Vô Tự Thiên Thư

Chương 191: Tê bì xuất tràng (thượng)




" Lớn mật!" Vũ Ca tiểu thư dưới sự kinh hãi nhất thời giận dữ, loại thói quen địa vị cao cao tại thượng trường kỳ nhất thời đi ra, bật thốt lên tiếng quát lớn, quát lớn xong mới phát hiện, người đối mặt không phải là ma tộc hạ đẳng của Bá Cách gia tộc.

Nàng thân là danh môn, lại là nữ nhân nhỏ nhất của gia tộc, có thể là được vạn ngàn sủng ái. Ngày thường người khác cùng nàng nói chuyện, ai cũng tất cung tất kính thi lễ, sau đó mới nhỏ giọng nói chuyện. Nam tử xấu xí không chịu nổi ngay trước mắt này cư nhiên ngay mặt đưa ra yêu cầu muốn nhúng chàm với mình, đối với Vũ Ca tiểu thư mà nói, đây đã xem như trực tiếp nhục nhã.

Vũ Ca tiểu thư cơ hồ đã nghĩ phất tay áo mà đi hay ra tay giết người, nhưng nàng nghĩ nghĩ, lại ngạnh sanh sanh dừng lại tất cả những ý niệm trong đầu.

Người trước mắt này, là Ma Luyện Sư duy nhất trong ngàn năm này của ma giới a!

Ma Luyện Sư đích xác quý giá, thực lực của Nghiêm đại sư quả thật cường hãn, nhưng cũng không đủ uy hiếp gì Tê Bì gia tộc, nhưng...nhưng...việc khó trong nhà kia, làm gia phụ sầu trắng cả tóc, có lẽ trong thiên hạ, cũng chỉ có Nghiêm Tiểu Khai là hy vọng duy nhất.

Đổi câu nói, nếu cùng Nghiêm Tiểu Khai trực tiếp trở mặt, có lẽ chỉ có thể đương trường giết chết hắn, nếu không một khi hắn bị tứ đại cao thủ chiêu lãm, có lẽ Bá Cách gia tộc phiền toái rất lớn.

Dù sao, trong ma giới không chỉ có Bá Cách gia tộc một mình xưng hùng a!

Vũ Ca tiểu thư từng chút một buông lỏng nắm tay, dùng sức hít vào một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: " Không biết Nghiêm đại sư có thể thay đổi yêu cầu khác, về điểm này, thật sự là...thật sự là..."

Lời nói nửa câu, Vũ Ca tiểu thư không còn cách nào khác tiếp tục nói, bởi vì nàng nhìn thấy Tiểu Khai vẫn như trước hai mắt tỏa ánh sáng nhìn mình, hiển nhiên ngoại trừ điều kiện vừa rồi, hắn căn bản sẽ không động tâm với bất cứ thứ gì khác. Chuyện tình vừa rồi nàng đã tinh tường, Ma Tôn và Ác Ma Thành Chủ sứ giả, đều hứa hẹn cao quan hậu lộc, danh lợi công pháp, người này đều lạnh lùng, thẳng đến chính mình đứng dậy, hắn mới...

Nàng lại nghĩ đến tình cảnh lúc đấu giá, khi Côn Bằng hét lên một ngàn ba trăm vạn thì cả trái tim của nàng cũng nhảy lên lợi hại, mà vị Ma Luyện Sư này, đang nhàm chán nói chuyện phiếm! Hắn không phải làm ra bộ dáng không yêu tài, mà là hắn thật sự không có hứng thú với chuyện này a.

Xem ra, đây là một nhân vật thích mỹ nhân chứ không thích giang sơn a!

Vũ Ca tiểu thư nhịn không được nhìn gương mặt của Tiểu Khai, vết sẹo đao tựa như con rết, thoạt nhìn khó chịu muốn nôn, Vũ Ca tiểu thư cau mày, thật sự nhịn không được nữa, sụp mắt xuống.

Tiểu Khai thấy nàng không nói, nhất thời nở nụ cười: " Vũ Ca tiểu thư, người ta nói trầm mặc đại biểu chấp nhận, nàng nếu không nói lời nào, ta coi như nàng đồng ý rồi?"

" Ta...ta..." Vũ Ca tiểu thư rất muốn nói mẹ ngươi sao không đi chết đi, nhưng nửa câu sau, nói không ra, ngược lại khuôn mặt vì phẫn nộ mà đỏ hồng đến tận cổ, vành tai nhỏ mềm mại kia, cũng hồng nhuận lên, thoạt nhìn càng tràn ngập nhiệt lực, Tiểu Khai nhìn ánh mắt nàng, đã sí liệt tới cực điểm, xem hình dáng, hắn như đã muốn chảy nước miếng.

" Nếu bị người này chạm vào một chút, ta có lẽ sẽ lập tức ói ra ngay." Vũ Ca tiểu thư nghiến răng thầm nghĩ.

Người này quả thực là con cóc muốn ăn thịt thiên nga!

Với tính cách dĩ vãng của bổn tiểu thư, tuyệt đối sẽ lập tức đem người này bầm thây vạn đoạn, tướng mạo bổn tiểu thư như vậy, làm sao có thể gả cho loại con cóc xấu xí như thế này!

Cho dù chỉ nói chuyện, cũng cảm thấy ác tâm!

Nhưng nếu không đáp ứng hắn, dựa theo biểu hiện của Tiểu Khai trước mặt hai người sứ giả kia, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp cự tuyệt chính mình. Như vậy, nhiệm vụ này có lẽ sẽ thất bại mà chấm dứt.

Chẳng lẽ, chỉ có thể đáp ứng gả cho hắn hay sao?

Hay là, đáp ứng trước rồi tính sau...

Đúng rồi, đáp ứng trước rồi tính sau!

Tâm tình Vũ Ca tiểu thư chợt thoải mái lên. Đúng vậy, đáp ứng ngươi trước, đây gọi là kế hoãn binh, chỉ cần ngươi đến Bá Cách gia, trước mặt cha ta, ngươi còn đường lựa chọn? Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, bổn tiểu thư nhất định phải móc con mắt ngươi ra!

Vũ Ca tiểu thư nghĩ đến ngày sau trả thù thế nào nghĩ đến thống khoái, cơ hồ muốn cười ra tiếng: " Được, ta đáp ứng ngươi rồi, chỉ cần ngươi trợ giúp cho gia phụ, ta gả cho ngươi!"

Toàn trường ngây ra.

Cho tới bây giờ nổi danh cao ngạo tại ma giới Vũ Ca tiểu thư, cư nhiên đáp ứng yêu cầu như thế của người khác. Không ít ma tộc nhất thời nghĩ thấy, hôm nay đến hội đấu giá này rất đáng giá, không riêng nhìn thấy hào khí người khác vung tiền như rác, còn có thể nhìn thấy mỹ nữ nổi tiếng ma giới như Vũ Ca tiểu thư.

Hơn nữa, nàng đáp ứng còn phải gả cho người khác!

Bằng quản đây có phải thật sự hay không, dù sao hôm nay chỉ cần từ nơi này đi ra, việc này tuyệt đối có thể khoe khoang với bằng hữu, cùng đồng bạn huyền diệu vẽ vời siêu cấp tư bản!

" Điên rồi, thật sự điên rồi, mẹ yêu của ta, không phải ta theo không kịp thời đại, là do lúc này biến hóa quá nhanh nha." Lão Xích liều mạng cắn đầu lưỡi, tưởng kiểm nghiệm mình có phải đang nằm mơ: " Ma Luyện Sư đã vĩ đại đến bước này sao? Làm con rể của Tê Bì gia? Mẹ yêu, ngươi hãy để cho ta sinh ra thêm một lần đi, ta cũng muốn làm Ma Luyện Sư a..."

Tiểu Khai với kế hoãn binh này thường đối phó người khác, chính mình đâu chịu rút lui, lập tức truy vấn: " Các ngươi muốn làm là sự tình gì?"

Vũ Ca tiểu thư cười thần bí: " Bây giờ còn không thể nói, chờ ngươi đi, gia phụ sẽ nói với ngươi."

Tiểu Khai mặc kệ: " Vậy không được, nàng không nói bây giờ, đến lúc đó cố ý khó xử ta, ta sẽ gặp phiền toái."

Vũ Ca tiểu thư nhíu mày nói: " Chuyện này, quan hệ nội bộ gia tộc, đích xác không thể nhắc với người ngoài, còn thỉnh đại sư thứ lỗi."

Tiểu Khai cười hì hì tiến lên hai bước, gương mặt xấu xí kia cơ hồ dán sát trên mặt Vũ Ca tiểu thư: " Nàng nói nhỏ vào tai ta là có thể nha."

Vũ Ca tiểu thư chán ghét nhíu mày, lui về phía sau một bước: " Vậy cũng không được."

Lần này Tiểu Khai thật không vui: " Này cũng không được, kia cũng không được, ta không phải ngốc tử, bỏ đi, bỏ đi, lão tử không đi nữa."

Xưng hô từ " bỉ nhân" biến thành " lão tử", thực hiển nhiên, Ma Luyện Sư đại nhân không sợ trời không sợ đất bây giờ đã khó chịu, quyết định không để cho mặt mũi.

Huyền Quy và Côn Bằng ở một bên hắc hắc cười lạnh, đều có chút hả hê, nghĩ thầm rằng, ta thành không được, các ngươi cũng đừng mong, chúng ta đều là trứng gà đánh nhau, đợi tiểu tử này cho người khác đến trị đi.

Vũ Ca tiểu thư nhất thời luống cuống: " Không được, ngươi...ngươi nhất định phải đi."

Tiểu Khai trợn mắt: " Dựa vào cái gì ta phải đi?"

" Bằng...bằng.." Vũ Ca tiểu thư rùng mình một cái, bật thốt lên: " Bằng ta là hôn thê của ngươi, ngươi phải đi gặp nhạc phụ a."

" Hắc hắc, lời này nói ra thật dễ nghe." Ánh mắt Tiểu Khai vừa rụng lên khuôn mặt Vũ Ca tiểu thư, lại có điểm không lối thoát: " Bất quá chỉ có trời biết ta có thể cưới nàng hay không, vạn nhất lão tử của nàng muốn ta đương trường tự sát, chẳng lẽ ta cũng phải đáp ứng?"

Vũ Ca tiểu thư cắn răng nói: " Ngươi yên tâm, chuyện này cũng không khó khăn, ngươi trăm phần trăm có thể thành công."

" Thiết, đừng dối trá nữa." Tiểu Khai cười ha ha: " Vậy được, đã nàng khẳng định như vậy, nàng thề đi."

" Thề?" Thực rõ ràng Vũ Ca tiểu thư còn không hiểu được quy củ của Tiểu Khai.

" Quy củ cũ, Thiên Ma Độc Thệ." Chuẩn đại nhân tương đối tự giác bắt đầu giải thích: " Chỉ cần nàng thề, chuyện này Nghiêm đại sư nhất định có thể làm được, thì phải nhất định lấy nàng làm vợ, như vậy Nghiêm đại sư sẽ có thể tin tưởng nàng."

Gương mặt Vũ Ca tiểu thư trướng hồng, không phải vì sỉ nhục, mà là vì nàng căn bản không cách nào dám thề. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hoàng thiên trên cao, nàng cơ hồ có thể xác định, cả lão ba của nàng cũng không biết có thể thành công hay không, nàng dựa vào cái gì biết?

Huống chi, thật thành công rồi, chẳng lẽ chính mình phải gả cho tên nam nhân xấu xí thô lỗ này hay sao? Này so với giết nàng còn đáng sợ!

Cho nên tuyệt thế mỹ nữ của chúng ta đã hóa thành pho tượng đá.

" Xem, không dám thề ba." Thần tình Tiểu Khai khinh thường liếc mắt nhìn nàng, vốn xoay người định bỏ đi, nhưng Vũ Ca tiểu thư thật sự xinh đẹp, mặc dù chỉ là đứng như vậy, đã xinh đẹp đến làm cho người ta cam tâm tình nguyện vì nàng nhảy vào biển lửa, cho nên sắc lang Ma Luyện Sư đại nhân của chúng ta bỗng nhiên dâm tính phát tác, có điểm không nỡ.

" Nếu không, chúng ta thương lượng đi." Ánh mắt tham lam của Tiểu Khai đảo qua trên mặt Vũ Ca tiểu thư, lại hạ xuống, đảo qua bộ ngực cao tủng, đảo qua vòng eo mảnh khảnh, dừng ở trên đùi đầy đặn, con mắt kia chằm chằm, giống như muốn đem chiếc váy kéo lên.

Vũ Ca tiểu thư tức giận đến hai mắt đã nhanh bốc lửa, cắn răng nói: " Ngươi nói."

" Người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Tiểu Khai thản nhiên nói: " Ta cũng không cần nàng thề nữa, cho dù nàng gạt ta, ta đã nhận rồi, ai kêu nàng xinh đẹp như vậy chi, ta muốn đặt cọc rồi đi cùng nàng, thế nào?"

" Đặt cọc, đặt cọc cái gì?" Vũ Ca tiểu thư hỏi.

Tiểu Khai hì hì cười, lại nhảy tới một bước, tiến đến trước mặt Vũ Ca tiểu thư, nhìn nhìn nàng, khoảng cách gần như vậy, ngay cả hơi thở thơm tho của Vũ Ca tiểu thư cũng ngửi được, Tiểu Khai như cố ý vô tình cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn vào vạt áo của Vũ Ca tiểu thư, bộ ngực cao tủng lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, quả nhiên trắng như cực phẩm bạch ngọc của tiên giới.

" Cô đô." Một tiếng, Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt.

Vũ Ca tiểu thư cường chống nửa bước không lùi, trong lòng sỉ nhục cảm thấy ngày càng cao, lạnh giọng nói: " Ngươi còn không mau nói?"

" Kỳ thật rất đơn giản." Tiểu Khai nhìn nàng sái nhiên cười: " Nàng hôn ta một cái, ta sẽ cùng nàng đi, nàng dù có giết ta, ta cũng nhận."

Huyền Quy và Côn Bằng liếc nhau, cùng lắc đầu, nghĩ thầm rằng, vị đại sư này, còn thật sự là to gan lớn mật, loại chuyện tình không cần mạng sống này mà hắn cũng dám làm, cho dù Tê Bì đại nhân không nghĩ giết hắn, nghe xong lời này thì cũng khai sát giới rồi.