Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 872




Chương 872

Triệu Nam Thiên không vội vàng lên lầu, mà là chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc trong xe.

Mặc dù như thế, sau khi về nhà vẫn là bị mẹ càm ràm một phen.

Anh trai cũng đi theo giáo huấn: “Nam Thiên, nói cho anh nghe xem, chuyện trước kia coi như xong, bây giờ em đã có bạn gái rồi, mà mặt mày lúc nào cũng xám xịt, anh cả cũng là nghĩ tốt cho em!”

Triệu Nam Thiên kiên trì giải thích: “Anh trai, không có việc gì, chỉ là trên đường có người đánh nhau, em đi hỗ trợ khuyên can.”

Anh trai trừng trừng mắt, hỏi: “Khuyên can? Chuyện như vậy mà cũng vào khuyên can được sao?”

Mẹ Triệu ở một bên giải vây: “Được rồi, dũng cảm như vậy cũng đúng, làm việc tốt, đừng nói em nó như thế!”

Đẩy một cái, bà ta lại thúc giục nói: “Còn thất thần ra làm gì? Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho Mục Tuyết, con bé nói tối nay sẽ đến nhà mình ăn cơm đúng giờ, con còn không tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút?”

Anh trai ở phía sau phàn nàn: “Mẹ, nó đã bao nhiêu tuổi rồi, mà mẹ còn cựng nựng nó như vậy?”

Mẹ Triệu khoát khoát tay: “Được rồi, Nam Thiên biết tầm quan trọng của việc này, chuyện này con lần sau hẵng nói với em, không được phép nói như vậy trước mặt Mục Tuyết, phải giữ chút thể thiển cho em trai con chứ!”

Anh trai thở dài nói: “Mẹ thật bất công!”

Triệu Nam Thiên thay quần áo xong trở về phòng, sau đó vào trong phòng lục tung lên một trận, nửa tiếng sau mới đi ra ngoài.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước đi, anh vội vàng thu dọn đồ đạc trong tay rồi giấu kỹ.

Vừa ra cửa, đã nhìn thấy Triệu Hiểu Mân mang theo một cái cặp sách chạy vào, cũng không có chào hỏi liền trở về phòng.

“Mân Mân, cháu đứng lại đó cho chú!”

Triệu Nam Thiên không hiểu rõ cậu bé này, nhìn thấy bộ dạng né tránh của cậu bé, chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Đưa tay tới và nói: “Đưa túi sách của cháu cho chú xem một chút!”

Triệu Hiểu Mân đem túi sách giấu vào sau lưng: “Chú Thiên, chú xem cặp sách của cháu có việc gì không?”

Vẻ mặt Triệu Nam Thiên lạnh lùng: “Chú kiểm tra bài tập mà thầy cô giao cho cháu một chút, không được sao?”

Triệu Hiểu Mân thấy vậy không thể trốn thoát được, lề mà lề mề đi lên trước.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng giày cao gót của ai đó.

Cậu bé dường như thấy có vị cứu tinh, quay đầu chạy trốn.

“Tiểu tử này, cháu định chạy đi đâu!”

Triệu Nam Thiên đang muốn đuổi theo, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Tô Minh Tuyết đang đi tới.

Vẫn là trang điểm tinh xảo, nhưng thần sắc hơi có chút mỏi mệt, mặc dù vậy, khi nhướng mày cúng rất mê người.

Cô thẳng thừng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Triệu Nam Thiên cười nói: “Không có việc gì, anh đang đùa giỡn với Mân Mân.”