Vô Tự Thiên Thư

Chương 129: Thập vạn đại sơn




Tiểu Tiểu kéo Tiểu Khai nhảy lên người tham ăn thú, thân thể mềm mại nằm trên mình nó ,đem cả thân hình xinh xắn dựa vào lòng Tiểu Khai, sau đó vỗ vỗ đầu tham ăn thú. Tham ăn thú phát động bốn chân, trực tiếp bay lên trời, trong phút chốc bay cao vạn thước.

Từ nơi này nhìn lại, bốn phía đều là trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm, gió ập tới, nhưng không lạnh người, đương nhiên càng không có cái gì tầng ô-zon, dưỡng khí nghèo nàn cũng không tồn tại, bời vì quy tắc thế giơi bất đồng, đương nhiên cũng không có cái gì tầng bình lưu, đối lưu phức tạp bên ngoài, cả bầu trời thuần nhiên một thể, vô hạn khoảng không.

Thế giới trong Diệt Thế Chi Môn này, trạng thái thời tiết so với trên địa cầu tốt hơn không biết bao nhiêu lần, quan trọng nhất chình là thuần túy tự nhiên không ô nhiễm, Tiểu Khai thời khắc này lòng không tạp niệm, suy nghĩ vô cũng rộng rãi, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, chóp mũi truyền đến mùi thơm từ thân thể Tiểu Tiểu, giờ khắc này thật sự là khoảng thời gian thần tiên vô cùng quý giá.

" Tiểu Khai ca ca, ngươi nhìn đây là cả thế giới trong Diệt Thế Chi Môn ". Tiểu Tiểu ý bảo Tiểu Khai nhìn xuống, toàn bộ cảnh sắc đều đã biến thành khối nhỏ sắc thái bất đồng: " Một khối màu xanh biếc kia chính là thảo nguyên mà chúng ta vừa đứng, hiện tại thảo nguyên trừ tham ăn thú ra còn không có xuất hiện sinh mệnh khác, ngươi xem phía tây là một địa phương màu lam chính là biển cả rộng lớn, ngươi nhìn lại bên kia, một mảnh đất màu xám, kỳ thật toàn bộ đều là đầm lầy ...."

Tiểu Khai nói: " Nơi này diện tích giống như quá nhỏ ".

Tiểu Tiểu gật đầu nói: " Hiện tại thế giới mới sinh ra, cho nên còn không lớn, nhưng là thế giới này mỗi ngày tốc độ sinh trưởng gấp trăm lần, đợi ca ca lần sau vào nó sẽ rất lớn rất lớn rồi ".

Tiểu Khai cười nói: " Ngươi có biết ta từ đâu tới đây không ?".

Tiểu Tiểu cười nói: " Ta tuy không biết ngươi từ đâu tới đây, ít nhất cũng biết ngươi là bên ngoài đến nha, đừng quên ta là Sáng Thế Giả nga ".

Nàng suy nghĩ, sâu thẳm thở dài: " Ta cũng biết ta ở trong này rất lợi hại, nhưng là trong này không có bạn bè, có đôi khi ta cũng thực cô độc, Tiểu Khai ca ca, nếu không .... người liền ở lại trong này theo giúp ta đi ".

Tiểu Khai có chút say đắm, vuốt vuốt mái tóc của nàng cười nói: " Cái này không thể được, ta còn có sự việc a, chẳng qua lần này tiến vào, ta vốn định đem Thiên Lộc trước tiên ở lại trong này, để hắn làm bạn cùng ngươi tốt rồi ".

Tiểu Tiểu phiết phiết miệng, nhất thời có chút buồn bực: " Cái tên đại sắc lang kia, bộ dạng lại khó coi, đối với người ta hô to gọi nhỏ, ta mới không thích cùng hắn chơi a".

" Hắn không khó nhìn " Tiểu Khai nhịn không được nói: " Ít nhất.... hắc hắc, ít nhất so với ta đẹp trai hơn nhiều ".

" Ca ca, ngươi đúng là đầu óc phát bệnh sao ? " Tiểu Tiểu mở to mắt, vô cùng kinh ngạc trừng mắt nhìn Tiêu Khai, :" Ca ca, ngươi mới là đẹp trai nhất nga! Như thế nào hắn so được với ngươi a ".

" Ách ,.... " Tiểu Khai ngây ngẩn cả người.

" Ca ca bộ dáng của ngươi mới là đẹp trai nhất nha, ngươi xem ánh mắt của ngươi, cái mũi của ngươi, cái miệng của ngươi, còn có mái tóc của ngươi ....." Tiểu Tiểu quay đầu si ngôc vuốt ve mặt Tiểu Khai, trong mắt đều là đốm sáng nhỏ: " Ca ca, ngươi cho tới bây giờ không thấy qua hình tượng nam sinh hoàn mỹ a, kỳ thật ... kỳ thật....."

Khuôn mặt Tiểu Tiểu trong sát na như trang điểm một lớp phấn hồng: " Ca ca, kỳ thật ta muốn cùng ở một nơi với ngươi ".

Nói xong lời này, tiểu mỹ nữ đã đem hai gò má nóng bỏng dựa vào lòng Tiểu Khai.

Tiểu Khai chỉ cảm thấy vô cùng cổ quái, nhìn kỹ biểu hiện của Tiểu Tiểu, đích xác không giống với nói giỡn, thầm nghĩ :" Chẳng lẻ, tiêu chuẩn đánh giá dung mạo trong thế giới này, so với bên ngoài không giống nhau ?".

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục nhịn không được nói :" Tiểu Tiểu, ngươi thực nghĩ ta rất đẹp trai ?".

" Vâng a " Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn: " Ca ca, Tiểu Tiểu đã khi nào lừa ngươi ".

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Ngươi cảm thấy ngươi như thế nào ?".

Tiểu Tiểu hì hì cười nói: " Người ta cũng rất xinh đẹp đấy, trên thế giới này nữ hài tử xinh đẹp nhất chính là ta đây, bởi vì ta là Sáng Thế Giả ".

Nàng suy nghĩ tiếp, rồi bổ sung nói: " Ca ca ngươi là Khai Khải Giả, cho nên ở thế giới này là nam sinh đẹp trai nhất ".

Tiểu Khai thở thật dài, nghĩ thầm rằng: " Quả nhiên như thế, đa tình công tử người này thật là sơ ý, thế giới này thẩm mỹ xem ra thật đúng là cổ quái ".

Sự thật đa tình công tử là bị Tiểu Khai nói oan uổng, thế giới này có chút cổ quái, kẻ đầu sỏ lớn nhất không ai khác chính bản thân Tiểu Khai.

Trước nghi thức trọng khai thiên địa, Tiểu Khai từng lừa đa tình công tử lấy Mặc Tinh và Nhược Thủy, đúng ít Mặc Tinh và Nhược Thủy này làm cho cả nghi thức xuất hiện một chút sai lệch, mấy cái sai lệch đồng thời dẫn phát phản ứng, cho nên đến cuối cùng, thế giới sau trọng sinh, đã so với tưởng tượng của đa tình công tử không giống nhau, rất nhiều địa phương đều xảy ra biến hóa kỳ quái.

Sáng Thế Giả vốn hoàn toàn không nhớ lại, nhưng lại nhớ rõ tên mình.

Sáng Thế Giả vốn biết chính mình nên làm cái gì, nhưng lại không biết nhiệm vụ của mình.

Kỳ thật Diệt Thế Chi Môn cổ quái, còn không chỉ có vậy, Tiểu Khai lúc lâu sau mới phát hiện, sự thật tiên ma hai giới, cùng Diệt Thế Chi Môn có vô số liên hệ, mà Tiểu Khai cuối cùng lại lấy công pháp tung hoành thiên hạ, thế nhưng cũng là từ Diệt Thế Chi Môn mà ra.

Đợi Tiểu Khai và Tiểu Tiểu du ngoạn một vòng lớn trở về, Thiên Lộc đã bị tham ăn thú dọa đến phải mức muốn đái ra quấn, tham ăn thú đang ở phía ngoài miệng cọp gan thỏ không giống con tham ăn thú lúc nãy, theo lời nói của Thiên Lộc: " Mỗi con đều có thực lực không dưới Toan Nghê thần thú " cho nên tán tiên Thiên Lộc động đậy cũng không dám động, mà tham ăn thú mồm đỏ như chậu máu, nhưng tại thân hắn liếm đi liếm lại, đẩu lưỡi màu đỏ rất dài, lại có thể liếm cánh tay đùi của hắn, giống như liếm một khối bánh mì vàng màu mỡ bò.

" Ngươi ở trong này đi " Tiểu Khai nói: " Ta đi ra ngoài trước ".

" Không cần a! Cho ta cùng đi ra ngoài với " Thiên Lộc nước mắt lả chả nói: " Ở nơi này ta không khác gì tên ngốc a ".

Tiểu Tiểu nói: " Thiên Lộc ca ca, ta tiếp ngươi nha ".

Thiên Lộc ngần đầu lên, mở hai mắt đẩm lệ, đáng thương lắp bắp nói: " Ngươi xác định ?".

Tiểu Tiểu nói: " Đương nhiên rồi, ca ca muốn ta chiêu đãi ngươi thật tốt mà ".

Thiên Lộc sắc mặt chợt xanh chợt hồng, suy nghĩ rất lâu, rốt cục cắn răng một cái nói :" Được, ta đáp ứng !".

Tiểu Khai cũng không nói nhiều, phất tay cáo biệt, tại chỗ trong nháy mắt liền biến mất, hiện tại trên hiện trường chỉ có hai người Tiểu Tiểu và Thiên Lộc.

Thiên Lộc thần sắc lại sợ hãi, lại là thâm tình, nhìn nhóm tham ăn thú bên cạnh đã thối lui một chút, nơm nớp lo sợ từng bước tiến lên, đứng trước mặt Tiểu Tiểu, chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm say người nhất thời theo gió bay lại, lá cũng gan nhất thời to lên rất nhiều: " Tiểu Tiểu cô nương, ngươi xem Thiên Lộc ta là người si tình, vì ngươi cho dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng không có chút do dự ".

" Ta biết " Tiểu Tiểu biểu hiện cũng rất thâm tình, khẽ kêu lên: " Thiên Lộc ca ca, ngươi nguyện ý giúp ta một việc được không ? Cái sự việc này, trừ Thiên Lộc ca ca, người khác đều không làm được a ".

" Ta đương nhiên nguyện ý !" Thiên Lộc hooc-môn bài tiết ra, nhấp nháy mắt gấp hơn: " Tiểu Tiểu cô nương, để ta vì ngươi giải quyết hết thảy khó khăn đi ! Bả vai ta khoan hậu vô cùng ấm áp vĩnh viễn vì ngươi chuẩn bị ".

" Hì hì Thiên Lộc ca ca thực là người tốt " Tiểu Tiểu cười lên khanh khách, nàng chỉ vào tham ăn thú ở khắp nơi: " Mấy bằng hữu này của ta xem ra rất thích ngươi, ngươi giúp ta chiếu cố tốt chúng nó đi, ta trước tiên đi chơi, Thiên Lộc ca ca hẹn gặp lại !".

" Trời ơi " Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng cả thảo nguyên.

Thời điểm Tiểu Khai từ trong mật thất đi ra, Diêu Viễn và Diêu Hỗ Sinh có vẻ giống như kinh dị, Thiên Lộc là một người sống ương bướng lại bị lừa đi, Tiểu Khai lòng sốt sắng tự bạo bát quái, cho nên hai người chỉ có thể trơ mắt tiễn hắn rời đi.

Tiêu Vận cùng chúng nữ đang ở trong nhà lo lắng chờ Tiểu Khai, thấy Tiểu Khai lại có thể ôm Bích Thủy Thiềm Thừ trở về, mọi người kỳ quặc, vây quanh Bích Thủy Thiềm Thừ dò xét một phen, Tiểu Khai vì sự việc Tiểu Trúc nên vôi vàng, thúc giục nói: " Tốt lắm, Tiểu Hân Hiểu Nguyệt, chúng ta đi lấy Huyết Ngọc Hình Người " .

Tiểu Hân trên mặt lộ ra một tia chần chờ nói,: " Chủ nhân nếu không có Huyết Ngọc Hình Người... hồ tộc chúng ta...."

Tiểu Khai bị sửng sốt, cười nói: " Ngươi yên tâm, ta chỉ là mượn dùng, dùng xong rồi sẽ trả lại cho các ngươi ".

Tiểu Hân lúc này mới lộ ra nụ cười vui vẻ: " Ta biết chủ nhân sẽ không mặc kệ hồ tộc chúng ta ".

Khinh Hồng lấy Thất Bảo Kim Thuyền ra, đợi mọi người ngồi xong, nói: " Như thế nào đi ?".

Tiểu Khai đưa tay chỉ về hướng đông: " Bên này ".

Nhưng Hiểu Nguyệt lại chỉ về hướng tây: " Bên này ".

Khinh Hồng kinh ngạc nói: " Rốt cuộc là bên nào ?".

Hiểu Nguyệt nhìn qua ánh mắt mọi người, trên mặt khẽ đỏ, quay đầu đối với Tiểu Khai nói: " Chủ nhân, mười tám động yêu tộc đã rời đi từ lâu rồi ".

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Vì cái gì phải đổi nơi ở ?".

Hiểu Nguyệt thở dài, nhịn không được lắc đầu nói: " Nguyên nhân vì thiên địa linh khí ".

Tiểu Hân giải thích nói: " Bởi vì Thiên Địa Linh Khí ngày càng cạn kiệt, yêu tộc sinh tồn ngày càng khó khăn, hồ tộc chúng ta tuy có Huyết Ngọc Hình Người, nhưng yêu tộc khác lại không có đường sống, Thiên Vương nghĩ tới nghĩ lui, thà chủ động rời đi còn hơn ngồi chờ chết. Mười tám động yêu tộc thảo luận cẩn thận, cuối cùng quyết định trước tiên đến thập vạn đại sơn Vân Quý(tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu) đi đến địa phương man hoang, nơi này có rất nhiều người chưa bao giờ đến, có thể phát hiện một ít kỳ tích ".

Hiểu Nguyệt cũng nói: " Vốn Thiên Vương muốn luyện thành Thiên Vương Khai Bi thủ, sau đó đi tìm một ít tam lưu môn phái chính đạo, rồi cướp địa bàn, nhưng là hắn tầng cuối cùng thủy chung không luyện tiếp được, mà khi cùng chủ nhân giao thủ, đã làm Thiên Vương đối với tuyệt kỹ của bản thân rất thất vọng, cho nên hiện tại, Thiên Vương cũng không có dũng khí chém giết cướp địa bàn ".

Khinh Hồng, Ngưng Hương và Tiêu Vận thân là đệ tử chính đạo, nay là lần đầu tiên tiếp xúc sự thật về yêu tộc, đều nhịn không được có chút rung động, nói: " Yêu tộc đã luân lạc đến mức độ này rồi sao ?".

" Đúng vậy " Tiêu Hân cười khổ nói: " Nếu cứ đi xuống như vậy, qua một trăm năm, trên đời này chỉ sợ không còn có yêu tộc, thì chính đạo các ngươi sẽ vang khắp đất trời ".

Tiểu Khai thở dài, trong lòng không khỏi có chút bi lương, nói: " Các ngươi dẫn đường đi ".

Thất Bảo Kim Thuyền bay lên trời, thẳng thập vạn đại sơn Vân Quý ở hướng tây mà đi, dọc đường mọi ngươi tâm tình có chút trầm trọng, liền ít nói chuyện, phi thuyền thẳng đường bay qua khu thành thị và mặt nước, qua một hồi, toàn bộ đã ở dưới một rừng cây cao xanh um tươi tốt, từ phía trên nhìn xuống, đều là màu đen cùng màu xanh biếc rối rắm kết lại một nơi, mọi người tâm tình lúc này mới tốt lên một chút.

Vào trong rừng sâu, Thất Bảo Kim Thuyền mới hạ xuống, Tiểu Khai rời phi thuyền, nhịn không được dò xét tứ phía, trong này quả nhiên là dấu chân người cũng chưa có đặt đến, thời gian này đúng là cuối hè đầu thu, thời tiết đang còn nóng bức, vô số cây tuổi đã trăm năm cành lá đan chen, bạt địa mà lên, trong rừng che kín không kẽ hỡ, không khí lại tràn ngập hơi nước, trong gang tấc tràn đầy thực vật gai và hơi nước, mang theo một chút mùi thơm mát, cũng có chút tanh tưởi, dưới chân phủ kín một tầng thật dày không biết là cái gì, Hiểu Nguyệt giải thích: " Đây là phân chim mất nước khô ráo bởi vì ngày tháng tích tụ mà tồn lại ".

Tiêu Vận khẩn trương rút kiếm ra, một tay kéo Tiểu Khai nói: " Sư đệ, cẩn thận có rắn ".

Ngưng Hương mỉm cười, lấy ra một túi hương, lăng không nhoánh lên, nhất thời một mảnh thủy vụ tinh tinh mịn mịn từ trong túi hương bay ra, mọi người chỉ cảm thấy cả tinh thần rung lên, giống như bị người xịt một tràng nước hoa, chợt nghe Ngưng Hương nói: " Đây là độc dược bí môn Thiên Hương Phấn của Lưu Vân Thủy Tạ chúng ta, có thể đuổi đi hết thảy dã thú rắn rết, các ngươi không cần lo lắng cái gì xà trùng sâu bọ"

Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt nhìn nhau, nhịn không được có chút khẽ thở dài.

Ngày đó vì tạo hóa đan của phái Nga Mi, cả hồ tộc đều bị Tuyết Phong chưởng môn thiếu chút nữa đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ hồ tộc ngày đó liền diệt, mà hôm nay, đồng dạng thân là bí dược cao cấp nhất trong sáu đại phái chính đạo " Thiên Hương Phấn " lại được đệ tử này của Lưu Vân Thủy Tạ tùy tay lấy ra, bây giờ chênh lệch giữa yêu tộc cùng chính đạo giống như tên ăn mày và triệu phú.

Đang nói đến đó, liền nghe một thanh âm khàn khàn kinh hỉ: " Di, Thiên Tuyển môn chủ lại có thể đến đây ".

Tiểu Khai quay đẩu, liền thấy một hán tử gầy ốm da bọc xương chính là đối với hắn cười lên, Tiểu Khai nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nhớ rõ đã gặp qua người này khi nào, nhịn không được gãi đầu nói: " Xin hỏi ngươi là ?".

Hán tử gầy kia lại có chút đỏ mặt, lúng túng nói: " Ta... ta là Thiên Vương ".

Tiểu Khai hoảng sợ cẩn thận dò xét, đôi mắt hán tử kia, quả nhiên mang máng quen thuộc, nhưng là Thiên Vương trước kia cao lớn uy mãnh, Tiểu Khai trong lòng rất khó hiểu, còn muốn hỏi lại, chợt nghe Hiểu Nguyệt sau lưng thở dài nói: " Chủ nhân, ngài không cần kỳ quái, mười tám động yêu tộc chúng ta, thật sự là thời khắc mấu chốt huyết mạch đoạn tuyệt, Thiên Vương đến đây, đã rất nhiều ngày không có ăn qua thứ gì ".

" Không khoa trương như vậy chứ " Tiêu Vận nhìn trợn mắt há hốc mồm,: " Cho dù các ngươi không có thiên địa linh khí để hấp thu, chút thức ăn còn tìm được, như thế nào để đói thành như vậy ?".

Thiên Vương liếc mắt nhìn hắn, nhất thời có chút khẩn trương: " Ngươi là... người tu chân ?".

Hắn tiếp tục nhìn lại phía sau, liền thấy Khinh Hồng và Ngưng Hương, hai người này chính là cao đồ danh môn, Tùy tiện đến một người đều không phải Thiên Vương có thể đối phó được. Thiên Vương nhìn đúng là không sai, nhất thời càng khẩn trương: " Các ngươi tới làm gì ?".

" Ngươi đừng lo lắng, hai người bọn họ là bằng hữu của ta " Tiểu Khai nói: " Đây là sư tỷ của ta, đều không phải ngoại nhân ".

Thiên vương nhìn thần sắc ba cô gái, gật đầu nói: " Lời Thiên Tuyển môn chủ ta đương nhiên tin tưởng rồi, nhưng vấn đề là các ngươi... " Thiên Vương cười khổ nói: " Yêu quái chúng ta không ăn gì kỳ thật không sao cả, cái chúng ta cần là cung cấp để tu luyện ".

" Các ngươi cũng không phải có Băng Phách Chi Tinh và Huyết Ngọc hình người sao ?".

" Các thứ đó của hồ tộc vô dụng với hổ tộc chúng ta " Thiên Vương nói: " Băng Phách Chi Tinh và Huyết Ngọc Hình Người, thích hợp thể chất thủy tính, hổ tộc chúng ta tính cách nóng nảy, thuộc loại thể chất hỏa tính, Băng Phách Chi Tinh đối với chúng ta không có ý nghĩa ".

Tiểu Khai nói: " Chuyện này bây giờ làm sao đây ?"

" Còn có thể làm sao bây giờ ?" Thiên vương nói: " Ta vốn muốn tập hợp lực của mười tám động yêu, quay về Đại Xuyên (tỉnh tứ Xuyên) chém giết cướp đoạt một danh sơn, cho nên có thể hay không đến trả thù tu chân giới, cũng bất chấp nhiều như vậy. Nhưng là hiện tại hai dạng bảo bối kia, không ít tộc quần đều có thể tiếp tục sinh sản, ta đương nhiên không có khả năng kéo chúng nó đi chịu chết, để tiếp tục một trận sống chết, ta hiện tại mang hổ tộc và lang tộc đi oanh oanh liệt liệt đánh một trận thôi !".

Tiểu Khai nói: " Thiên Vương Khai Bi Thủ của ngươi luyện thành rồi sao ?".

Thiên Vươgn lắc đầu: " Không có tạo hóa đan, nào có dễ luyện như vậy ".

Tiểu Khai nói: " Thiên Vương Khai Bi Thủ của ngươi cũng không có cái bổn sự lợi hại gì, hiện tại ngươi Thiên Vương Khai Bi Thủ cũng chưa luyện thành, muốn đi cướp bóc rõ ràng không phải đi chịu chết sao chứ ?".

" Thiên Vương Khai Bi Thủ ở trong mắt môn chủ đương nhiên không đáng nhắc tới " Thiên Vương thở dài nói: " Chẳng qua ta cuối cùng cảm thấy, oanh oanh liệt liệt chết trận, so với chậm rãi tán công như vậy mà chết, còn muốn hơn nhiều lắm ".

Tiểu Khai cũng không biết an ủi hắn như thế nào, lại hỏi: " Các yêu tộc khác a? Vì cái gì một bóng cũng chưa thấy ".

Hiểu Nguyệt thở dài: " Chủ nhân, tộc trưởng bọn họ... đang xếp hàng a ".

" Xếp hàng ? Xếp hàng làm gì ?" Tiểu Khai thấy lạ.

" Ngài đi nhìn xem là biết ngay " Tiểu Hân nhẹ nhàng nắm tay tiểu Khai, ôn nhu nói: " Chủ nhân, nếu không phải người cho chúng ta hai viên tẩy tủy đan, chỉ sợ chúng ta hiện tại cũng giống bọn họ, phải dựa vào pháp bảo để sống ".

Trong thâm sơn rừng rậm nhiều cây cối cùng xà trùng độc, bùn đất ẩm ướt mềm nhũn, bao hàm độc tính, cho nên mười tám động yêu tộc kiến lập nương chú ở đây thật sự miễn cưỡng, Tiểu Khai theo hai tiểu hồ ly thẳng đường đi vào, chỉ cảm thấy đường xá càng ngày càng hẹp gập ghềnh, đại khái đi khoảng mười phút, mới nghe Hiểu Nguyệt lên tiếng: " Chủ nhân, đến rồi ".

Tiểu Khai nhìn về trước, nhất thời ngạc nhiên, một câu cũng không nói ra.

Trước mắt là một cái phòng khách rộng lớn, trong phòng khách đều không có bài trí, ở trung gian lộ ra một cái đài gỗ cao cao, trên đài đoan đoan chính chính đặt tượng Huyết Ngọc Hình Người, ở trong đại sảnh ánh sáng trắng hòa nhã mung lung tỏa ra.

Mà dười đài, chi chít các loại yêu quái hình thù kỳ quái, mấy cái yêu quái này quỳ chân xuống đất, tuy chen lấn nhau, nhưng lại trật tự ngay ngắn, Tiểu Khai cẩn thận phân biệt bên dưới, các yêu quái dựa theo tộc quần nghiêm khắc tách ra, hình thành từng nhóm từng nhóm nhỏ sát nhau, từ nơi này nhìn lại, vừa lúc thấy một nữ yêu tinh cung kính đi lại, đem thân thể quấn quanh Huyết Ngọc Hình Người, nhất thời toàn thân đều bị ánh sáng Huyết Ngọc Hình Người bao phủ, ánh sáng trắng kia giống như xuyên thấu thân thể nàng, mà nàng có vẻ mặt có chút tràn đầy thỏa mãn, Tiểu Khai nhìn thấy màn này, chẳng biết vì sao bỗng nhiên nghĩ tới việc hít thuốc phiện.

Kẻ nghiện thuốc này biểu tình chỉ sợ chính là đang thỏa mãn.

" Hiện tại là thời gian xà tộc hấp thu nguyên khí " Hiểu Nguyệt nhẹ giọng giải thích: " Tượng Huyết Ngọc Hình Người này phải đem cung ứng gần nửa yêu tộc trong tộc quần. Cho nên mọi người phải theo quy củ, phân phối thời gian ".

Quả nhiên, nữ tử xà tộc kia còn ở đó ngây người năm phút mới xuống dưới, tiếp theo một nữ tử xà tộc khác thong thả đi lại.

Tiểu Khai có chút kinh ngạc, hỏi: " Các ngươi một ngày đều không ly khai nó sao ?".

Hiểu Nguyệt gật đầu: " Chủ nhân, không lừa gạt người, chỉ sợ hơn một nửa yêu tộc đã không ly khai được nó, nếu là không có Huyết Ngọc Hình Người, chỉ sợ trong vòng một ngày phải tổn thất gần một nửa dân cư ". Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Nhưng là ta lần này muốn dùng Huyết Ngọc Hình Người để luyện công, vô luận như thế nào cũng phải mất thời gian một tháng ".

Hiểu Nguyệt thần sắc có chút ảm đạm, thấp giọng nói: " Kỳ thật... yêu tộc chúng ta so với nhân loại rất hiểu được tri ân báo đáp... chỉ cần chủ nhân yêu cầu, cho dù bọn họ tổn thất nhiều, cũng sẽ không cự tuyệt ".

Tiểu Khai hít một hơi sâu thấp giọng nói: " Ngươi nói là...."

" Tiểu nha đầu nói không sai " Thiên vương thanh âm khàn khàn ở một bên vang lên: " Môn chủ tình huống bọn họ hiện tại có thể được như vậy, đều là được môn chủ ban tặng, môn chủ muốn thu hồi Huyết Ngọc Hình Người, bọn họ không có ý kiến gì ".

Tiểu Khai chau mày nhất thời vắt không thành câu.

Hắn là người, trong tính cách một mặt có cố chấp, gặp cường quyền không cam lòng khuất phục, gặp nhỏ lại cũng không nỡ đánh giết, ngày đó trên Hãm Không Đảo đối diện thiên hạ tu chân, hắn có thể không chút sợ hãi kiên định, thời khắc đối mặt với thảm cảnh mấy tiểu yêu tinh, hắn ngược lại có chút không hạ quyết tâm.

" Tiểu Khai ca ca, bọn họ..... có chút thảm nga" Nói chuyện chính là Khinh Hồng: " Nếu ngươi lấy đi huyết Ngọc Hình Người bọn họ đều sẽ chết ".

Ngưng Hương cũng khẽ gật đầu: " Ta từ nhỏ theo sư phụ học đạo, cho tới bây giờ không nghĩ tới, yêu quái còn có một cảnh ngộ như vậy ".

Tiêu Vận tuy không nói chuyện nhưng là hai con ngươi ẩm ướt nhạt nhòa kia chính là thể hiện thần tình không đành lòng, đã đầy đủ biểu lộ rõ thái độ của nàng .

Tiểu Khai nói: " Nhưng là Tiểu Trúc ..."

Ngưng Hương liếc mắt nhìn hắn, nói: " Tiểu Trúc cô nương chỉ là một mạng sống, bọn họ chẳng lẻ, cũng không là mạng sống, ông trời còn có đức hiếu sinh a !".

Khinh Hồng cũng nhíu mày nói: " Tiểu Khai ca ca, cái sự tình này rất khó nói a...."

Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Hân nuốt nước miếng khẩn trương, tuy một câu cũng không dám nói, hai trái tim lại nhảy lên thình thịch.

Thiên Vương thở dài một tiếng: " Thiên Tuyển môn chủ, ngươi không cần do dự, nguyên khí trên thế giới này càng ngày càng bạc nhược, ngươi dù có cứu chúng ta cũng chỉ là tạm thời, ngươi cũng không cứa được cả đời chúng ta, ngươi hay là cứ lấy Huyết Ngọc Hình Người trở về cứu vị Tiểu Trúc cô nương kia đi. Ngươi đừng do dự, chúng ta cũng đã thỏa mãn rồi "

Hắn bỗng bắt lấy tay Tiểu Khai dùng sức kéo lại: " Vô luận như thế nào Thiên Tuyển môn chủ, ta đều muốn nói với ngươi một câu, ta thấy ngươi là người tu chân đáng tôn kính nhất ."