An Tri Thủy cũng rửa sạch tay, cái cảm giác thật sự chú tâm vào ăn uống tạo cho người ta một cảm giác thật mới mẻ, ngửi mùi thơm kia xong liền muốn ăn thật nhiều, tuy nhiên cô vẫn phải cẩn thận, một bàn tay nắm miếng thịt ngỗng, tay kia phải giữ trang phục để không bị tách ra, lại thường đưa giữ ngực để tránh cho Lý Lộ Từ nhìn đến.
- Em ăn ngon không?
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy ăn hết, đầu lưỡi liếm liếm, lại xé một miếng nhỏ nhưng không đưa cho cô mà trực tiếp đưa đến miệng cô luôn.
Cặp mắt dịu dàng quyến rũ của An Tri Thủy liếc hắn một cái, nhưng không cứ phải xấu hổ một chút rồi mới mở miệng ra như trước, trái lại cô chủ động đẩy tay hắn ra, tự mình cầm lấy đưa vào miệng.
An Tri Thủy cũng không muốn Lý Lộ Từ nghĩ rằng hiện tại hai người có thể tùy tiện dễ dãi, dù sao theo cô, rất nhiều kiểu quan hệ nam nữ làm cô cũng khó chấp nhận, cũng không phải nói rằng trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng ra một chút, nhận định rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Lý Lộ Từ là có thể dễ dàng thích ứng, sẽ làm những chuyện rất thân mật giữa những đôi nam nữ khác.
An Tri Thủy thậm chí nghĩ rằng bản thân mình và Lý Lộ Từ về sau cũng sẽ vẫn ở chung giống như trước đây, chỉ có điều cảm giác ngọt ngào trong lòng được bộc lộ ra ngoài, vừa rồi hai người đã hôn môi, tuy nhiên đó chỉ là điều bất ngờ.

Vừa ăn ngỗng nướng, An Tri Thủy vừa ảo não, đi dã ngoại ăn món nướng là bình thường, hơ quần áo cũng hay có trong nội dung truyện trò, thời điểm này còn sinh thêm việc mà chính bản thân cô không thể nào tưởng tượng được, chính cô lại trở thành nhân vật chính trong mấy cái tình tiết quen nhìn, đó là cô gái bị rắn độc cắn, sau đó thẹn thùng vì được hút độc ra, là vậy sao?
An Tri Thủy nói cô đói bụng nhưng kì thật cô ăn không nhiều lắm, Lý Lộ Từ ăn phần nhiều, An Tri Thủy còn muốn mang về nhưng không có phương tiện để đóng gói, nói chung là chỉ ăn nửa con, còn để lại cho những con thú trong rừng cây.
Lý Lộ Từ lại mang bộ váy của An Tri Thủy đã hong khô rồi giao cho cô, sau đó quay đi, đứng trước cái cây to đầu rừng, miễn cho An Tri Thủy lại nảy ra cái suy nghĩ đề phòng gì.
An Tri Thủy vẫn cầm đai lưng quấn đầu để che vào mắt của Lý Lộ Từ, nhét kín vào lỗ tai hắn, nhưng đáp ứng lại lời của Lý Lộ Từ cô sẽ không chạy lung tung vào rừng.
An Tri Thủy thay quần áo một cách nhanh chóng, mắc cỡ đỏ mặt đem áo choàng giao cho Lý Lộ Từ, cho dù bên trong mặc nội y chỉ có cởi áo choàng bên ngoài rồi thay váy, An Tri Thủy phải thay đổi một lúc lâu.
- Trở về thôi.
Lý Lộ Từ mặc áo choàng vào xoay người nhìn An Tri Thủy, thật ra hai người đang vụng trộm nhìn nhau, cảm thấy có gì đó, hiện tại hai người y phục chỉnh tề.
An Tri Thủy gật gật đầu, nghe tiếng của suối nước chảy vẫn còn thấy ngỡ ngàng, vốn vô cùng mong chờ chuyến ăn cơm dã ngoại, kết quả chính mình không có tâm tư để vui chơi, không ngờ lại có chuyện như vậy, dường như cô đang hồi tưởng lại những chuyện không thể nào nghĩ ra nổi đã xảy ra.
Theo đường núi đi xuống một cách dễ dàng nhưng muốn đi lên không phải dễ dàng như vậy, An Tri Thủy đi sau lưng Lý Lộ Từ nhảy lên nhảy xuống vài lần mới rời khỏi đường núi.
Sau khi về nhà, An Tri Thủy liền nhốt mình trong phòng, Lý Lộ Từ biết cô xấu hổ khi hai người đối mặt, dù không công khai nhưng nói chung hai người có mối quan hệ mật thiết, hắn nhất định phải cho cô thời gian thích ứng.
Lý Lộ Từ nhìn cửa phòng An Tri Thủy đóng lại, lại nhảy lên nằm trên salon giống như con chó nhỏ đang ôm đầu lăn lộn, trên mặt cười rạng rỡ như ánh mặt trời sau cơn mưa.
Rất nhiều sự việc nói chung là cần cơ duyên kết hợp, nếu mình và An Tri Thủy tiến hành tuần tự, hắn cảm thấy chính mình và An Tri Thủy xác định mối quan hệ là sau khi tốt nghiệp, ít nhất thì cũng khoảng hai năm nữa thôi.
Mặc dù An Tri Thủy bây giờ không chịu nói ra chuyện tình cảm của hai người, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng, Lý Lộ Từ chỉ cần tưởng tượng đến lúc trong lòng An Tri Thủy muốn hắn trở thành bạn trai liền vô cùng thỏa mãn.
Nói chung lần đầu tiên lúc nhìn thấy An Tri Thủy, hắn đã mong muốn cô sẽ là bạn gái của hắn. Suy nghĩ như vậy trong đầu Lý Lộ Từ lóe qua, hắn không còn phải vô vọng vì cái chuyện xa vời bực này nữa. Hắn vẫn cảm thấy rằng mình từ trước tới nay vẫn chỉ là một người bình thường, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ có thể sống qua ngày vậy thôi, còn cái loại bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đầu như thế nhất định không thuộc về hắn.

Nhưng mà cuối cùng hắn đã có người bạn như An Tri Thủy vậy. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy không ngờ là trước kia, khi nhìn An Nam Tú lại có cảm giác hoảng hốt không chân thực như vậy.
An Nam Tú? Lý Lộ Từ vỗ bộp một cái, đứng bật dậy, kinh ngạc đừng sững, vấn đề hắn cho rằng rất xa xôi, tạm thời sẽ không cần thiết phải để ý, vậy mà thình lình phải đối mặt.
Lý Lộ Từ rất rõ hiện tại mối quan hệ giữa An Tri Thủy và An Nam Tú có nhiều cải thiện, nhưng điều đó hình thành dựa vào việc An Nam Tú dần dần nắm chắc vị trí vững chắc của cô trong lòng Lý Lộ Từ. An Nam Tú cho rằng An Tri Thủy không thể nào cướp đi người hầu có quan hệ thân mật với cô.

Nhưng một khi An Nam Tú biết hôm nay Lý Lộ Từ và An Tri Thủy nảy sinh tình cảm, Lý Lộ Từ lo lắng nhất không phải An Nam Tú phóng điện vào hắn cho cháy xém, mà là dưới sự giận dữ, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vẫn nhớ rõ lúc trước, An Nam Tú hiểu lầm Lý Lộ Từ ghét cô, cô liền có ý định rời khỏi Lý Lộ Từ, một mình đi đến nơi khác, định không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Trên trán Lý Lộ Từ lại đổ ra lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, lo lắng mất đi An Tri Thủy, Lý Lộ Từ sẽ khẩn trương hồi hộp, nhưng nếu An Nam Tú rời khỏi hắn, chẳng lẽ bởi vì vẫn có An Tri Thủy bên cạnh mà Lý Lộ Từ có thể dễ chịu hơn một chút sao?
Sẽ không có chuyện đó xảy ra, nếu An Nam Tú rời xa Lý Lộ Từ, mặc kệ Lý Lộ Từ từng theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, cũng có được ít nhiều cảm giác hạnh phúc, Lý Lộ Từ rất rõ từ nay về sau hắn sẽ không biết hạnh phúc là hương vị gì nữa.

Trước kia không phải Lý Lộ Từ không ý thức được vấn đề này sẽ xảy ra, cùng lúc hắn theo đuổi An Tri Thuỷ, thường thường đều sẽ nghĩ đến phản ứng của An Nam Tú, nhưng vẫn cảm thấy đó là vấn đề mà phải thật lâu nữa mới phải đối mặt, không cần vì vậy mà duy trì khoảng cách với An Tri Thủy. Cũng như hắn đã nói với Kiều Niệm Nô, cũng không thể vì Sa la cự hạm giáng lâm mà cả ngày lo tận thế đến, hoảng sợ không chịu nổi một ngày chứ?
Tận thế không biết khi nào đến, nhưng Lý Lộ Từ đã cảm thấy ngày tận thế đã đến với mình rồi.
- Không được nói cho Tú Công chúa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, An Tri Thủy vội vàng chạy ra, miệng há to thở phì phò.
- Cái gì?
Lý Lộ Từ không hiểu quay đầu lại hỏi.
- Không được để cho cô ấy biết chuyện hôm nay, thật ra em có hứa với cô ấy...
An Tri Thủy lại xấu hổ, mặt đỏ như quả gấc.
Cũng chỉ có An Tri Thủy mới mang chuyện này ra thề hứa, Lý Lộ Từ gật gật đầu, hiện tại thật sự không thể nói cho An Nam Tú, Lý Lộ Từ cũng nghĩ không phải muốn lừa cô ấy, chỉ có điều cảm thấy đây là một chuyện nan giải, cũng không phải là đoán già đoán non, sau đó cứ nhất định phải thử xem, không nên nhượng bộ lui binh ngay khi vừa nhìn thấy núi cao gió lớn.
Làm sao nói với cô ấy? Khi nào thì nói? Lý Lộ Từ phải chờ đợi thời cơ thích hợp, phải nghĩ ra biện pháp an toàn, vừa khiến An Nam Tú không rời khỏi mình cũng vừa có thể trở thành người yêu của An Tri Thủy.
Bên trái ôm một người, bên phải ôm một người? Trong đầu Lý Lộ Từ hiện ra cảnh này, không nhịn nổi muốn cười nhưng phải kiềm chế, Lý Lộ Từ thở dài, An Tri Thủy muốn làm đà điểu, Lý Lộ Từ làm sao không phải đây? Có một số việc hắn không có dũng khí đối mặt, hắn chỉ cảm thấy chỉ có về sau này, khi An Nam Tú trưởng thành mới có thể khiến hắn đủ dũng khí đối mặt, cho nên An Nam Tú có dùng cấm thuật đối với hắn cũng không có vấn đề gì lớn, lòng cảm thấy nhẹ nhỏm.
(* Đà điểu có một thói quen, đó là khi sợ hãi sẽ rúc ngay đầu xuống đất, ý nói là sợ hãi không muốn đối mặt với sự thật hoặc nguy hiểm)

- Ngàn vạn lần đừng nói cho Tú Công Chúa.
An Tri Thủy thiếu tự tin phản đối một cách kịch liệt, cô sợ An Nam Tú cho rằng cô cướp đoạt Lý Lộ Từ, đúng ra không thể sai khiến Lý Lộ Từ theo ý mình được nhưng An Tri Thủy cảm giác Lý Lộ Từ dường như là người của An Nam Tú, không hiểu sao làm cho An Tri Thủy có cảm giác cô là người đến sau chen ngang vào họ.
Rõ ràng An Nam Tú chỉ là một đứa nhỏ, chính mình mới là người nói chuyện yêu đương của Lý Lộ Từ, sợ gì chứ? An Tri Thủy vừa nghĩ vừa cảm thấy oan ức, sau đó lại đi vào trong phòng trốn.
Lý Lộ Từ vừa buồn vừa lo lắng, vừa xác lập mối quan hệ với An Tri Thủy xong, không ngờ không thể nâng niu, thoải mái mà hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào. Trong lòng cảm thấy lo lắng, Lý Lộ Từ có đưa cho Lý Thi Thi điện thoại di động để liên lạc mới biết An Nam Tú đã đuổi Lý Thi Thi về nhà, một mình lại ra ngoài không biết làm gì, cũng không biết khi nào sẽ trở về.
Lý Thi Thi mang điện thoại di động còn An Nam Tú không mang, nói chung là không chú ý, không có cách nào liên lạc được với cô, Lý Lộ Từ cảm thấy lo lắng, sẽ không phải là cô biết chuyện của hắn và An Tri Thủy, không nói gì liền im lặng bỏ đi chứ?
Lý Lộ Từ phải biết được những khả năng có thể xảy ra, hiện tại An Tri Thủy ở nhà hắn, hắn không thể chạy đi tìm An Nam Tú, mang theo An Tri Thủy đi tìm An Nam Tú lại càng không được. An Nam Tú cũng không phải trẻ con nhất định lúc nào cũng cần có một người giám hộ. Quả thực cô cần giám hộ, nhưng không phải là sợ người khác tổn thương cô, mà chính là sợ cô làm tổn thương người khác.
Âm thanh chiếc chìa khóa chuyển động mở cửa vang lên, hai chân Lý Lộ Từ chuyển động đi tới cửa mở ra, bước vào từ hành lang gió thổi phất phơ, cô bé ôm con kiến đại Bá Vương Long, món đồ chơi bằng nhung ướt sũng có vẻ chật vật, một tay cầm chìa khóa, tỏ vẻ không hiểu sao nhìn Lý Lộ Từ:
- Đứng ở cửa làm gì, tính định chờ tôi mở cửa vào rồi lén lút chen chân vào đá tôi một cước hả?
- Tôi vô vị vậy sao?
Lý Lộ Từ không biết làm sao cô có ý nghĩ kì quái như vậy trong đầu, nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô, không tự chủ được giơ tay kéo cô vào trong lòng hắn.

An Nam Tú nằm trong vòng tay ôm ấp của Lý Lộ Từ, ánh mắt đảo này đảo bên kia, Lý Lộ Từ khẳng định làm chuyện có lỗi với cô rồi.