Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1112




Chương 1112

Mà tấm ảnh này cuối cùng anh cũng không lấy được, thậm chí bản sao cũng không có.

Anh cũng không biết có đưa cho nữ sinh không, nhưng Vu Chiến lại nói bức ảnh này đã bị chủ quán làm mất, căn bản không rửa ra.

Những chuyện sau đó anh cũng lười hỏi thêm.

Thấy Tô Mục Tuyết vẫn đang chờ câu trả lời, ăn ngay nói thật: “Không có ma.

Tô Mục Tuyết nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”

Triệu Nam Thiên vội vàng dựng thẳng ngón tay lên: “Thật đấy!”

Tô Mục Tuyết cũng không tiếp tục truy hỏi nữa: “Đúng rồi, nghe Kim Khải nói hai người các anh hùn vốn làm ăn, hơn nữa còn mở một phòng làm việc?”

Triệu Nam Thiên cười cười: “Chủ yếu là cậu ấy lo hết, anh chỉ đi theo làm mấy việc vặt thôi.”

Lúc trước anh chưa nói đến chuyện này, một phần cũng không biết có thể thành công không, thứ hai cũng muốn cho Tô Mục Tuyết một bất ngờ.

Kết quả còn chưa thành công, tên miệng rộng Vu Chiến nhanh thật đấy.

Tô Mục Tuyết gật đầu: “Được, cuối cùng cũng làm tôi thấy có chút lòng cầu tiến rồi đấy.”

“Vậy Triệu Nam Thiên, hôm nay muốn tâm sự với anh một chút, muốn nghe không?”

Triệu Nam Thiên gật đầu: “Em nói đi”

Tô Mục Tuyết nghĩ một chút: “Nói thật, năng lực của em đương nhiên có thể nuôi nổi một người đàn ông, nên dù anh không có công việc, em cũng không cảm thấy sao hết.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Lúc lựa chọn đàn ông ấy à, em chưa bao giờ xem anh ấy có tiền không, cũng không nhìn gia thế. Mà em nhìn tâm hồn bên trong, tính cách và sở thích của mình, nếu có thể bổ sung cho nhau, vậy chuyện này dễ nói rồi.”

Nói xong, trong giọng cô mang theo chút trêu chọc: “Tất nhiên anh hiện tại vẫn cách tiêu chuẩn của em xa hàng vạn dặm, nhưng em có thể cho anh thời gian.”

Sau đó, cô lại nói tiếp: “Cuối tháng, nếu dì Đào dám tìm anh gây phiền phức, tôi sẽ ngăn lại giúp anh!”

“Mà anh cũng đừng để chuyện chín mươi tỷ cho vay kia trong lòng, đến lúc đó em sẽ nghĩ cách!”

Nói xong câu này, cô ngáp một cái: “Thôi, em cũng mệt rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa, anh đi ngủ sớm chút GÌ”

Triệu Nam Thiên một mình đi lên sân thượng, liên tục hút ba điếu thuốc.

Cũng không phải tâm trạng không tốt, mà câu nói vừa nấy của Tô Mục Tuyết đã hoàn toàn đánh thức anh.

Tuy Tô Mục Tuyết nói chuyện rất trực tiếp, nhưng đạo lí kia cũng không sai. Anh có thể chấp nhận mình là một người đàn ông bình thường, nhưng không thể chấp nhận là người tầm thường.

Anh cũng là một người cực kỳ sĩ diện, tất nhiên không muốn trở thành thứ lệ sau lưng phụ nữ.

Nhưng lúc này gia thế hai bên, năng lực kinh tế và tính cách vân vân lại quyết định anh không thể biểu hiện quá mạnh mẽ.

Yếu thế không phải nhân nhượng mà là vì lợi ích toàn cục, quý trọng phần duyên phận này, cũng đau lòng cho người phụ nữ kia.

Gòn về chuyện tiếp theo phải làm thế nào?

Tất nhiên không thể đẩy tất cả áp lực cho Tô Mục Tuyết.