Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 121: Anh so với Đường Hạo Nam còn khiến người ta ghê tởm hơn




Đồng Y Mộng làm sao cũng không nghĩ tới Lục Uyển Thu lại có một ngày đối đãi chính mình như thế!

Bà trước kia đúng là vẫn hướng về cô ta!

Ánh mắt sắc bén kia, giống như có thể đem cô ta bắn thủng, giống như nhìn thấy được đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải Đường Hạo Nam!

"Mẹ, sao người có thể đối Mộng Mộng như vậy?!" Cuối cùng, Đường Hạo Nam mở miệng nói, buông một chân xuống, đứng lên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi đi tới trước mặt Đồng Y Mộng.

"Năm đó là cô ta hại chết cháu nội của mẹ!" Lục Uyển Thu dậm chân, nghiến răng nghiến lợi quát, chuyện cho tới bây giờ, bà đã nhìn thấy rõ ràng, Hạ Nhất Nhiễm mới thật sự là người yêu Đường Hạo Nam! Lòng mang ý xấu lại là Đồng Y Mộng!

Lời Lục Uyển Thu nói, giống lưỡi dao nhọn, đâm sâu chọc ngoáy vào trái tim đã vỡ nát của anh!

Mỗi khi nghĩ đến đứa con của anh cùng Hạ Nhất Nhiễm đã chết, tim giống như bị lăng trì lóc thành từng miếng!

"Bác gái! Sao người lại nói là con hại đứa bé kia chứ, rõ ràng là Hạ Nhất Nhiễm đẩy con, gieo gió gặt bão!" Đồng Y Mộng lớn tiếng phản bác.

"Đủ rồi!" Đường Hạo Nam đột nhiên bạo rống, gân xanh trên trán nổi lên, một vẻ muốn ăn thịt người!

Đồng Y Mộng cùng Lục Uyển Thu đều là kinh sợ!

"Người nào còn dám nhắc tới sự kiện năm đó, đừng trách tôi trở mặt!" Đường Hạo Nam trừng mắt với bọn họ, lạnh giọng cảnh cáo, mang theo toàn thân tức giận, lại rời khỏi biệt thự!

"Anh Hạo Nam..."

"Đừng bày đặt giả mù sa mưa kêu rên nữa! Cô thật cho rằng nó thật sự yêu cô sao?" Lục Uyển Thu ghét bỏ trừng mắt Đồng Y Mộng, châm chọc nói một câu, liền đi rồi.

Đồng Y Mộng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Uyển Thu, "Bà già chết tiệt!"

Cô ta nhỏ giọng đến mức Lục Uyển Thu nghe không được mắng một câu, không phát hiện dáng vẻ ác độc của chính mình bị camera siêu nhỏ lắp đặt ở trần biệt thự ghi lại không sót chút gì!

Sau khi Đồng Y Mộng lên lầu, liền muốn gọi điện thoại cho Cố Tú Vân, bọn họ đã thật lâu không liên hệ rồi!

Cố Tú Vân gần đây cùng Tần Mục nội đấu, hơn nữa công ty còn bị Hạ Nhất Nhiễm chỉnh đến rung chuyển, đang trong hoàn cảnh bấp bênh sụp đổ, lại còn phải lo lắng Đồng Y Mộng bên này!

Vốn cô ta chính là đứa con gái riêng, nếu không phải nhìn đến cô ta có phần giá trị lợi dụng, Cố Tú Vân cùng Tần Mục từ đầu sẽ không đi cô nhi viện nhận lại cô ta!

Gọi điện thoại cho Cố Tú Vân, căn bản không ai nghe máy!

Đồng Y Mộng tức giận đến ném điện thoại di động, ngã mạnh lên giường, hai tay đấm vào bụng mình, "Nghiệt chủng nghiệt chủng nghiệt chủng...!"

Giây lát, trong hai tròng mắt cô ta lóe sáng toát đầy vẻ độc ác, nghĩ ra chủ ý xấu xa!

...

Trong phòng bao chướng khí mù mịt, Hạ Nhất Nhiễm đã bị ép uống vào ba ly rượu trắng, đầu có chút hôn mê, cô lén lút ném cho Phương Mặc Ngôn một ánh mắt.

Kế tiếp bữa tiệc, Phương Mặc Ngôn vì cô cản rượu.

Loại xã giao này, cô vẫn luôn không uống rượu, nhưng khách hàng đêm nay tố chất có vấn đề, lại là nhân vật lớn có uy tín danh dự ở Sùng Xuyên không thể đắc tội, cô là kiên trì uống vào!

"Hạ tổng, cô cũng thật không nể mặt nha... Dù gì chúng ta cũng đều là người Sùng Xuyên ra làm ăn, chút tửu lượng này, quả thực coi chúng tôi như khỉ con mà đùa giỡn ha!" Lưu tổng tai to mặt lớn, bụng bia to như cái trống, trong tay nắm cây tăm xỉa răng, nhìn Hạ Nhất Nhiễm, đầy châm chọc.

Hạ Nhất Nhiễm lúc này vỗ bàn đứng lên, "Các vị, Hạ Nhất Nhiễm tôi bình thường trong bữa tiệc không uống rượu! Hôm nay đã tự phạt ba chén, các vị nếu vẫn cảm thấy tôi như vậy là thành ý không đủ mà nói, vụ làm ăn này, tôi thấy cũng không cần thiết phải bàn tiếp tục nữa rồi! Thư ký Phương, thanh toán!"

Cô không khách khí nói, lấy thực lực của Hưng Á, cô căn bản không cần chịu đựng loại uất khí này!

Lại càng không muốn cùng loại này ông chủ có tiền không văn hóa cực kỳ ngu ngốc quê mùa này nói nhiều cái gì!

Mà còn, bọn họ đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi! Rất nhiều xí nghiệp tranh nhau cướp đoạt tranh giành để được cùng Hưng Á hợp tác, mà mấy người này lại cực kỳ khác thường, không biết có phải phía sau có người muốn cố ý làm chuyện xấu hay không!

Phương Mặc Ngôn lập tức muốn đi tính tiền, Hạ Nhất Nhiễm đi theo anh ta, hướng bên ngoài phòng bao mà đi, "Hạ tổng...!" 

Lưu tổng kia vươn tay, liền chặn đường đi của Hạ Nhất Nhiễm, Phương Mặc Ngôn gặp tình cảnh này, lập tức xụ mặt, đem Hạ Nhất Nhiễm kéo ra phía sau mình che chở.

Anh ta đã nhịn được đủ lâu!

"A Ngôn... Không cần gây chuyện..." Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến mấy trợ lý của mấy ông chủ này đều đã đứng lên, mà bọn họ chỉ có Phương Mặc Ngôn một người, nhìn trận thế, bọn họ như là cố ý! Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh hướng Phương Mặc Ngôn nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hạ tổng, người hiện tại đi trước đi!" Thái độ Phương Mặc Ngôn hơi lạnh lại, cứng rắn, không giống bình thường.

Hạ Nhất Nhiễm mới vừa đi hai bước, có người tiến lên ngăn chặn cô, Phương Mặc Ngôn không lại khách khí, đem người đàn ông đang ngăn đón Hạ Nhất Nhiễm đánh té ngã, hai người đánh nhau, những người khác cũng bắt đầu ra tay.

Cô ý thức được Phương Mặc Ngôn đêm nay có phần kích động, một mình anh ta căn bản không phải đối thủ những người này, lấy điện thoại ra liền muốn báo cảnh sát.

Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị người đá văng, thân thể của cô bị người ta kéo lấy, lôi ra khỏi phòng bao.

"Kha Dịch Thần?!" Làm sao cũng không nghĩ tới, Kha Dịch Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, Hạ Nhất Nhiễm đẩy anh ta ra, nghiến răng nghiến lợi hô tên này.

Kha Dịch Thần nhìn cô cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, "Còn tưởng rằng em sớm quên anh rồi!"

Anh ta tà mị cười nói, "Đi theo anh, thư ký của em không có việc gì!" Dứt lời, cường thế tiến lên, kéo Hạ Nhất Nhiễm choáng váng đến sắp mơ hồ vào trong ngực.

"Kha Dịch Thần! Tôi với anh cũng xem như kẻ thù, anh đừng đụng vào tôi!" Hạ Nhất Nhiễm tức giận nói, ý đồ tránh khỏi anh ta, thân thể cũng không nghe sai khiến.

"Kẻ thù? Chúng ta sao có thể tính là kẻ thù chứ?! Nhiễm Nhiễm, anh vẫn luôn một mực chờ em!" Kha Dịch Thần dứt lời, ôm Hạ Nhất Nhiễm vào phòng bai bên cạnh.

Hạ Nhất Nhiễm bị anh ta đẩy lên trên ghế sofa, không biết có phải vì uống rượu hay không uống, choáng váng đầu chịu không nổi.

Kha Dịch Thần ngồi xổm trước mặt cô, trên khuôn mặt tuấn tú kia chứ đầy tà mị, ôm lấy ý cười xấu xa, một bàn tay xoa gương mặt cô.

"Từ lâu đã nghĩ lúc gặp lại em sẽ như thế nào, em thế nào, mấy năm nay, có khỏe không?" Kha Dịch Thần nửa là thật sự nửa là tà mị hỏi.

"Kha Dịch Thần, anh ra vẻ người tốt cái gì hả? Tôi cũng không mất trí nhớ, cái đêm sáu năm trước, anh thiếu chút nữa đem tôi... Còn nữa, những hiểu lầm giữa tôi cùng Đường Hạo Nam lúc đó, cũng không thể thiếu bàn tay của anh sắp đặt dở trò...!" Hạ Nhất Nhiễm tuy không còn sức lực, nhưng mà, lý trí vẫn có, đầu óc vẫn lại là cực kỳ tỉnh táo, biết Kha Dịch Thần là một nhân vật nguy hiểm.

Hơn nữa, năm đó sự kiện Axit Sunfuric vẫn khắc cốt ghi tâm!

"Anh làm như vậy, còn không phải vì quá nhớ mong em sao?" Kha Dịch Thần cười hỏi lại, ngón tay nhéo nhéo gương mặt cô, Hạ Nhất Nhiễm buồn bực xoay đầu.

"Đừng đụng vào tôi! A Ngôn... Vừa nãy những người đó đều là nghe theo anh sai khiến đúng không?!" Hạ Nhất Nhiễm nghĩ đến đám người kia khác thường, lần này phản ứng kịp, Kha Dịch Thần khẳng định là cố ý sắp đặt chuyện vừa rồi, anh ta là nghĩ muốn...

"Nhiễm Nhiễm! Em là của anh!" Kha Dịch Thần nói xong, liền cởi cravat áo sơmi ra, trên cao nhìn xuống, nhìn cô vẻ mặt ửng hồng trên sofa, khóe miệng chứa đầy vẻ đắc ý!

Hạ Nhất Nhiễm đầu choáng váng đau nhức đến sắp không tỉnh táo, loại cảm giác này để cho cô hoảng hốt, bởi vì Kha Dịch Thần nguy hiểm.

"Anh muốn làm gì tôi?!" Miệng khô lưỡi hanh, lý trí hỗn độn, toàn thân vô lực, cô thở hổn hển, trong mê ly, ngửi được mùi hormone của đàn ông.

"Nhiễm Nhiễm... Anh chờ em mười năm rồi! Em nói xem, anh muốn làm gì em?" Kha Dịch Thần ở bên người cô ngồi xuống, lôi cô vào trong ngực, bàn tay người đàn ông luồn vào trong mái tóc cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm toàn thân xụi lơ, "Kha Dịch Thần, tôi còn không đối phó anh... Anh liền chủ động đến trêu chọc tôi... Hạ Nhất Nhiễm tôi... Không còn là cô gái yếu đuối trước kia tùy ý anh xoa nắm vuốt ve..."

"Tốt thôi, em đã không thích anh, liền hận anh đi!" Kha Dịch Thần nhìn mặt cô đỏ hồng, cúi đầu xuống, liền muốn hôn môi.

Hạ Nhất Nhiễm dùng hết toàn lực nắm chặt hai tay, muốn gọi điện thoại cầu cứu, lại không một chút sức lực.

"A Thần... Đừng cố chấp nữa... Chúng ta không có khả năng... Anh cùng La Kỳ..."

"Đừng nhắc mụ già kia với anh!" Kha Dịch Thần tức giận gầm thét, "Hạ Nhất Nhiễm! Em tới cùng có chút lương tâm hay không?! Tại sao liền nhìn không tới tình yêu của anh dành cho em?! Chỉ cần em theo anh, đừng nói em đã kết hôn hai lần, con của em anh đều có thể giúp em nuôi lớn!"

Có lẽ giống Hạ Nhất Nhiễm nói như vậy, Kha Dịch Thần đối với cô là một loại cố chấp mãnh liệt, càng không chiếm được càng muốn có bằng được, không hề lý do không hề có đạo lý mà cố chấp.

Anh ta luôn miệng nói yêu cô, lại không từ thủ đoạn phá hoại tình cảm giữa cô cùng Đường Hạo Nam!

Trong lúc phá hoại đồng thời cũng không đau tiếc xúc phạm tới Hạ Nhất Nhiễm.

Hạ Nhất Nhiễm căn bản không còn sức lực, toàn thân nóng lên, cái loại cảm giác này cực kỳ khó chịu!

Môi Kha Dịch Thần, đã sắp sát đến bên miệng cô, "Nhiễm Nhiễm... Đêm nay em trốn không thoát đâu... Em vẫn đẹp như vậy, giống hoa anh túc, mê người lại có độc..."

Kha Dịch Thần run rẩy hai môi, tại bên môi cô, vuốt ve, thì thầm.

Liền muốn đạt được cảm giác, như vậy làm cho người ta tim đập nhanh, giờ phút này anh ta thật giống như một chàng trai vừa biết yêu lần đầu, có phần khẩn cấp, lại có chút luống cuống chân tay.

"Đê tiện... Vô sỉ... Ghê tởm... Anh so với Đường Hạo Nam còn làm cho tôi kinh tởm..." Hạ Nhất Nhiễm cật lực nói.

"Sao em có thể lấy anh ra so cùng Đường Hạo Nam? Người kia là cặn bã, biết rõ em yên mình, lại vẫn đối với em như vậy!" Kha Dịch Thần phản bác, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.

Khóe môi Hạ Nhất Nhiễm cong lên, "Đúng vậy, các người kẻ tám lạng người nửa cân..."

Cô cũng không biết chính mình là cái số mệnh gì, gặp được một hai người đàn ông, tất cả đều là đức hạnh như vậy!

Kha Dịch Thần không hề để ý tới, môi mỏng cuối cùng in lên  môi của cô.

"A!"

Lúc này, khi anh cho rằng cô bị mê được làm cho không còn sức lực phản khán, mặc anh ta tùy tiện đòi hỏi, cô lại đột nhiên đánh mặt anh ta, có thứ gì đó đâm vào mặt mình!

Lúc Kha Dịch Thần ăn đau, Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên đứng dậy, tay phải của cô chảy máu tươi, nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái phát ra ánh sáng dày đặc, thì ra trong chiếc nhẫn kim cương có huyền cơ, cất giấu một cây kim.

Cô vừa rồi vì gắng giữ tỉnh táo, một mực đâm vào tay phải của mình, khôi phục được chút sức lực mới có thể phản kháng Kha Dịch Thần!

Má Kha Dịch Thần bị cô đâm chạy xuống vệt máu dài, Hạ Nhất Nhiễm nhìn cửa,  loạng choạng chạy tới, Kha Dịch Thần vội vàng đuổi theo, "Cứu mạng!"

Hạ Nhất Nhiễm vừa chạm vào tay nắm cửa kéo ra, liền lớn tiếng rống, nửa người cô vừa vươn ra cửa, lại bị Kha Dịch Thần bên trong cánh cửa chặn ngang ôm lấy, tay trái của cô giữ chặt khung cửa.

"Cứu mạng...!" Tay trái liền muốn buông lỏng ra, cô bất lực kêu hô.

Thân thể của cô lại bị Kha Dịch Thần kéo vào phòng, "Đừng kêu! Nơi này đều đã là người của anh! Oa...!"

Lời Kha Dịch Thần nói vừa vang xuống, ăn đau lại gầm nhẹ, buông lỏng Hạ Nhất Nhiễm ra, anh ta xoay người, "Kha Dịch Thần! Mẹ kiếp!"

Chỉ thấy vẻ mặt Đường Hạo Nam xanh mét, tức giận nói tục, lập tức, nâng lên chân dài hướng ngực Kha Dịch Thần đá tới!