Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 886




Chương 886

Khương Bích Kiều đè lại nỗi tức giận, nói: “Chị nói thật, không cần đến Tôn Chí Bình, phòng ở cùng với xe chị sẽ mua cho em, công việc chị cũng sẽ giúp em sắp xếp, em cứ rời khỏi đó trước đi rồi nói!”

“Vậy chị đem điện thoại đưa cho cha mẹ, để bọn họ giúp em làm chứng!”

“Vì chuyện của em, bọn họ lo lắng ròng rã một đêm! Vừa không dễ dàng gì mới thiếp đi một lúc, em lại còn muốn giày vò bọn họ à?”

Khương Sông vẫn nghi ngờ cúp điện thoại, trong ấn tượng của anh ta, chị gái cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy.

Nếu như chị vừa rồi cứng rắn đến cùng, anh ta có lẽ còn tin tưởng hơn, nhưng bây giờ, anh ta không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ.

Lúc trả điện thoại lại, anh ta hỏi một câu: “Họ Triệu, anh cùng chị tôi rốt cuộc là đã tình toán chuyện gì, có phải đang bày mưu tính kế gì đó cho tôi chui vào hay không đấy?”

Triệu Nam Thiên thu hồi điện thoại: “Khương Sông, cậu cũng là người trưởng thành, là thật hay giả tôi không nói cho cậu, chẳng lẽ chính cậu cũng không biết phân biệt sao?”

Gặp Khương Sông còn đang hoài nghi, anh lại hỏi một câu: “Lại nói, cho dù cậu không tin tôi, chẳng lẽ đến chị gái cậu cậu cũng không tin hay sao?”

Khương Sông vẫn là bán tín bán nghi, luôn cảm thấy thái độ của anh rể rất hiền lành, thấy thế nào cũng không giống như loại người có tâm địa tàn ác.

Triệu Nam Thiên thúc giục một câu: “Đi thôi, một hồi nữa để Tôn Chí Bình phát hiện có gì đó không hợp lý, cậu muốn đi cũng đi không được!”

Nói xong, anh lôi kéo Khương Sông đến bên ban công.

Gian phòng tại tầng hai, nhưng là đối với biệt thự này mà nói, vẫn còn có chút cao.

Triệu Nam Thiên ra cho anh một kí hiệu: “Một lúc nữa tôi sẽ xuống trước, cậu cứ yên tâm nhảy, tôi sẽ đỡ cậu!”

Khương Sông đứng ở một bên ban công, nhìn xuống một chút, dọa cho đến chân đều mềm nhũn.

Anh ta phẫn nộ hỏi: “Anh nói cái gì, để cho tôi nhảy xuống?”

“Nếu không thì sao? Trong biệt thự đều là người của Tôn Chí Bình, cậu còn muốn nghênh ngang đi ra ngoài?”

“Tôi sợ chết đi được, họ Triệu, tôi nhìn anh kiểu gì vẫn như có ý đồ gì đó lừa tôi? Tôi nếu là nhảy xuống từ nơi này, nhỡ may xảy ra chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng thì làm sao?”

Khương Sông giống như bỗng nhiên thấu hiểu được điều gì đó, lui về sau một bước nói: “Tôi hiểu được!”

Triệu Nam Thiên trào phúng hỏi: “Cậu hiểu ra cái gì rồi?”

“Sau khi ly hôn, chắc hẳn chị gái tôi sẽ ra khỏi nhà. Nếu hôm nay tôi gặp chuyện gì không hay, chị gái tôi có thể được thừa hưởng tài sản thừa kế của bố mẹ tôi để lại!”

Anh ta càng nói càng cảm thấy có khả năng này, âm giọng dần dần lên cao: “Vả lại, anh còn có thể đem trách nhiệm đổ lỗi lên đầu anh rể rôi, giá họa cho anh ấy! Có đúng hay không?”

Triệu Nam Thiên cũng lười phản ứng lại cái sự ngu ngốc này của anh ta, đang chuẩn bị đánh cho anh ta bất tỉnh, sau đó đem anh ta ném xuống.

Khương Sông sớm có phòng bị, bỗng nhiên lùi về sau né tránh, trên miệng bắt đầu hô to: “Anh rể, cứu mạng, có người muốn giết em!”

Mặt Triệu Nam Thiên lập tức biến sắc, tên tiểu tử Khương Sông này, thật đúng là ngu như bò!