Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 129: Đường Hạo Nam không thấy nữa




Hạ Nhất Nhiễm cùng Lục Ngộ Hàn vẫn đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, có cảnh sát đến làm ghi chép. Cố Tú Vân cùng Tần Mục đã bị cảnh sát khống chế, bọn họ ban đầu vốn định vơ vét một khoản tiền để bỏ trốn sang Đông Nam Á, ai biết lưới trời tuy thưa, thiện ác cuối cùng cũng có báo!

Hạ Khả San vẫn đang tiến hành phẫu thuật, Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, đầu dựa vào vách tường.

"Cậu, người nói xem Cố Tú Vân có mưu đồ gì?"

Hạ Nhất Nhiễm thì thào nói, "San San đúng là con gái ruột do bà ta sinh ra, một súng này, bà ta là bắn vào trên người con gái mình! Hiện tại, bà ta có hối hận hay không? Làm nhiều chuyện xấu như thế, không sợ báo ứng sao?"

Cô thật không rõ, Cố Tú Vân cùng cô rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, phải đẩy cô vào chỗ chết mới vừa lòng, sáu năm trước đã như vậy, bây giờ vẫn như vậy. Cô chẳng qua chỉ là đoạt lại công ty vốn thuộc về Hạ gia, đây đều là báo ứng của bọn họ.

Lục Ngộ Hàn nghiêng khuôn mặt tuấn tú cương nghị, người đàn ông bốn mươi tuổi, làn da không có chút chảy xệ.

Trên mặt chứa nụ cười yếu ớt cứng ngắc, chỉ có khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, tay anh nắm lấy mu bàn tay Hạ Nhất Nhiễm, nhẹ nhàng mà cầm lấy cánh tay đang cực kỳ lạnh băng của cô, hơn nữa trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh, "Người như bọn họ, tư tưởng quan niệm từ đầu chính là sai lầm, trong lòng là kẻ ác, làm bất cứ chuyện gì, chỉ vì niềm vui ác độc của chính mình, căn bản sẽ không cân nhắc hậu quả!"

"Con cần gì theo chân bọn họ phân rõ phải trái?" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm hít vào một hơi thật sâu, "Cậu, con nếu không phải vì muốn trả thù, con cũng sẽ không trăm phương ngàn kế quay về đối phó bọn họ, thù báo xong rồi, cũng không được cái gì. Cuối cùng lại làm hại San San..."

Giọng của cô đã khàn khàn, cảm thấy trả thù một hồi như vậy, cực kỳ không đáng.

"Cô ấy là vì cứu ta..." Lục Ngộ Hàn khi nói chuyện, giọng cũng run nhè nhẹ, khàn khàn, vì Hạ Khả San lo lắng, cũng vì Đường Hạo Nam lo lắng.

"San San đối với người, giống như..." Hạ Nhất Nhiễm muốn nói lại thôi, không muốn để Lục Ngộ Hàn quá nhiều gánh nặng.

Hai người không nói nữa, đắm chìm trong lặng im chờ đợi.

...

Đã gây mê toàn thân, Đường Hạo Nam vẫn không hoàn toàn hôn mê, hai mắt vẫn mở to, cảm giác không tới bất cứ đau đớn gì, lại có thể cảm nhận được âm thanh làn da bị xé mở khi đó. Toàn bộ những thứ này, đều là anh nợ cô...

Hiện tại, chuyện duy nhất có thể để cho anh cảm giác hạnh phúc chính là, Hạ Nhất Nhiễm, đã từng cực kỳ yêu cực kỳ thương anh, từ nhỏ đến lớn, vẫn yêu anh.

Anh hạnh phúc nhắm hai mắt lại, không có một chút ý thức muốn sống, rất muốn từ đấy chết đi.

Như vậy là có thể vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô, nếu như vẫn còn sống, anh khẳng định sẽ nhịn không được muốn gặp lại cô!

"Huyết áp người bệnh đột nhiên giảm xuống, ý thức muốn sống yếu ớt!"

Trong phòng mổ, lâm vào sôi nổi mà khẩn trương, trong chiến tranh cùng Tử Thần đọ sức!

Hứa Thành nhìn y tá đưa tới thư thông báo bệnh tình nguy kịch, nhất thời bối rối không biết làm sao, "Các người nhất định phải cứu sống ngài ấy! Nhất định! Mời chuyên gia tốt nhất đến đây cho tôi!"

Hứa Thành luôn luôn bình tĩnh nho nhã, lúc này không khống chế được túm lấy cổ áo y tá, lớn tiếng quát.

Lục Ngộ Hàn gọi điện thoại tới, Hứa Thành nới lỏng khuya áo sơmi ở cổ, nghe điện thoại, "Ý chí muốn sống yếu ớt, đã đưa thư thông báo tình hình nguy kịch rồi! Hạ Nhất Nhiễm đâu?! Có thể để cho cô ấy nhận cuộc điện thoại hay không?!" Hứa Thành biết, chỉ có Hạ Nhất Nhiễm, mới đúng là thuốc trị liệu tốt nhất cho Đường Hạo Nam.

Lục Ngộ Hàn nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm đang ngồi ở chỗ rất xa bên kia, bước chân chần chừ, "Hứa Thành, là Đường Hạo Nam dặn qua, không được để cho cô ấy biết!"

"Lục tổng! Thì ra người cũng có chút lòng riêng của chính mình!" Hứa Thành châm chọc nói, ném mạnh điện thoại vào vách tường.

Đường Hạo Nam có kiêu ngạo của mình, anh ta biết, nhưng mà, nếu anh chết, công ty làm sao đây?!

Trên thực tế, Đường Hạo Nam gần đây đã bắt đầu dặn dò cho anh ta những việc quan trọng của công ty, lúc này, đoàn người từ nơi không xa chạy tới, dẫn đầu chính là Hạ Cận Nghiêu, phía sau anh đi theo một đám chuyên gia.

Hạ Cận Nghiêu trên mặt đã ít đi vẻ không đứng đắn ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc, "Hứa Thành, lần này cần phải phong tỏa tin tức Đường tổng bị thương! Anh đi lo công việc trước đi, nơi này giao cho tôi!"

Anh dặn dò vài câu, Hứa Thành lo lắng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Đường Hạo Nam bị đẩy ra ngoài, lập tức, bị đưa lên xe cứu thương, rời khỏi cái bệnh viện này.

Trải qua hơn nhiều giờ đồng hồ phẫu thuật cùng cứu giúp, viên đạn trong cơ thể Hạ Khả San đã lấy ra thành công, người được đưa vào ICU, còn không có thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.

Hạ Nhất Nhiễm cùng Lục Ngộ Hàn đều canh chừng ở ngoài phòng bệnh, Lục Ngộ Hàn vẫn nắm di động trong tay phải, anh hiện tại nhận không được tin tức của Đường Hạo Nam, còn không biết tình huống bên anh là cái gì.

Có thoát khỏi nguy hiểm hay không...

"A!" Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên giật mình tỉnh giấc, hình như là mơ thấy ác mộng, nắm chặt tay Lục Ngộ Hàn, toàn thân run rẩy.

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Ngộ Hàn, "Thì ra là đang nằm mơ..."

Trong mộng, vậy mà mơ thấy Đường Hạo Nam, toàn thân anh đều là máu, nằm ở nhà xác...

"Nhiễm Nhiễm! Con mơ thấy cái gì rồi sao?" Lục Ngộ Hàn trầm giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm lắc đầu, "Không có gì...!"

Sao anh có khả năng gặp chuyện không may...!

Lúc này, cửa ICU mở ra, y tá đi ra, nói là Hạ Khả San tỉnh dậy!

Hạ Nhất Nhiễm cùng Lục Ngộ Hàn vội vàng mặc vào quần áo phòng hộ đi vào xem cô.

Hạ Khả San nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cùng Lục Ngộ Hàn đều vẫn khỏe mạnh, cô cười, "Em không sao... Các người đều đi nghỉ ngơi đi... Mắt gấu mèo hết rồi..."

Cô dùng lực nói, ánh mắt lạnh nhạt.

Lục Ngộ Hàn nhìn gương mặt cô trắng xanh không có một tia huyết sắc, trong đầu quanh quẩn dáng vẻ cô tối hôm qua phấn đấu quên mình bảo vệ anh, tay theo bản năng hướng tới mặt cô tìm kiếm, Hạ Khả San theo bản năng xoay đầu, "Em buồn ngủ quá, lại vẫn muốn đi ngủ, chị, người về nhà nghỉ ngơi đi... Lục tổng, người cũng đi lo việc của mình đi thôi... Em thực sự không có việc gì..."

Cô biết, Lục Ngộ Hàn không thích mình, không muốn bởi vì cứu anh, tạo thành tâm lý trách nhiệm cho anh, đành phải làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra.

Đột nhiên ý thức được, chính mình kỳ thật đã yêu anh thật lâu thật lâu rồi...

Lục Ngộ Hàn nhíu mày, không nghĩ tới Hạ Khả San lại phản ứng như vậy, "Em nghỉ ngơi cho tốt..."

Anh trầm giọng nói, không cười, vẻ mặt bình tĩnh.

"San San, em nghỉ ngơi đi, trở về chị đem đồ ăn ngon đến cho em, tự mình làm cơm cho em ăn..." Hạ Nhất Nhiễm khàn giọng nói, nhịn không được ở trên trán cô hôn xuống, không tồi cô em gái này không có việc gì, chẳng thế thì cô sẽ khổ sở đến chết. Trước khi cha cô qua đời đã đặc biệt dặn dò qua, muốn quản cô em gái này thật tốt.

Mấy năm nay cô không làm tròn trách nhiệm của một người chị, ngược lại là Lục Ngộ Hàn, một mực giúp cô xem chừng đứa em gái này.

"Uh"m! Em muốn ăn thịt kho tàu! Em nhớ rõ cha đã dạy chị làm..." Hạ Khả San cười nói, miệng vết thương sau lưng kỳ thật đau thấu tim gan, cái loại đau này để cho lòng bàn tay cô ứa ra mồ hôi lạnh.

"Được!" Hạ Nhất Nhiễm một tiếng thốt ra, nước mắt cũng rớt xuống, vội vàng quay lưng lại, che miệng đi ra ngoài.

Tình thân đáng quý này, để cho cô càng thấy ấm áp cùng uất ức, cảm động đến rơi lệ.

Lục Ngộ Hàn lẳng lặng nhìn Hạ Khả San, cô, là thật trưởng thành rồi.

"Thật có lỗi, ta tối hôm qua hiểu lầm..."

"Lục tổng! Đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi, xin nhờ, người mau đi ra." Hạ Khả San lãnh đạm cắt ngang lời Lục Ngộ Hàn nói, đã đóng lại hai mắt, đau đớn trong ngực so với miệng vết thương vẫn còn đau hơn.

Cái gì hiểu lầm chứ, anh từ đầu liền xem thường cô.

Lục Ngộ Hàn có phần vô lực nhìn Hạ Khả San nằm ở trên giường bệnh, muốn nói cái gì, lại nói không nên lời, trong lòng tới cùng là có chút áy náy.

Anh vốn không phải một người máu lạnh vô tình!

Vẫn lại là ra khỏi phòng bệnh.

Đuổi theo Hạ Nhất Nhiễm, Lục Ngộ Hàn cho người ta đưa Hạ Nhất Nhiễm về biệt thự trước, anh mới trở về.

Hạ Nhất Nhiễm trở lại biệt thự mệt đến gục trên giường, mệt mỏi không muốn động đậy, Nini leo lên giường, ở trong ngực cô cọ cọ, chỉ chốc lát, ôm mẹ cũng ngủ thiếp đi.

...

Vài ngày qua đi, xem ra thân thể Hạ Khả San đã khỏe lên rất nhiều, Hạ Nhất Nhiễm mỗi ngày đều đến thăm cô.

Lục Ngộ Hàn mấy ngày nay một mực hỏi thăm tin tức Đường Hạo Nam, lại một chút tin tức đều không có, Hứa Thành cũng không biết anh bị chuyển đi bệnh viện nào, tình huống ra sao.

"Lục Ngộ Hàn! Em tới cùng có biết Hạo Nam nhà chị đi đâu rồi hay không?!" Trong biệt thự, Lục Uyển Thu gặp Lục Ngộ Hàn vào cửa, đi tới trước mặt liền hỏi, "Chị mấy ngày nay mí mắt luôn giật không ngừng, hoảng hốt khó chịu! Em nói đi, nó rốt cuộc đi đâu rồi hả?!?"

Đồng Y Mộng lúc này nghe động tĩnh xuống lầu, gần đây cô ta gần như là bị giam lỏng tại biệt thự, mỗi lần muốn ra cửa lớn, đã bị bảo an ngăn lại.

"Nói qua bao nhiêu lần, nó đi công tác rồi! Sao phải muốn em gặp mặt nói rõ ràng với chị?!" Lục Ngộ Hàn khi nói chuyện, liếc mắt nhìn Đồng Y Mộng trên thang lầu.

"Đi công tác, nó đi công tác cũng không gọi điện thoại cho chị? Em nói cho chị biết, Hạo Nam có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Có phải vì Hạ Nhất Nhiễm hay không? Có phải là cô ta làm hại hay không?!" Lục Uyển Thu một mực lo lắng Hạ Nhất Nhiễm sẽ trả thù Đường Hạo Nam, mà đứa con trai ngốc của bà lại yêu cô gái đó như vậy, khẳng định không chút kêu than để Hạ Nhất Nhiễm trả thù.

"Chị! Đều đã là lúc nào, lòng dạ chị lại vẫn hẹp hòi như thế?!"

"Chị hẹp hòi? Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Một Hạ Nhất Nhiễm, đem cậu cháu hai người hại...!" Lục Uyển Thu oán hận nói, biết Hạ Nhất Nhiễm cũng là vô tội, nhưng mà, hồng nhan họa thủy!

Lục Ngộ Hàn lôi kéo Lục Uyển Thu đi hoa viên, khuyên bà thật lâu mới rời đi.

...

"Mẹ, kia có phải Đại Hoàng hay không?!" Mới từ bệnh viện đi ra, Nini chỉ vào bên kia đường, một con chó lông vàng ở bên cạnh thùng rác tìm kiếm thức ăn, toàn thân xem ra bẩn thỉu dơ dáy, lớn tiếng hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm chăm chú nhìn lại, con chó kia thật đúng là cực kỳ giống Đại Hoàng.

"Nini ngoan, chúng ta phải lên xe về nhà rồi!" Làm sao là Đại Hoàng, chó của Đường Hạo Nam sao có khả năng ra ngoài lưu lạc?!

"Không muốn, mẹ không có tình yêu!" Nini vểnh môi nói, rất muốn đi qua.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, cô vẫn giáo dục con bé bảo vệ động vật nhỏ, đứa nhỏ này học được rất tốt, dứt khoát ôm lấy cô bé, làm gương tốt đi quan tâm con chó đi lạc kia.

"Đại Hoàng!" Nini xa xa liền kêu hô, con chó vàng thật sự nhìn qua, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, chỉ thấy nó phe phẩy cái đuôi hướng mẹ con các cô chạy tới, lè lưỡi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, thật sự chính là Đại Hoàng!

Tuy nhiên trên người bẩn đến độ thấy không rõ màu sắc bộ lông rồi!

"Đại Hoàng!" Cô lên tiếng gọi, Đại Hoàng gần như muốn nhảy dựng lên, càng không ngừng phe phẩy cái đuôi, dáng vẻ cực kỳ kích động.

Hạ Nhất Nhiễm xác định, nó thật sự chính là Đại Hoàng, nhưng mà, tại sao lưu lạc đến đây?

Đường Hạo Nam đối với nó không phải rất tốt à?

Từ sau chiều hôm đó, cô liền không gặp lại anh.

"Mẹ, Đại Hoàng khẳng định rất đói, làm sao đây?" Nini đau lòng xoa xoa đầu Đại Hoàng, lớn tiếng nói.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, nhìn nơi này giống như cách căn hộ của Đường Hạo Nam rất gần, "Chúng ta đem Đại Hoàng đưa về nhà đi, có được hay không?"

Tuy cô rất không muốn lại nhìn đến Đường Hạo Nam...