Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 599




Chương 599

Cước chân kia của Trần Quân vừa chạm vào vai Triệu Nam Thiên thì anh cũng đồng thời đá vào bụng anh ta.

Hai người cùng lùi lại một bước, nhìn thì tưởng chừng như bất phân thắng bại nhưng thực tế đã phân rõ được cao thấp.

Vẻ mặt của Triệu Nam Thiên vẫn như bình thường, còn trên bụng Trần Quân có hơn một vết chân. Một cước này của Triệu Nam Thiên mạnh mẽ như sóng cuộn biển gầm.

Anh ta hít một hơi thật sâu và cố gắng không để bị phát hiện ra.

Dì Đào xanh mét mặt mày, bà ta đứng đó không hề nhúc nhích. Bà ta không tin Triệu Nam Thiên dám ra tay với bà ta.

Nhưng tiếp theo nên làm gì đây?

Cái tên Triệu Nam Thiên chết tiệt này, bản lĩnh khác thì không có nhưng kĩ năng đánh nhau của anh lại rất tốt.

Lần đầu tiên dì Đào cảm thấy mọi phương pháp của bà ta đều bất lực như vậy trước mặt Triệu Nam Thiên.

Cứng quá sẽ không hiệu quả, mà mềm quá cũng không được. Lẽ nào cứ để cho anh thực hiện thành công gian kế hay sao?

Ngay khi Triệu Nam Thiên nhìn thấy dì Đào có chuyển biến tốt thì thu tay lại: “Dì Đào, có phải đã có hiểu lầm gì không?”

Dì Đào cười nhạt: “Hiểu lầm sao? Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang bàn tính chuyện gì sao? Cậu định gạo nấu thành cơm, sau đó dùng chuyện này uy hiếp tôi và nhà họ Tô sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng nghĩ tới. Trừ khi tôi chết.”

Bà ta tự hỏi bản thân rằng âm mưu của Triệu Nam Thiên đã bị lật tẩy. Mục đích của anh là trong vòng một tháng sẽ khiến Tô Mục Tuyết có thai.

Đối với việc liệu anh có thể hoàn thành thỏa thuận hay không thì có gì khác biệt chứ?

Chỉ bằng cách này, mọi thứ mới có thể được giải thích rõ ràng.

Đến lúc đó, chồng quý nhờ vào con. Cho dù bà ta có ghét Triệu Nam Thiên tới đâu, cho dù cánh cổng nhà họ Tô có cao đến đâu thì với đứa con này thì Triệu Nam Thiên sẽ chen một chân vào được.

Vốn dĩ đây là mánh khóe của những ngôi sao hạng ba muốn gả vào gia đình giàu có, nhưng không ngờ Triệu Nam Thiên lại biết được mà học theo.

Vừa rồi bà ta cũng nghĩ đến điều này, như vậy thì thật là đảo loạn lòng người.

Nhất là khi bà ta cho rằng huyết thống nhà họ Tô bị tên hạ lưu Triệu Nam Thiên này làm vấy bẩn, vừa nghĩ như vậy thì bà ta đã phát điên lên rồi. Trong ánh mắt của bà ta hiện lên sự tức giận điên cuồng đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Triệu Nam Thiên gượng cười, hóa ra dì Đào đang lo lắng về chuyện này.

Ý kiến ​​hay đó. Nhưng hiện tại mối quan hệ của anh và Tô Mục Tuyết vẫn là một khoảng cách không hề nhỏ, anh còn phải cố gắng hơn nữa mới có thể trở thành một cặp đôi bình thường. Muốn tiến xa hơn nữa sao? Nói thì dễ mà làm thì khó.

Tô Mục Tuyết cũng đã hiểu sự lo lắng của dì Đào.

Đầu tiên là cô xấu hổ buồn bực nhưng khi nhìn thấy dì Đào nổi trận lôi đình thì cô lập tức đổi ý: “Đây là chuyện của tôi với anh ấy, bà không được xen vào.”

Dì Đào nhìn thấy thái độ của Tô Mục Tuyết như vậy thì bà ta lại càng xác nhận suy đoán của mình là đúng: “Con dám.”

Tô Mục Tuyết chiếm thế thượng phong: “Có gì mà tôi không dám chứ? Tôi và Triệu Nam Thiên đã có giấy chứng nhận đăng kí kết hôn và được pháp luật bảo vệ. Bà dựa vào cái gì mà phản đối tôi?”

“Con… con… Cái đồ không biết xấu hổ.”