Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 67






A Trác nghe xong liền đỏ mặt, muốn biện minh nhưng Lâm Nhĩ Tích đã đi mất hút rồi.

"Trác, sao vậy" \- Uy Vũ từ hướng còn lại đi đến hỏi.

A Trác quay đầu lại, liền lên tiếng trách móc: "Nãy giờ đi đâu vậy? Gà này, ăn đi" \- Nói rồi anh dúi túi gà rán vào người Uy Vũ.

Uy Vũ hơi bất ngờ, bất giác mỉm cười: "Hay quá! Ngay lúc tôi đang đói, cảm ơn"

A Trác ngại ngùng, ho giả một tiếng: "Đừng tưởng tôi làm việc này vì cậu. Chỉ là sợ năng suất làm việc giảm ảnh hưởng đến lợi ích của tiểu thư thôi"

Uy Vũ hơi nghiêng đầu: "Thì tôi có nói gì đâu?"

"Không nói gì thì thôi! Ăn mau rồi làm việc đi"

Nói xong A Trác cũng lướt đi thật nhanh như gió, đến chỗ khuất lại ngoảnh đầu lại xem có ai đi theo không.


Thấy không có ai, anh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thật lạ, đột nhiên nụ cười đó lại khiến tim anh đập nhanh đến bất thường.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hai ngày sau, không biết Lâm Quang Tùng dùng thủ đoạn gì mà đã lôi kéo được các vị sư phụ tiến hành tổ chức cuộc họp chọn bang chủ.

Lâm Nhĩ Tích đành cắn răng chịu đựng, im lặng cùng Lâm Quang Tùng ngồi ngang hàng nhau, dưới chiếc ghế bang chủ uy nghiêm. Thời gian quá gấp rút, e là Lâm Kỳ Tích về không kịp.

Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, Lâm Nhĩ Tích mới lên tiếng: "Tại sao phải chọn bang chủ ngay lúc này?"

Một vị sư phụ theo phe Lâm Quang Tùng đáp lời: "Từ khi bang chủ quá cố ra đi, Lâm Bang chúng ta tuột dốc trông thấy. Ngược lại, Hoắc Hang ngày một đi lên.

Nếu bây giờ không chọn bang chủ kế vị thì phải đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ đến khi thế lực chúng ta bỏ công xây dựng ở Hoa Quốc hơn mười năm sụp đổ?"

Ông ấy vừa nói xong, một đám người khác lập tức hùa theo khiến căn phòng thống lĩnh vốn tĩnh lặng lại trở nên ồn ào như cái chợ.

"Đúng! Còn đợi đến bao giờ?"

"10 năm xây dựng thế lực ở Hoa Quốc, không thể vì chuyện này mà đổ sông đổ biển"

"Tiểu thư còn chờ gì nữa? Dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể đá đổ thiếu gia mà leo lên chức bang chủ!"

Lâm Nhĩ Tích tức giận đập vào tay ghế cái rầm, bọn người ban nãy giật mình, liền ngậm miệng lại.

Cả người cô như tỏa ra sát khí, giọng lãnh đạm đến đáng sợ: "Đừng nghĩ các người được mang danh "sư phụ" thì thích nói gì cũng được. Để tôi nhắc cho các người nhớ, hơn phân nửa người giỏi của Lâm Bang đều là thuộc hạ của tôi!"

"10 năm thế lực của Hoa Quốc là do bang chủ quá cố, tôi và rất nhiều con người khác đã hy sinh máu thịt để đổi lấy. Còn các người? 10 năm đó có phải sống rất tốt ở Hong Kong không?"

Bị cô nói trúng tim đen, vài người nhìn nhau mà không biết nói gì. Chỉ có Lâm Quang Tùng mới dám đứng dậy tranh cãi:

"Nhĩ Tích! Nếu xét về xương máu đổ xuống hay thế lực lớn mạnh, tiền của vững chắc, anh không hề thua em!"

Lâm Nhĩ Tích không quá bất ngờ: "Em biết chứ, nếu không anh làm gì có cửa ngồi cạnh em nhỉ?"


"Em..."

Lâm Nhĩ Tích đứng dậy, dáng vẻ vô cùng khoan thai chỉ tay vào chiếc ghế cao hơn mấy bậc: "Hiện tại chúng ta ngồi ngang hàng nhau, nhưng người trên đó chỉ có 1 thôi"

Lâm Quang Tùng cũng không ngần ngại đứng dậy, khuôn mặt khiêu khích: "Vậy để xem đó sẽ là ai. Luật sư!"

Nghe gọi, vị luật sư lớn tuổi lủi thủi bước ra. Ông ấy là một người bạn cũ của Lâm Long Đỉnh, cũng là người ông tin tưởng giao di chúc cho.

Luật sư bước đến giữa phòng, chỉnh lại mắt kính, đầu cúi nhẹ chào mọi người vô cùng lịch sự.

Lâm Nhĩ Tích ngồi lại xuống ghế, khóe môi hơi cong cong, cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị. Lâm Quang Tùng cũng thoải mái ngồi theo, vẻ mặt của anh ta như nắm chắc phần thắng trong tay.

"Thưa mọi người, về mặt pháp lý, cậu Lâm Quang Tùng hợp pháp được thừa hưởng 50% tài sản từ thân chủ cũ của tôi \- Lâm Long Đỉnh. Trong khi đó, cô Lâm Nhĩ Tích chỉ được thừa hưởng 25% tài sản"

Bên dưới bắt đầu lại có tiếng xì xầm, vài người bên phe Lâm Quang Tùng đắc ý khiêu khích, thích so sánh giữa con nuôi và con ruột.

"Tuy nhiên, ông Lâm Long Đỉnh cũng có để lại cho cậu Lâm Kỳ Tích 25% tài sản của mình. Nhưng vì Lâm Kỳ Tích đã qua đời, nên theo pháp luật người thân của cậu ấy được quyền thừa hưởng số tài sản đó.

Cậu Lâm Kỳ Tích hiện không có vợ con, người duy nhất có cùng huyết thống với cậu ấy không ai khác là cô Lâm Nhĩ Tích. Như vậy, số tài sản mà Lâm Nhĩ Tích hiện có từ Lâm Long Đỉnh ngang bằng với Lâm Quang Tùng"

Luật sư vừa dứt lời, các vị sư phụ theo phe Lâm Nhĩ Tích không ngừng cười hả hê. Đặng sư phụ \- một người khá thân với Dương Tử Quân còn chỉ thẳng mặt mấy kẻ đối diện: "Thấy không? Con ruột với con gái cưng cũng không khác gì mấy đâu"

Bọn người bên kia mặt mày tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi không biết phản biện thế nào.

Vị luật sư ôn tồn nói tiếp: "Đó là về phần tài sản thừa kế, bây giờ chúng ta sẽ xét đến tài sản riêng. Hiện tại cô Lâm Nhĩ Tích đang có 26% cổ phần của VEQ, tương đương gần 100 tỷ.

Còn cậu Lâm Quang Tùng có hơn mấy trăm mẫu đất ở Hong Kong, đa số nằm trong khu vực trọng điểm. Thêm nữa còn có chuỗi nhà hàng khách sạn ven vịnh Thái Lan, ước tính số tài sản...chỉ có hơn chứ không kém cô Lâm Nhĩ Tích"

Lâm Nhĩ Tích cười khinh, đúng là "kẻ tám lạng, người cũng nửa cân". Lâm Quang Tùng được thừa hưởng toàn bộ tài sản từ ba, còn cô thì phong phú hơn một chút, là từ ba, chồng và anh trai.

Tuy nhiên cô và anh ta có một điểm chung, là không cần tốn công làm việc gì thì tiền cũng chất cao như núi.

Trở lại bọn người ngồi hai bên thảm đỏ trải dài trong phòng thống lĩnh, đám người bên trái theo phe Lâm Quang Tùng bắt đầu lật mặt, đá đểu lại phe đối diện.


"Thừa hưởng tài sản bằng nhau thì sao? Rốt cuộc tài sản riêng vẫn chỉ bằng ngón tay út"

"Đặng Siêu Bình, sao ông không nói gì nữa đi? Cả ông nữa Dương Tử Quân, ít nói thế? Haha"

Trận cười của bọn họ chưa kịp hả lòng hả dạ, giọng nói lạnh lùng đã cắt ngang mọi thứ.

"Chào, tôi đến trễ"

Câu nói đó thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ai nấy đều vừa tròn mắt, vừa đứng dậy nhìn ra.

Lâm Nhĩ Tích bỏ chân bắt chéo trên ghế xuống, nhẹ nhàng đứng dậy chỉnh váy lại một chút, miệng nở nụ cười thật tươi: "Chồng yêu ~"

\=\=\=\=\=\=\=\=

"Chồng yêu" của Lâm Nhĩ Tích đến làm gì?

A. Giành làm bang chủ

B. Đưa Lâm Kỳ Tích về

C. Dắt Lâm Nhĩ Tích đi

D. Xử đẹp Lâm Quang Tùng