Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 95: Vui vẻ




Hạ Tuyết vừa nghe, sửng sốt, sau đó có chút không biết làm sao nhìn thoáng qua Hàn Văn Vũ ...

Hàn Văn Vũ hứng thú xoay người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Hạ Tuyết, thoải mái cười nói: "Đạo diễn muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó. . . . . ."

Hạ Tuyết “a” một tiếng, chớp mắt một cái nhẹ nhàng nhìn đạo diễn hỏi: "Bắt đầu từ cảm xúc nào?"

Tôn Minh nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, trầm ngâm một lúc, hứng thú cười nói: "Trước hết là vui vẻ đi".

"Được!". Sau đó đôi mắt Hạ Tuyết sáng lên, chớp một cái, từ từ nghĩ đến lúc sáng này, Hàn Văn Vũ bị cô lừa ăn quả cam, cô phù một tiếng, che mặt cúi đầu cười nhẹ, sau cùng không thể nhịn được nữa, vỗ tay một cái ha ha ha ha cười rộ lên, thậm chí càng nghĩ càng buồn cười, ôm bụng cười cười ngặt nghẽo, chỉ vào Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh, ngốc quá đi. . . . . ."

Hàn Văn Vũ đen mặt, trừng mắt nhìn cô, tức giận hỏi: "Đạo diễn muốn cô giả vờ vui vẻ, tại sao cô lại mắng chửi người vậy hả?"

"Đạo diễn không phải muốn tôi thể hiện vẻ mặt vui vẻ sao? Tôi chỉ nghĩ đến sáng nay anh bị tôi lừa ăn cam, tôi liền mắc cười. . . . . . Ha ha hô hô. . . . . . Ha ha ha. . . . Ha ha hô hô. . . . . . Ha ha hô hô. . . . . ." Hạ Tuyết nhịn không được miệng cười ra tiếng, tất cả nhân viên đang làm việc trên sân thượng cũng nhịn không được nhìn về phía cô gái mặc áo màu hồng nhạt, rộng thùng thình, mái tóc ngắn, đang vui vẻ ôm bụng cười thật lớn, mọi người ngạc nhiên không hiểu cô đang cười cái gì. . . . . 

Tiểu Thanh và Lynda cũng không khỏi cười theo nói: "Con bé điên”

Tôn Minh và Hàn Văn Vũ cũng nhịn không được, chỉ biết cười nhìn cô, tự cười chính mình . . . . . .

"Tốt! thu lại vẻ mặt, diễn giận dữ xem?" Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô có thể tìm chuyện tức giận trong lòng, sau đó diễn cho tôi xem!"

Hạ Tuyết thật sự nhịn cười không nổi, xua xua tay nói không diễn được, thật sự quá buồn cười, lại liếc mắt nhìn gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lập tức cô ngưng cười, ho khan một tiếng, thở nhẹ, ánh mắt đang nhốn nháo nhưng không biết tại sao, liền nhớ tới Hàn Văn Hạo, cô đột nhiên trừng mắt, vẻ mặt căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển, tiếp tục nhớ tới bộ dáng Hàn Văn Hạo cứng rắn, bá đạo, hai tay cô nắm chặt lại, ánh mắt nheo lại nhìn người ta. . . . . .

Hàn Văn Vũ cắn môi dưới, có phần kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Hạ Tuyết, đang suy nghĩ xem cô không giận anh chứ?

Tôn Minh lại nhìn cô nói thẳng: "Không cần kiềm nén, hãy xem như nơi này không có ai, nếu cô biểu hiện tốt, ngày mai tôi cho cô diễn vai quần chúng, lương là 100 đồng!"

“Đinh” ……… trong đầu Hạ Tuyết lập tức vang lên thanh âm của đồng tiền, cô thật không ngờ bước vào giới giải trí này, thật sự là bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được tiền, cô lập tức nhìn Tôn Minh, thở phì phò vô cùng hưng phấn hỏi: "Thật không ? Ông đã nói thì không được hối hận đó nha...?"

Tôn Minh nghe xong, mỉm cười gật đầu nói: "Tôi nói còn không thật thì còn có ai nói thật chứ?"

Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, ầm một tiếng, không nói gì, ngã nằm trên tuyết. . . . .

Hàn Văn Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: "Cô muốn làm gì?"