Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 140: Đột nhiên xông vào phòng cô!




"Đường Hạo Nam!"

Trong bóng đêm, bên cạnh bụi hoa, Hạ Nhất Nhiễm đuổi theo Đường Hạo Nam, ngay phía sau cách anh hai bước, lại lên tiếng gọi, lần này, anh nên là nghe được đi?!

Anh đứng lại, lại vẫn đưa lưng về phía cô.

Hạ Nhất Nhiễm cẩn thận dõi theo bóng lưng anh, cong môi, nhìn anh khỏe mạnh cường tráng, cô là vui mừng.

Nhưng mà, anh còn không có xoay người.

"Anh cũng đến đây sao? Thân thể có khỏe không?" Hạ Nhất Nhiễm cười hỏi, hoàn toàn không có lạnh lùng cùng lãnh đạm khi còn ở trong nước lúc trước, là thật quan tâm thân thể anh.

Đường Hạo Nam không hề nhúc nhích, vẫn đang đưa lưng về phía của cô, lúc này cuối cùng mở miệng nói, "Tôi rất tốt! Không nghĩ tới em sẽ đến, nếu biết trước, tôi năm nay nhất định sẽ không tới!"

Anh không xoay người, bình tĩnh giương giọng nói, trong âm thanh lộ ra đạm mạc cùng xa cách để cho Hạ Nhất Nhiễm rất kinh ngạc!

Cô là một cô gái từng trải kinh nghiệm phong phú, coi như là gặp qua vô số người, làm sao có thể không phát hiện ra khác thường của anh...

"Anh không cần như vậy, trải qua chuyện kia trước, em cảm thấy không nhất định muốn cùng anh phải cả đời không qua lại với nhau, nếu mọi người gặp, nên là chào hỏi!" Cô bình tĩnh nói, bỏ qua vẻ lãnh đạm của anh, cho rằng anh là cảm thấy cô không nghĩ muốn nhìn đến anh.

Kỳ thật có thể gặp được ở nơi này, cực kỳ bất ngờ, trong sự bất ngờ kia, có chút vui sướng như vậy.

Ít nhất nhìn anh hiện tại cùng Lục Ngộ Hàn ở trong điện thoại nói là giống nhau cô cực kỳ vui mừng.

"Hạ tổng, là tôi không quá bằng lòng gặp đến cô, xin lỗi không tiếp được rồi." Đường Hạo Nam lạnh lùng không quay đầu nhìn cô liếc mắt một cái, nhấc chân bước đi, lại tiến về phía trước.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, sao anh so với cô lại vẫn lãnh đạm hơn vậy?!

Theo bản năng tiến lên, chắn đến phía trước anh.

Buổi tối tươi đẹp, bên cạnh bụi hoa Lavender lãng mạn, trên con đường nhỏ, cô mặc váy dài trắng, mép váy đang được gió đêm thổi, nhẹ nhàng tung bay, người đàn ông đối diện, thân hình cao lớn, cường tráng, xem ra đầy đủ khỏe mạnh.

Dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú kia cũng là hoàn mỹ như vậy.

Dáng vẻ hiện tại của anh, xem ra so với lúc còn ở trong nước trước kia nhìn đến vẫn còn tốt hơn, rất khó tưởng tượng, trước đó anh vừa làm phẫu thuật, còn bị tê liệt.

Đường Hạo Nam nhàn nhạt nhìn bóng hình gần trong gang tấc, ánh mắt đạm mạc, tim đập nhanh lên xuống không ngừng, sáu năm qua, mỗi một năm, anh đều đã nhận lời mời tới nơi này, cho rằng ở trong này có thể cùng cô gặp lại, nhưng mà, nhiều lần tới, nhiều lần thất vọng mà về...

Bây giờ, trước khi tới căn bản không ôm lấy bất cứ chờ mong, lại gặp được.

Anh kỳ thật là không muốn nhìn đến cô.

Cô vẫn với mái tóc xoăn dài buông xõa, mặc áo dài liền thân màu trắng, cô gái 32 tuổi giờ phút này xem ra giống cô nữ sinh nhỏ thân hình gầy yếu, là thật gầy.

So với lúc gặp ở trong nước khi đó vẫn còn gầy hơn.

"Anh xem ra không tệ, cùng cậu miêu tả một dạng, Đường Hạo Nam, kỳ thật anh không cần trốn tránh em, những lời em đã trước kia..."

"Hạ tổng! Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải lo lắng cô nhìn đến tôi sẽ tức giận, mà là tôi không muốn nhìn đến cô, nhiễu loạn sự hăng hái của tôi! Xin lỗi không tiếp được rồi!" Anh nhẫn tâm nói, nhấc chân bước đi, Hạ Nhất Nhiễm tim đột nhiên hung hăng căng lên.

Anh trước kia không phải đã hỏi, cũng không thể làm bạn bè được sao?!

Hiện tại, cô nghĩ muốn cùng anh giống như bạn lâu năm mà chào hỏi, sao anh lại phản ứng keo kiệt như thế?!

Cô nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, kìm nén trong lòng không thăng bằng!

"Đường đại ca!" Từ góc tối truyền đến giọng cô gái đang gọi anh, Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn.

"Trễ như thế, em chạy loạn cái gì?!" Âm thanh trách cứ thuộc về Đường Hạo Nam vang lên, nhưng ngữ khí kia, nghe sao lại giống sủng nịch.

Đã từng, người kia lúc đau cô, cũng là loại ngữ khí này.

Bọn họ vai kề vai, đi tới bên này, càng đi càng gần.

Cô gái kia vô cùng thân thiết ôm cánh tay của anh, Hạ Nhất Nhiễm ngơ ngác nhìn đến, cô gái kia nhìn đến cô, lộ ra mỉm cười lễ phép, lại vẫn hơi hơi gật đầu, mà Đường Hạo Nam nhìn cũng không nhìn cô liếc mắt một cái. Anh cùng cô đi lướt qua nhau.

Thì ra, là thật có tình yêu mới rồi...

Cho nên, tránh né cô.

Hạ Nhất Nhiễm khóe miệng nhếch lên, cười cười, cái gì đời này sẽ không lại tìm, tất cả đều là gạt người.

Cô vốn dĩ không tin, hiện tại lại nghĩ tới, cảm thấy chính mình cũng rất buồn cười.

Càng tin tưởng trên thế giới này không có chung tình gì mà "Yêu người vạn năm".

Nhấc chân bước đi, hướng tới bóng đêm sâu thẳm đi đến, hóng gió đêm, một mực hít sâu, thở ra phiền muộn tích tụ trong ngực, sớm biết như vậy sẽ không tới nơi này rồi.

Ở nhà chơi với bọn nhỏ nhiều hơn cũng được.

...

Đường Hạo Nam mặc toàn thân quần áo thể thao đứng ở cửa sổ lầu hai mặt hướng đông, vẫn nhìn bụi hoa ở phía đông, cách thật sự xa, kỳ thật thấy không rõ cái gì.

Tiếng đập cửa vang lên, anh đi đến cửa ra vào, thay giày thể thao, An Nhiên mặc toàn thân quần áo thể thao hồng nhạt, đầu cột tóc đuôi ngựa đứng ở cửa, đang hoạt động gân cốt, cô cùng Đường Hạo Nam đã hẹn cùng đi chạy bộ, An Nhiên gần đây đang giảm béo, nói cái gì trước khi ngủ phải rèn luyện nửa giờ.

Hai người ra khỏi lâu đài, tại cửa lâu đài, khởi động một hồi, bắt đầu dọc theo bụi hoa bên ngoài chạy.

"Đường đại ca, lần này sau khi kết thúc, anh có phải sẽ về Trung Quốc rồi hay không?" An Nhiên vừa chạy vừa hỏi.

"Lúc chạy bộ đừng nói chuyện!" Đường Hạo Nam trầm giọng quát, An Nhiên le lưỡi, trong lòng có phần mất mát.

Cô đối với người đàn ông Đường Hạo Nam mang theo chuyện xưa này cực kỳ mê muội, nhưng mà anh cứ lại là người rất lạnh khốc.

Ở bụi hoa cuối con đường nhỏ, phát hiện Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở bên cạnh bụi hoa, chỉ có một mình, anh vội vàng lướt qua...

Hạ Nhất Nhiễm lại thấy được bọn họ, một nam một nữ, mặc đồ đôi chậm chạp chạy đua.

"Đường đại ca, chạy đủ rồi, chúng ta trở về đi!" Đã chạy năm vòng, An Nhiên thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, Đường Hạo Nam cũng vậy, dưới ánh đèn, trán của anh bò đầy mồ hôi.

Đường Hạo Nam theo bản năng nhìn về phương hướng Hạ Nhất Nhiễm, phát hiện bên người cô ngồi một người đàn ông, lúc này, An Nhiên cầm khăn tay giấy đang giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Xa xa, Hạ Nhất Nhiễm liền thấy được một màn này, Đổng Hưng Diễn theo tầm mắt cô nhìn sang.

"Kia hình như là chồng trước của em?" Đổng Hưng Diễn trầm giọng hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm mạnh hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh ta.

Nghĩ thầm sao anh ta lại biết?

"Đừng tò mò anh làm sao biết được, em dù sao cũng là con dâu Đổng gia, người làm anh chồng như anh, có thể đối với quá khứ của em không một chút hiểu biết được sao?" Đổng Hưng Diễn nhạt cười nói.

Hạ Nhất Nhiễm gật đầu, "Là chồng trước của tôi, nhưng mà chúng tôi đã chặt đứt!"

Cô quyết tuyệt nói, không muốn để cho người Đổng gia nghĩ nhiều cái gì, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.

Đổng Hưng Diễn chưa nói cái gì, chỉ là đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong lúc bất chợt bị đàn ông nắm tay như thế, cô lập tức sợ sệt, nháy mắt tiếp theo, đã bị anh ta kéo dậy!

"Trời vào thu, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, đừng để bị lạnh!" Đổng Hưng Diễn nói xong, cởi áo khoác tây trang, Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc, anh ta đã vì cô phủ thêm áo khoác Tây phục!

Hạ Nhất Nhiễm kinh ngạc, người anh cả này bình thường xem ra rất lạnh khốc, tại sao ở bên ngoài đối với cô quan tâm như thế?

Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện đã tạo cho Hạ Nhất Nhiễm tính đa nghi, giờ phút này đối mặt Đổng Hưng Diễn quan tâm, cô có phần hoài nghi anh ta là có ý đồ riêng.

Đổng Hưng Diễn nhìn ra được Hạ Nhất Nhiễm đang phòng bị chính mình, khóe miệng khẽ nhếch, "Càng nhìn càng thấy em giống con rùa rụt đầu trốn trong mai của mình." Anh ta trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm trong lòng trầm xuống, anh ta châm chọc cô là rùa đen rút đầu?

Trước kia lúc còn cùng với Đường Hạo Nam, là nhím xù lông, hiện tại, bởi vì con cái, thành rùa đen rút đầu.

Quả thật, đây chính là cuộc sống của cô.

Bi ai, cuộc đời vĩnh viễn vì người khác mà sống, nhưng mà đây cũng là do chính cô lựa chọn!

Nghĩ lại như vậy đột nhiên có chút thương xót cho bản thân.

Cùng Đổng Hưng Diễn không nhanh không chậm đi trở về lâu đài cổ, ở cạnh cửa ra vào gặp được Đường Hạo Nam đang gọi điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm giống không thấy được, cùng Đổng Hưng Diễn sóng vai đi vào lâu đài cổ.

"Được, tôi biết rõ." Đường Hạo Nam cúp điện thoại, nhìn về phía phương hướng cửa lớn của lâu đài cổ, bọn họ đã đi vào, vừa mới biết được, người đàn ông bên cạnh Hạ Nhất Nhiễm là anh trai người chồng đã qua đời của cô, Đổng Hưng Diễn.

Cô vừa rồi trên người lại vẫn khoác Tây phục Đổng Hưng Diễn!

Không phải nói với Lục Ngộ Hàn, không có khả năng yêu nữa sao?

Hiện tại cùng bác của con mình dây dưa cùng một chỗ là chuyện gì?

Đường Hạo Nam hừ lạnh, lấy cớ mà thôi!

Ngực dâng lên một cỗ chua xót, giây lát bị anh áp chế, nhanh chóng đi vào lâu đài cổ.

Hạ Nhất Nhiễm trở lại phòng, lập tức gọi điện thoại về nhà, người giúp việc nói, Nini sáng sớm bị Đổng lão phu nhân mang ra cửa chơi, Hạ Nhất Nhiễm có chút buồn bực, lão phu nhân này bình thường đối Nini không thân thiết như vậy...

Cô hơi lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Phương Mặc Ngôn, để cho anh ta điều tra thêm lão phu nhân tới cùng có mục đích gì.

Lo lắng không yên đi ra ban công, một chút bối rối đều không có, gió thu thổi đến, ngửi mùi hoa, nhìn trời đêm.

Chỉ chốc lát sau, trong không khí lại xen lẫn mùi thuốc lá, lúc cô quay đầu, liền nhìn đến Đường Hạo Nam đang đứng tại ban công hình vòm bên cạnh, cách cô một khoảng cách không xa không gần.

Như là người lạ, cô không lên tiếng, qua một hồi lâu mới xoay người.

"Phòng em không có ai sao?" Người đàn ông ở phòng bên cạnh, giương giọng hỏi.

"Với anh có quan hệ sao?" Cô chế giễu nó một câu, tiếp tục đi.

Người này thực đáng giận!

"Hạ Nhất Nhiễm, em thực..."

"Tôi cái gì? Đường tiên sinh, anh không phải không quen với tôi sao? Không phải không muốn cùng tôi lôi kéo làm quen sao? Anh hiện tại châm chọc tôi cái gì, chua xót tôi cái gì? Tôi liền tính cùng người đàn ông khác lên giường, cũng có liên quan gì đến anh sao?!" Ngực đột nhiên dâng lên một trận lửa giận, cô hướng tới cửa ban công vừa đi, cách Đường Hạo Nam xa thêm chút, ngăn cách lan can, hướng anh châm chọc.

Đường Hạo Nam bị cô nói đến ngậm miệng, người phụ nữ chết tiệt!

"Đi theo bạn gái nhỏ nhỏ của anh mà triền miên quấn quýt đi, đừng xen vào việc của người khác!" Cô cắn răng nói, xoay người rời đi, Đường Hạo Nam không biết nổi kích động gì, thân thể lùi về sau vài bước, rồi mới hướng tới ban công nhảy đi, tay chân nhanh nhẹn vượt qua chướng ngại, Hạ Nhất Nhiễm chỉ nghe "bụp" một tiếng, có người rơi vào bên người cô.

"Anh...!" Cô không nghĩ tới Đường Hạo Nam vậy mà lại nhảy qua, cô đánh giá thân hình cường tráng to lớn của anh, thực hoài nghi trước đó anh có từng bị liệt cả người hay không!

Đường Hạo Nam một câu chưa nói, hung hãn liền theo cửa sổ sát đất hình vòm đi vào, đến phòng của cô!

"Anh đi vào phòng tôi làm gì hả?!" Hạ Nhất Nhiễm ảo não, "A...!"

Đường Hạo Nam cánh tay rắn chắc đột nhiên bá đạo nhốt chặt eo cô, một tay giữ chặt gương mặt cô, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đen lại đè ép tiếp xuống, môi mỏng hướng tới cô hôn tới, Hạ Nhất Nhiễm còn không phản ứng kịp, một dòng điện theo cánh môi xẹt qua, thoáng cái đã lan ra khắp toàn thân, đại não nháy mắt trống rỗng...

Người đàn ông mang theo ngọn lửa bá đạo cường thế mạnh mẽ cuốn vào trong miệng cô, ở bên trong công thành đoạt đất cướp đoạt, không buông tha mỗi ngõ ngách, mỗi một nhỏ giọt mật dịch...