Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 601




Chương 601

Trước khi rời đi, Trần Quân còn làm ra vẻ mặt u ám: “Họ Triệu kia, tốt nhất là anh đừng có ý đồ gì với cô cả, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Triệu Nam Thiên nặng nề thở dài.

Trăm tỷ, thật không đơn giản chút nào.

Nếu không phải dì Đào ép bức anh thì tại sao anh lại sẵn sàng lao đầu vào nguy hiểm như vậy chứ?

Bên kia Tô Mục Tuyết đã bắt đầu khởi binh hỏi tội: “Triệu Nam Thiên, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”

Triệu Nam Thiên không muốn cãi nhau với cô: “Cái gì nghĩ thế nào?”

“Đừng có giả bộ ngu ngơ với em. Đó là một trăm tỷ đó, anh đi đâu mà lấy được chứ?”

“Cái này em đừng quan tâm.”

Tô Mục Tuyết chán nản: “Em không quan tâm, lẽ nào anh đi ăn trộm về, đi cướp về hay sao?”

Triệu Nam Thiên nhìn cô chăm chú, nói: “Tuy rằng anh không có bản lĩnh gì, nhưng cũng sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật đâu.”

“Vậy thì anh lấy ở đâu ra?”

“Là anh tự mình nghĩ cách.”

Tô Mục Tuyết càng nghe càng tức giận: “Cái gì mà tự mình nghĩ cách chứ? Triệu Nam Thiên, đây là chuyện của hai chúng ta, tại sao anh lại không thương lượng với em? Tại sao lại đồng ý với bà ta?”

Giọng điệu của Triệu Nam Thiên đề cao lên vài phần: “Nếu không thì sao? Để cho dì Đào cả đời coi thường anh, cả đời ngăn cản giữa hai chúng ta sao?”

Tô Mục Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được, áp lực trong nhà bên kia chắc chắn sẽ có. Dựa theo suy nghĩ ban đầu của cô, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, sẽ luôn có cách giúp Triệu Nam Thiên phát triển hơn.

Nhưng trong một tháng đã vay được một khoản một trăm tỷ điều mà cô thậm chí còn không làm được, Triệu Nam Thiên lại lấy ở đâu ra số tiền này?

Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng giận: “Tại sao chủ nghĩa đàn ông của anh lại cao như vậy hả, bị bà ta chế giễu vài ba câu thì làm sao đâu, lẽ nào còn có thể mất đi miếng thịt à?”

“Anh cũng không thể cả đời này bị người ta nói là ăn nhờ bám váy phụ nữ chứ?”

“Triệu Nam Thiên, anh có bị làm sao không hả, chuyện này chỉ cần em nguyện ý thì anh quan tâm người khác làm gì?”

“Vậy em đã lo nghĩ đến tương lai chưa? Anh phải giải thích với gia đình ra sao, làm sao giải thích với mẹ đây?”

“Vậy là anh hối hận rồi?”

Tâm tình Tô Mục Tuyết phiền muộn. Những lời Triệu Nam Thiên nói không phải cô không hiểu, chỉ là còn chưa thể suy nghĩ xa xôi được đến như thế mà thôi.

Ở trong mắt cô, mối quan hệ của cô và Triệu Nam Thiên một đôi yêu nhau chính thức còn suýt chút nữa đốt cháy giai đoạn, làm sao có thể đến bước nói chuyện với gia đình về việc kết hôn?

Có điều những lời này rõ ràng không thể nói ra được, nếu không tám chín phần sẽ lại cãi nhau với anh.

Triệu Nam Thiên cũng biết vừa rồi có chút xúc động, nhưng cũng đã hết cách rồi, dì Đào bên kia từng bước thúc ép, anh cũng là một người đàn ông, đâu thể nào lùi một bước lại lùi thêm nữa.

Như vậy đừng nói tới dì Đào, ngay cả anh cũng sẽ coi thường chính mình.

Không khí có chút xấu hổ, Triệu Nam Thiên xoa dịu một câu: “Chuyện này để sau hẵng nói. Hiện tại dì Đào cho chúng ta trong thời gian ba ngày dọn ra ngoài, em có suy nghĩ gì không?”