Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 287: Một chút chuyện quá khứ




Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô, do dự một lúc, vẫn vươn tay, nhận lấy ly cà phê kia, sau đó đặt ở trước mặt, nhìn một ly nước đen thui, cảm giác không vui tràn lên não, hắn ngẩng đầu, tức giận nhìn Hạ Tuyết! !

Hạ Tuyết cũng nhíu mày nhìn hắn cười nói: "Uống đi...!!! !"

"Cô nói cho tôi biết, cô làm thế nào biết tôi không uống đồ đắng ?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.

Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Bởi vì đêm hôm đó. . . . . . là đêm mưa, tôi đến đưa cho anh kẹp cravate, lúc tôi đứng chờ anh, nghe cô thư ký nhỏ của anh nói không có đường rồi, cô ấy nói anh không thích uống đắng, mọi thứ đắng đều không thích !"

Hàn Văn Hạo đang cầm ly cà phê nhìn Hạ Tuyết, chợt nhíu mày nói: "Cho nên. . . . . . cô nhớ?"

Hạ Tuyết nhún nhún vai, cười như không cười nói: "Không có cách nào không nhớ! ! Khi đó tôi nghe được tin này, tôi có một chút vui vẻ, suy nghĩ sau này có cơ hội nấu cơm cho anh, sẽ chuẩn bị xào 1 tấn khổ qua cho anh, lại thêm 1 tấn Hoàng Liên cho anh ăn!"

Hàn Văn Hạo nhìn cô, nhướng mày, chỉ đành phải thở dài, nín thở cầm ly cà phê uống một hơi cạn sạch, nhất thời nghe đắng nghét, làm cho hắn vô cùng buồn nôn, cuối cùng, hắn có cảm giác khó chịu, nhanh chóng từ trong tây trang rút tiền ra, để lên bàn giấy tính tiền, vội vã kéo tay Hạ Tuyết, dắt cô đi ra ngoài. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cố gắng chịu đựng khó chịu, cô ha ha ha cười to nói: "Đáng đời! !"

Hàn Văn Hạo không để ý Hạ Tuyết, chỉ nhanh chóng kéo cô đi ra khỏi cửa, sau đó cầm cây dù trong suốt lên trên kệ, chống lên, vừa kéo vai Hạ Tuyết bước đi, vừa bất mãn nói: "Lần sau không cho phép thoa son môi mùi này, mùi vị không tốt ! Lúc nảy tôi uống cà phê, cũng cảm thấy khó chịu ! !"

Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn một bên mặt người, hừ một tiếng nói: "Tôi càng muốn thoa son môi mùi này, tôi yêu thích son môi mùi quýt!"

Hàn Văn Hạo cũng không có để ý đến cô, chỉ đỡ cô ngồi ở ghế lái phụ xe mình, trở lại vị trí tài xế, ngồi vào, sau đó xếp cây dù lại mới đưa cây dù giao cho nhân viên phục vụ. . . . . .

Hạ Tuyết ngồi ở trong xe, nhìn động tác liền mạch của Hàn Văn Hạo, cô có chút xúc động nghĩ hôm nay người đàn ông này thật tùy tiện, tùy tiện làm người ta quên mất hắn là một con dã thú. . . . . . vừa nghĩ tới hai chữ dã thú, cô không nhịn được bật cười .

Hàn Văn Hạo vừa đóng cửa xe, vừa nhìn bộ dáng Hạ Tuyết cười khúc khích, kỳ quái nói: "Cô lại nổi điên làm gì? Không phải khóc, thì cười! Suốt ngày giống như bệnh thần kinh ! Cô không thể bình thường một chút sao ! Gia đình Daniel tiên sinh làm sao tiếp nhận loại người như cô chứ ?"

"Of ¬cause!" Hạ Tuyết cau mày nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cả nhà bọn họ, ai cũng ưa thích tôi! Nói tôi ngây thơ, lãng mạn, đáng yêu hiểu chuyện, thiện lương, dịu dàng, hiền tuệ, phương diện kia tôi không ưu tú à? Phương diện kia tôi không đủ tư cách làm một con dâu à?"

"Còn có một phương diện nữa!" Hàn Văn Hạo trực tiếp nổ máy xe nói.

Hạ Tuyết đề phòng nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo quay đầu qua nhìn cô nói thẳng: "Chính là da mặt quá dày!"

"Anh!" Hạ Tuyết lại bị hắn làm cho tức giận đến không chỗ phát tiết nói: "Cái người này sao khoái cãi nhau như vậy ? Kiếp trước anh là quạ đen à?"

Hàn Văn Hạo cũng nghi ngờ nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Tôi nói sao cô ngốc vậy chứ, tại sao dạy dỗ con gái trở nên ồn ào như vậy?"

"Có thể trong tiềm thức của tôi nghĩ đến sẽ có một ngày, con bé sẽ báo thù cho tôi, cho nên trong tiềm thức của tôi là phải dạy cho con bé thật tốt!" Hạ Tuyết đeo mắt kính hả hê cười nói, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ rào rào, cô cảm thấy vui vẻ! ! Cô thật sự rất thích mưa !

Hàn Văn Hạo cầm tay lái quay đầu qua, nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Sáu năm trước, thật sự có nghĩ tới muốn trở về gặp tôi sao?"

Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói: "Lúc vừa mới sinh bảo bối, rất muốn! Người ta ở trong phòng bệnh, đều có cha mẹ! Anh không ở bên cạnh tôi, cũng không sao, nhưng tôi hi vọng anh có thể ở bên cạnh con gái, đã từng có một thời gian, rất hi vọng. . . . . ."

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng. . . . . .

"Sau đó đến nước Pháp, chưa quen cuộc sống ở đó, trong lòng sợ hãi, làm cho tôi hận anh! Thật rất hận anh ! ! Lúc oán hận, liền muốn gọi điện thoại cho anh, mắng chửi một chút! ! Nghĩ đến một triệu tình tiết, đem nước hắt trước mặt của anh, dùng gối đầu đập anh, kêu khóc nắm áo anh, tại sao lại muốn đối xử với tôi như vậy? Anh có một đứa con, anh biết không? Anh có một đứa con thật đáng yêu! ! Loại tình tiết này, cơ hồ mỗi buổi tối, tôi đều muốn một lần, mới có thể bình yên ngủ được ! ! Nếu không, sẽ trơ mắt rơi lệ đến trời sáng !" Hạ Tuyết nhướng mày, nhớ lại một chút chuyện quá khứ, dường như có cảm giác mấy kiếp ! !

Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn Hạ Tuyết, nhìn nửa gương mặt cô, nhìn ánh mắt cô lóe sáng. . . . . .

"Tất cả nhờ có Daniel. . . . . . Anh làm gì thế?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Hạo đột nhiên nghiêng người, sát lại gần cô . . . . . .

Cô sợ hết hồn, lưng dựa ra sau, hai tay ôm ngực nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo lườm cô một cái, sau đó gỡ cái mũ của cô xuống, tháo mắt kiếng của cô xuống, thậm chí dùng ngón tay thon dài, sờ chút một chút lên khuôn mặt cô, vén mấy sợi tóc rối . . . . . .

Hạ Tuyết mất hồn nhìn ánh mắt người này, vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần hắn bình tĩnh, ánh mắt của hắn sẽ có chút dịu dàng . . . . . .

"Nói tiếp đi !" Hàn Văn Hạo dựa vào trên ghế xe, nhìn mưa tuôn như trút nước phía trước mặt, thế giới chung quanh mơ hồ.

"Sau đó. . . . . . cứ như vậy?" Hạ Tuyết cười khổ nói: "May nhờ Daniel cưng chìu tôi, cho đến bây giờ vận đối xử với tôi hết sức tốt, cũng yêu Hi Văn thật lòng! Cơ hồ khi con bé ra đời, hắn là người thứ nhất ôm Hi Văn, giống như đây là một loại bản năng sinh tồn! ! Hắn đối với Hi Văn giống như đối đãi con gái của mình, dốc lòng vì con bé . . . . . ."

Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng tụ, nhưng không lên tiếng.

"Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, vui vẻ và không vui vẻ, sau đó con gái mọc răng, biết bò, biết đi, biết chạy, biết nói. . . . . . Thật may là con bé là một đứa trẻ vui vẻ, lạc quan ! !" Hạ Tuyết bật cười nói: "Năng lực chịu đựng của nó ngược lại có chút giống cha đấy! Vô cùng mạnh mẽ ! !"

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .