Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1161




Chương 1161

Đừng nói nhà dân, ngay cả một chiếc xe qua đường cũng không thấy.

Cách đó không xa là những rừng cây không ngứớt, từ phương hướng này xem ra, đây đã là biên giới Đông Châu.

Ở mấy chỗ thế này, cho dù phơi thây trên đồng hoang cũng rất khó để người †a phát hiện được ngay.

Anh lau lau vết máu trên trán: “Đừng lo lăng, nói rõ chuyện này ra là được, bọn họ chắc sẽ không làm khó chúng ta đâu.”

Triệu Nam Thiên mịt mờ nói, thật ra anh cũng muốn Bạch Thảo Phương thả lỏng hơn.

Tuy tình cảnh của hai người lúc này khá chật vật, nhưng cũng chưa đến mức cùng đường.

Còn về chuyện còng tay này, đối phó với người bình thường thì được. Còn với anh, chưa đến ba giây là có thể cởi ra.

Không phản kháng là vì đang xác nhận tình huống xung quanh mà thôi.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều quá kì lạ, làm đột nhiên có loại ảo giác, mục đích thật sự của tổ chức có lẽ không đơn giản chỉ là Mộ Vân.

Nếu không cũng sẽ không mất công như vậy.

Chẳng lẽ, ngay từ đầu đã phân tích sai rồi?

Khoa học kỹ thuật Hùng An chỉ là khói mù, bắt cóc Mộ Vân cũng là khói mù?

Vậy mục đích thật sự của tổ chức khi đi vào Đông Châu lần này là gì?

Anh còn chưa kịp nghĩ xa hơn, cảm giác nguy cơ đã bao phủ khắp người anh.

Hướng tám giờ, trong rừng sâu kia có người!

Bên Vương Dự Quang cũng xuống xe, anh ta có chút lo lắng khuyên một câu: “Lương Sơn, thôi bỏ đi, chỉ cần có thể bắt được người là được, không cần làm lớn chuyện này thế đâu.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lương Sơn cười tủm tỉm hỏi: “Anh có thể chắc chắn cô ta là Mộ Vân à?”

Vương Dự Quang gật đầu: “Tôi có thể chắc chắn, cô ta chính là Mộ Vân!”

Lương Sơn nói tiếp: “Nếu có thể xác định cô ta là Mộ Vân, vậy giữ anh lại cũng vô dụng!”

Vương Dự Quang bị dọa cho ngẩn ra, lùi về phía sau hai bước: “Lương Sơn, anh nói vậy là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, anh tuyệt đối đừng làm bậy! Tuyết Mai đâu, tôi muốn gặp cô ta!”

Lương Sơn cao giọng nói: “Tuyết Mai, người của cô, vậy cứ giao cho cô xử lý!”

Giọng nói của anh ta vừa dứt, trong rừng cây cách đó không xa có một người phụ nữ đi ra.

Mặc bộ đồ da màu đen bó sát, tóc cũng cột thành hình đuôi ngựa.

Làn da trắng nõn kết hợp với đôi môi đỏ tươi kia làm người ta có loại cảm giác xinh đẹp cực kỳ yêu dã.

Vương Dự Quang vội vàng đi qua đó: “Tuyết Mai, em tính kiểu gì vậy, Lương Sơn này đúng là người điên mà, anh không muốn ở cùng anh ta thêm một giây nào nữa!”

Tuyết Mai mỉm cười, giơ tay, một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh lập tức nhắm ngay trên trán Vương Dự Quang.

Khóe miệng Vương Dự Quang cứng đờ, cố nở nụ cười: “Tuyết Mai, em đang làm gì thế? Đừng đùa nữa”

Tuyết Mai không nói lời nào, chậm rãi về phía trước hai bước.

Hai chân Vương Dự Quang lúc này giống như bị rót chì, chỉ cử động một chút cũng như nặng ngàn cân: “Tuyết Mai, em có ý gì?”