Vô Tự Thiên Thư

Chương 75: Trí thủ thiên vương




Thiên Vương thật sự là nổi giận, lớn tiếng rít gào: " Tiểu tử, ngươi thật là quá kiêu ngạo! Đừng tưởng rằng ngươi là người tu chân thì ta sợ ngươi, Thiên Tuyển môn căn bản là một môn phái rác rưởi, ngươi nghĩ rằng ta không biết hay sao?"

Tiểu Khai đi tới vài bước, ngoắc ngón tay: " Đến đây nha, chúng ta tỷ thí tỷ thí."

Thiên Vương oa nha nha kêu lên quái dị, thân thể khổng lồ nhất thời đánh tới, hắn vốn có yêu thuật, nhưng hắn không thích sử dụng pháp thuật, hắn chỉ nghĩ mình có thân thể cực mạnh, mà trên thực tế, hắn có thể đệ nhất cao thủ của Thập Bát Động liên minh, thì cũng nhờ vào thân thể của hắn.

Móng vuốt sắc bén của hắn cơ hồ như muốn xuyên phá vào trong ngực Tiểu Khai, nhưng bỗng nhiên lại thấy hoa mắt, tiểu tử chán ghét kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thiên Vương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù có kinh ngạc cũng không bối rối, hai móng vuốt lập tức chuyển ra phía sau đảo qua, đại khái hắn cao cỡ ba thước, chiều dài hai cánh tay dã đạt tới một thước rưỡi, hai móng vuốt này đảo qua, cơ bản những gì trong vòng hai thước rất khó tránh né được.

Nhưng lần này đảo tay đúng là đã thất bại, thời điểm Thiên Vương quay đầu, trước mặt đã hoàn toàn trống trơn.

Điều này làm cho Thiên Vương có chút sợ hãi, hét lớn một tiếng, hai trảo xuất ra, nhất thời một đạo quang hoa mông mông theo móng vuốt xuất ra, móng vuốt của hắn lập tức bành trướng gấp đôi, liền đảo qua, tốc độ này còn nhanh hơn vừa rồi gấp đôi, cả ánh mắt cơ hồ không còn thấy rõ.

Đây chính là tuyệt chiêu thành danh của Thiên Vương, Thiên Vương Khai Bi Thủ, nghe nói có lực đánh nát đá, luyện đến đỉnh cao, ngay cả ngọn núi cũng có thể bị chém thành hai nửa.

Đáng tiếc là, vào lúc này Thiên Vương lại thất bại nữa, Tiểu Khai đột nhiên lại biến mất trong không khí, ánh mắt của Thiên Vương đảo quanh, vô luận trước mặt hay bên phải bên trái, đều nhìn không ra bóng dáng của tiểu tử kia.

Bỗng nhiên Thiên Vương phát hiện có chút không đúng, hắn phát hiện đám hổ yêu dưới tay mình, cả đám đang nhìn mình đăm đăm, vẻ mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái phi thường, loại vẻ mặt này...có điểm lo lắng, có điểm sợ hãi, còn có một chút...đồng tình?

" Bọn họ vì điều gì mà đồng tình ta?" Thiên Vương còn không suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, liền nghe thấy bên lỗ tai bị người thổi gió, một thanh âm cười hì hì nói: " Còn đánh nữa thôi?"

" A!" Thần kinh Thiên Vương căng thẳng quát to một tiếng, điên cuồng huy vũ cánh tay của mình, Thiên Vương Khai Bi Thủ của hắn đã xuất ra tới tầng cao nhất, một khi thi triển ra, quả thật uy lực vô cùng, chợt nghe trong đại sảnh có tiếng gió hô hô, tiếng vang oanh long thiên địa, đá cẩm thạch trên mặt đất từng khối từng khối bị chấn bay lên.

Hắn đánh Thiên Vương Khai Bi Thủ khoảng chừng mười phút, càng luyện thì càng kinh ngạc sợ hãi, chỉ cảm thấy thân ảnh của Tiểu Khai không sao nhìn thấy được nữa, tùy lúc tùy chỗ đều có thể cảm nhận được Tiểu Khai ở bên cạnh thổi hơi, có đôi khi còn nói mấy câu, nhưng vô luận hắn có cố gắng như thế nào, xuất trảo như thế nào, nhưng thủy chung không chạm được một mảnh vạt áo của Tiểu Khai. Chỉ mười phút ngắn ngủi này, nhưng đối với hắn mà nói phảng phất như đã đi qua trăm ngàn năm, trong lòng kinh hãi ngày càng mãnh liệt, cơ hồ đã đạt tới bước đường không thể khắc chế.

Ở trong mắt người bên cạnh, Tiểu Khai cho tới bây giờ không từng biến mất qua, hắn giống như một mảnh lá cây, vĩnh viễn dính vào trên lưng Thiên Vương, vô luận Thiên Vương xoay chuyển nhanh đến thế nào, nhảy mạnh thế nào, hắn vẫn duy trì khoảng cách y hệt, không hề xa hơn, không hề gần hơn, thân thể hắn giống như một cái bóng không có sức nặng, phiêu phiêu đãng đãng ở sau lưng Thiên Vương di chuyển, thân pháp như vậy, vô luận là đạo thuật hay là yêu pháp, đều làm cho người ta phải sợ hãi khi nhìn thấy.

Thiên Vương hét lớn một tiếng, rốt cuộc dừng lại, thở hào hển không ngừng, cũng không quản có thể bị phản kích hay không, đặt mông xụi lơ ở trên ghế.

Vừa ngồi xuống, chợt cảm thấy trên cổ mát lạnh, lại bị thổi một hơi, hắn vô cùng sợ hãi quát to một tiếng, nhảy mạnh lên, kêu thảm thiết: " Ta nhận thua rồi!"

Trong đại sảnh bỗng nhiên im lặng hoàn toàn, ba con hồ ly, cộng thêm những ánh mắt của lão hổ nhìn tới, đám hồ ly thì ánh mắt kinh hỉ tràn ngập vẻ không thể tin tưởng, đám lão hổ lại tràn ngập cảm giác vô lực.

Thiên Vương thở dốc mấy hơi, lúc này mới nhìn thuộc hạ xung quanh, nói giọng khàn khàn: " Đúng vậy, ta nhận thua rồi."

Đến lúc này, Tiểu Khai mới chậm rãi từ sau lưng Thiên Vương đi vòng ra, gật gật đầu nói: " Tốt lắm, bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Được, nói chuyện chính sự." Thiên Vương hung hăng gật đầu, giương mắt nhìn Tiểu Khai, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh quang.

Tiểu Khai đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trên người căng thẳng, phảng phất như bị vật gì khốn trụ, hắn thử tránh qua, một cỗ lực mạnh bắn ngược trở về, nhất thời toàn thân một trận đau nhức.

" Ha ha ha!" Thiên Vương cười ha hả, hung hăng ác độc nói: " Ngươi không phải chạy hay lắm sao? Bây giờ nhìn ngươi làm sao mà chạy!"

Tiểu Khai chẳng những không có lộ ra vẻ uể oải, ngược lại mỉm cười đứng lên: " Thiên Vương, ngươi thật làm ta thất vọng quá."

Hắn nói xong câu này, liền làm ra một động tác làm cho toàn bộ đám lão hổ như bị hóa đá.

Hắn đã biến mất.

Trong đại sảnh thập phần sáng ngời, ánh mắt lão hổ cũng thập phần lợi hại, Thiên Vương càng thông hiểu cách dò xét thông qua nguyên khí của đối phương mà phát hiện vị trí, nhưng Tiểu Khai lại ngay giữa sự chứng kiến của nhiều yêu quái như vậy mà hư không tiêu mất, chẳng những không có hơi thở, hơn nữa cả tim đập, và cả nguyên khí đều hoàn toàn biến mất!

Dựa theo kinh nghiệm của tu chân giới và yêu ma giới, tình cảnh này vốn không có khả năng xuất hiện!

" Ngươi...ngươi đi đâu rồi?" Thanh âm của Thiên Vương run rẩy lên.

" A a, ta không phải ở trước mặt ngươi sao?" Tiểu Khai cười khẽ, thanh âm từ trước mặt Thiên Vương truyền đến: " Ngươi không ngại thì công kích thử xem xem."

Thiên Vương hít sâu một hơi, nhìn thấy trước mặt chừng hơn một thước, mặc dù có vô số lý do để ra tay, nhưng tay chân lại cứng ngắc, hoàn toàn không dám vươn tay ra.

Hắn vốn cũng là một kẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn vừa mới bị Tiểu Khai trêu đến lòng can đảm cũng bay mất, bây giờ lại gặp lại tình cảnh không thể tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khí theo bàn chân chạy thẳng lên trực tiếp vọt thẳng lên ót, vô số dũng khí và nhiệt huyết của hắn cũng bị cỗ hàn khí này làm tiêu mất sạch sẽ, chân mềm nhũn, ngay đương trường lại lộ vẻ sầu thảm nói: " Thôi, thôi, ta thật sự nhận thua rồi."

Thanh âm của Tiểu Khai chợt uy nghiêm: " Còn không buông ta ra!"

Thiên Vương cũng không dám cãi lời, ngón tay giật giật, đạo trói buộc vô hình kia liền được giải trừ.

Trói buộc một khi giải trừ, Tiểu Khai liền hiện ra thân hình, quả nhiên còn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, tựa như cả tay chân vẫn còn trong hình dáng bị trói buộc, nhưng lúc này Thiên Vương cũng không còn dám động chút cân não nào để tranh đấu nữa.

Hắn cũng không biết vừa rồi Tiểu Khai còn khẩn trương hơn hắn.

Tiểu Khai bị một lực trói buộc giữ chặt, lập tức biết ngay đại sự không ổn, hoàn hảo hắn gấp quá sanh trí, lập tức dùng ngôn ngữ chấn nhiếp Thiên Vương, sau đó trước tiên sử dụng phù chú ẩn thân, mà trong cơ thể hắn vốn là không có chút nguyên khí nào, cho nên vô luận Thiên Vương làm sao cảm ứng, đều không thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Trên sự thật, Tiểu Khai đã có khoa trương, trong tay đã nắm năm phù chú, chỉ cần Thiên Vương lộ ra thêm dấu hiệu công kích, hắn sẽ phát động Trấn Nguyên Thiên Phù.

Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân một trái một phải vọt lên, nắm chặt hai cánh tay Tiểu Khai, thanh âm vui vẻ không che giấu nổi: " Chủ nhân, ngài quá lợi hại rồi!"

Tiểu Khai chỉ cười cười, nụ cười lọt vào trong mắt mọi người, có lẽ họ đang nghĩ: " Hắn thực lực hùng hậu, có lẽ căn bản không để chút thành tích này vào trong mắt a." Bọn họ còn không biết, Tiểu Khai kỳ thật là vừa hạ xuống tâm tình khẩn trương, chỉ là lúc này đang cảm thấy tâm tình hư thoát mà thôi.

Thiên Vương chán nản nói: " Môn chủ có cái gì phân phó, cứ nói ra đi."

Tiểu Khai gật gật đầu: " Tốt lắm." Tiểu Khai quay đầu nhìn Hồ Vân Vũ nói: " Ngươi tới nói đi."

Hồ Vân Vũ có vẻ khách khí, dù sao đối với Hồ tộc mà nói, Thiên Vương là quá mạnh mẽ: " Thiên Vương, Hồ tộc chúng ta nhỏ yếu, cũng không dám có hy vọng xa vời, lần này tiến đến cũng thật sự là bất đắc dĩ, chỉ hy vọng Thiên Vương nể tình chúng ta đều là yêu tộc, đưa giường Hàn Ngọc cho chúng ta, có thể kéo dài được Hồ tộc nhất mạch, đại ân đại đức, Hồ tộc vĩnh viễn không quên."

" Giường Hàn Ngọc? Thiên Vương cười khổ: " Nào có cái gì giường Hàn Ngọc nữa, từ vài ngày trước đã bị hủy diệt rồi."

Gương mặt Hồ Vân Vũ có chút trắng bệch, nói: " Chính là lúc hoàng hôn năm ngày trước?"

Thiên Vương gật đầu, ánh mắt cũng có chút mê võng: " Chuyện tình ngày đó, quả thật là ta bình sinh mới gặp."

Hồ Vân Vũ kinh ngạc thật lâu, gương mặt phong vận tái nhợt, rồi cơ hồ không còn chút huyết sắc, thì thào lẩm bẩm: " Xong rồi...xong rồi...chẳng lẽ là trời muốn diệt Hồ tộc sao?"

Sắc mặt Thiên Vương cũng có chút trắng bệch, thấp giọng nói: " Ngươi chỉ biết là trời diệt Hồ tộc, lại không biết cuộc sống của Hổ tộc ta cũng không có gì tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, qua không được bao lâu, Hổ tộc ta cũng bị diệt."

Hồ Vân Vũ mặc dù tâm tình trầm thấp, nhưng kinh ngạc nói: " Hổ tộc không phải là bộ tộc cực mạnh nhất trong Thập Bát Động hay sao?"

Thiên Vương a a nở nụ cười, thanh âm như tự giễu, nói: " Cường đại? Cường đại có tác dụng gì? Linh khí của thế giới này càng ngày càng ít, địa phương thích hợp cho yêu quái tu luyện cũng càng ngày càng ít, Hồ tộc các ngươi thể chất âm nhu có thể thông qua giường Hàn Ngọc hấp thu linh khí, còn Hổ tộc ta thiên tính dương cương, mặc dù có giường Hàn Ngọc, nhưng căn bản không thể sử dụng, duy nhất có thể làm là ở khắp nơi thu thập bảo bối hữu dụng cho chúng ta, tìm kiếm địa phương thích hợp để tu luyện, mà đại bộ phận bảo bối và bảo địa đều là có chủ, vì vậy chúng ta chỉ không ngừng cướp bóc, không ngừng xâm chiếm, bởi vì không như vậy, chúng ta căn bản không thể tiếp tục sinh tồn."

Vị hán tử cao ba thước này lại cười có chút thê lương: " Ngươi nghĩ là ta và bộ tộc trời sinh thích khi dễ kẻ nhỏ yếu hay sao? Chúng ta cũng chỉ vì sinh tồn."

Hồ Vân Vũ sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được sâu kín thở dài, bỗng nhiên cảm thấy vị Thiên Vương trước mắt cũng không có gì đáng sợ.

" Nhưng theo ta đã biết, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa." Vẻ mặt Thiên Vương kiên nghị: " Trong thiên hạ đều biết các linh mạch và bảo địa đều đã bị các môn phái tu chân lấy hết sạch sẽ, yêu quái chúng ta muốn sinh tồn cũng chỉ có biện pháp phải liên tục xâm chiếm thổ địa của bọn họ, cướp bóc bảo bối của bọn họ, cho nên ta đã sớm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải luyện cho xong Thiên Vương Khai Bi Thủ, chỉ có như vậy, ta mới có cơ hội cùng những nhân vật chính đạo bất phàm đối diện một trận!"

Hắn nói xong lời này, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay chỉ giở tay nhấc chân đã thoải mái đánh bại mình, lại là một người ở trong một môn phái từ xưa bị cho là rác rưởi của chính đạo tu chân, nhịn không được ghé mắt nhìn Tiểu Khai, vẻ mặt lại bắt đầu sầu khổ trở lại.

Tiểu Khai hít sâu một hơi, trong lòng cũng có vài phần thê lương, hắn vốn là ôm theo suy nghĩ đi diệt trừ kẻ ác, nhưng vạn lần không thể tưởng được Hổ tộc tộc trưởng hung thần ác sát này lại cũng có một mặt bất đắc dĩ.

Như vậy tưởng tượng, tựa hồ hắn khi dễ nhỏ yếu, gạt lấy Tạo Hóa Đan theo tình lý cũng có nguyên nhân, dù sao, ai cũng đều phải có quyền được sinh tồn.

" Chúng ta về trước thôi." Tiểu Khai nói với Hồ Vân Vũ: " Hàn Ngọc Sàng đã bị hủy, ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Hồ Vân Vũ gật gật đầu, bỗng thở dài: " Có trở về cũng như không, không có ý nghĩa gì nữa."

Ổ hồ ly đã hoàn toàn bị Tuyết Phong hủy diệt, mấy ngày nay, bọn họ đều ở lại một chỗ tạm thời trên mặt đất, mà từ nay về sau, giường Hàn Ngọc đã bị hủy diệt, con đường sinh tồn của Hồ tộc cũng bị đoạn tuyệt, duy nhất có thể làm, đúng là nên quý trọng tuổi thọ còn lại. Tuổi thọ của yêu quái cũng không phải vô hạn, nếu không thể không ngừng đột phá tu vi, bọn họ cũng sẽ chết.

Thiên Vương bỗng nhiên mở miệng nói: " Nếu...không chê, các ngươi cứ ở lại nơi này đi." Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồ Vân Vũ, bỗng nở nụ cười: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt buộc các ngươi làm cái gì đâu."

Hồ Vân Vũ nhìn cái đầu hổ có chút hung ác của hắn, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên thản nhiên cười: " Cũng tốt, vậy quấy rầy rồi."

Hai yêu quái vốn cầm đầu hai bộ tộc yêu giới, nhưng lời vừa nói ra, nhớ tới vận mệnh ảm đạm như nhau, nhất thời có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, trong tâm lý nhất thời gần nhau hơn.

Sự tình đến nơi đây coi như đã xong, mặc dù vấn đề sinh tồn của đám yêu quái này chưa được giải quyết, bất quá Tiểu Khai dù sao cũng không phải là lãnh đạo quốc gia chuyên đi giải quyết vấn đề cơm gạo của nhân dân, cho nên hắn phải cáo từ, Hồ Vân Vũ mang theo toàn tộc già trẻ mỹ nữ ngàn ân vạn tạ một đường tiễn hắn ra tới ven đường, mới chịu quay đầu tạm biệt.

" Hiểu Nguyệt, Tiểu Hân, từ nay về sau phải chiếu cố môn chủ thật tốt, buổi sáng phải nhớ...buổi tối khi đi ngủ phải nhớ...bình thường khi ra ngoài cũng phải nhớ rõ..." Hồ Vân Vũ dặn dò hai tiểu nha đầu suốt nửa giờ, Tiểu Khai đứng cách vài thước chỉ cười khổ. Hắn coi như là một thanh niên tốt của thế kỷ hai mươi mốt, đã hiểu được bây giờ cũng không còn xã hội nô lệ hay xã hội phong kiến, hai nha đầu này hắn vốn không muốn nhận, bất quá đôi khi tình thế thật bức người, cả Hồ tộc suốt ba ngày ba đêm mệt nhọc oanh tạc cuối cùng làm cho hắn bó tay, hắn có chết cũng không nghĩ ra bây giờ còn có người liều mạng xin làm nô lệ cho người khác như thế, hơn nữa khi được chấp nhận còn có bộ dáng hoan hỉ vô cùng, chẳng lẽ bởi vì mình dùng Tạo Hóa Đan hoán đổi tính mạng của Hiểu Nguyệt?

" Ai, đại khái phương thức tư duy của yêu quái không giống với nhân loại a." Tiểu Khai lén nhìn Hồ Hiểu Nguyệt và Hồ Tiểu Hân đứng cách đó không xa, nhịn không được chợt cảm thấy khó khăn: " Cô nam quả nữ cùng ở một nhà, từ nay về sau làm sao an bày đây, vạn nhất bị Tiểu Trúc nhìn thấy..."

" Chủ nhân, chúng ta đi thôi." Nhìn thấy Hồ Vân Vũ đi rồi, tiểu Hân lập tức hoan hỉ đi tới, ôm chặt lấy cánh tay Tiểu Khai, bộ ngực mềm mại không hề cố kỵ áp chặt vào trên cánh tay Tiểu Khai.

" Đúng, thật thích khi cùng chủ nhân đi đến thế giới nhân loại tham quan nga." Hiểu Nguyệt cũng hưng phấn vội vàng ôm lấy cánh tay kia của Tiểu Khai, bộ ngực của nàng so với Tiểu Hân thì nhỏ hơn một chút, nhưng xúc cảm cũng dễ chịu như thế. Hồ Hiểu Nguyệt kỳ thật là một con hồ ly tu hành ngàn năm, tính ra cũng là một lão hồ ly rồi, bất quá nàng vẫn mãi ở trong ổ hồ ly dốc lòng tu luyện, cho tới bây giờ không có đi ra ngoài, thậm chí chưa từng gặp qua bất cứ nam nhân nào, cho nên tâm tính hay thói quen đều chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thiên chân vô tà. Tiểu nha đầu vốn không biết động tác của mình đối với vị chủ nhân huyết khí phương cương này tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

" Ba người trở về, giống như có vấn đề nha." Tiểu Khai rầu rĩ móc ra tiền mặt trong người: " Ta không đủ tiền."

" Ha, đâu cần thứ này." Hai nha đầu nhìn nhau cười, hai bên ôm lấy Tiểu Khai, trong phút chốc bay lên khỏi mặt đất, đã xông lên tận trời, nhất thời, Tiểu Khai kinh hô kêu lên, cả thanh âm tiếng cười của hai cô gái, hỗn hợp với tiếng gió tạo thành một mảnh, ba đạo thân ảnh dán chặt vào nhau nhanh chóng đi xa.

Thành phố, số 8 đường Trương Dương.

Tiểu Khai " khách sát" một tiếng cửa mở, quay đầu lại hô: " Vào đi, về nhà rồi."

" Dạ, chủ nhân." Hai tiểu hồ ly tiêu sái đi vào, bỗng nhiên đồng loạt kêu lên: " Oa, ngươi là ai?"

" Ta còn chưa hỏi các ngươi là ai kìa!" Một nữ hài tử bĩu môi từ sô pha trong phòng khách đứng lên, hung hăng nói: " Có quan hệ gì với Tiểu Khai ca ca?"

Từ cửa nhìn vào, cô gái mặc áo trắng quần trắng, toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân nồng hậu, thanh thuần đến cùng cực, đây mới là vừa tỉnh ngủ, nên hai mắt còn mông lung, đang dùng tay xoa xoa khóe mắt, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái thật to.

Miệng của Tiểu Khai cũng há hốc, ha ha nói: " Trữ...Trữ Tình?"

" Hừ, em chờ anh suốt một tuần rồi!" Trữ Tình nói: " Anh đã chạy đi đâu, thời gian dài như vậy cũng không trở về." Tiểu nha đầu xem ra đợi đến buồn bực, ngữ khí nói chuyện có chút ít ủy khuất: " Người ta mấy ngày nay vội vã muốn chết, hỏi Tiêu Vận tỷ tỷ, chị ấy cũng không biết anh thế nào nữa."

Tiểu Khai sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng, lập tức phản khách làm chủ: " Cô vào bằng cách nào?"

Trữ Tình bĩu môi đi vài bước ra ngoài cửa, sau đó xoay người giữ chặt cửa, " Phanh" một tiếng đóng cửa lại.

" Cô..cô ta tức giận rồi?" Tiểu Khai kỳ lạ nhìn hai tiểu hồ ly.

" Giống như...có thể a." Tiểu Hân khiếp khiếp nói: " Chủ nhân, có phải chúng ta làm sai chuyện gì không?"

Lời mới nói đến đây thì chợt dừng lại, bởi vì ba người đều nghe được trên cửa truyền đến âm thanh kỳ quái, sau đó lại nghe giống như có tiếng bấm điện thoại, từ trên xuống dưới di động vài cái, rốt cuộc cánh cửa chợt kêu lên một tiếng, " khách sát" Thì bật mở.

Trữ Tình cầm trong tay một cái hộp, đang yên tĩnh đứng ở cửa, ra vẻ như vô tội, ý tứ thật rõ ràng: " Nha, là mở như vậy đó."

Tiểu Khai nhướng to mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Trữ Tình thoải mái tiêu sái tiến vào, giữ chặt cánh tay Tiểu Khai, ngửi thử một lần, rồi lại ngửi áo hắn, sau đó giữ chặt quần áo ngửi tiếp, rồi xoay Tiểu Khai một vòng một trăm tám mươi độ nhìn kỹ gáy hắn, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: " Ân, còn chưa làm gì có lỗi với em." Thanh âm nàng cao lên, tay chỉ hai tiểu hồ ly, giọng nói tràn đầy dấm chua: " Nhưng anh phải giải thích, các nàng là ai?"

Tiểu Khai bị nàng làm mơ hồ, hỏi lại: " Tại sao ta phải nói cho cô?"

" Hừ hừ, anh đương nhiên phải nói cho em." Trữ Tình ngẩng cao đầu, lộ ra chiếc cổ dài trắng như tuyết của thiên nga: " Bởi vì em là bạn gái của anh mà."

Tiểu Khai lập tức hóa đá.

Hồ Hiểu Nguyệt và Hồ Tiểu Hân phản ứng rất nhanh, lập tức chạy tới cúi mình vái chào, cùng kêu lên: " Ra mắt chủ mẫu."

Đến đây, Trữ Tình đã ngây dại.

" Cô là bạn gái của ta hồi nào?" Tiểu Khai lắc lắc đầu, kiệt lực sửa sang lại suy nghĩ: " Chúng ta...như chưa từng phát sinh qua chuyện gì a?"

" Đương nhiên đã xảy ra." Gương mặt Trữ Tình chợt biến hồng, thanh âm đã thấp xuống: " Ngày đó, nếu không phải anh cứu em, em đã..em đã..."

Tiểu Khai vỗ vỗ trán: " Nhưng dù sao cũng không thể nói là cô làm bạn gái của ta chứ?"

" Nhưng mà anh đã nhìn thấy hết rồi mà." Trữ Tình ngang nhiên nói: " Em ngoại trừ gả cho anh, đã không còn lựa chọn nào khác."

Tiểu Khai ngược lại nở nụ cười: " Please(làm ơn), Trữ tiểu thư, đừng có nói giỡn với ta, bây giờ là thời đại nào rồi, cô cho rằng còn trong xã hội phong kiến a."

" Em mặc kệ." Trữ Tình tức giận đặt mông ngồi xuống sô pha: " Dù sao em đã bị anh xem hết rồi, anh phải có trách nhiệm với em." Con mắt nàng xoay chuyển mấy vòng, rồi bỗng nhiên nước mắt tuôn xuống: " Em biết rồi, anh không thích em, anh thích các nàng này." Nàng nhịn không được liền lặng lẽ đi dò xét hai tiểu hồ ly đang đứng cung kính trước mặt.

Đại khái bởi vì có gen của Hồ tộc, hai tiểu hồ ly không hề nghi vấn đều chính là vưu vật, hai người mặc quần ngắn đến đầu gối, lộ ra hai đôi chân trắng như tuyết, cơ thể nên to thì to, nên nhỏ thì nhỏ, ánh mắt như thu ba, xuân thủy linh linh, thần sắc như hoa đào, răng đều như bắp, vô cùng phong tình, quả thật phân biệt rõ với vẻ thanh thuần của Trữ Tình.

" Chủ mẫu, cô không nên hiểu lầm." Tiểu Hân vội vàng giải thích: " Chúng ta chỉ là người hầu của chủ nhân mà thôi, cô không cần đặt chúng ta vào trong lòng."

" Chủ nhân? Người hầu?" Trữ Tình sợ run, bỗng nhiên nước mắt tuôn ào ra: " Ta biết rồi..ô ô..Tiểu Khai ca ca, anh là hỗn đản..các ngươi nhất định đang chơi trò chơi, hai người này...nhất định là thứ gái đó...ô ô..người ta đợi anh lâu như vậy, anh lại chạy ra phong lưu khoái hoạt, anh thật là có lỗi với em!"

" Chủ mẫu, đây là cô không đúng rồi." Hiểu Nguyệt nhịn không được nói: " Từ xưa tới nay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chủ nhân có như vậy cũng là chuyện rất bình thường rồi."

" Ngươi nói hưu nói vượn!" Trữ Tình lập tức phản bác: " Ai nói ba thê bốn thiếp là bình thường chứ, bây giờ rõ ràng là nam nữ ngang hàng, một vợ một chồng!"

" Chủ mẫu không thể nói như vậy nha, nói chuyện phải bằng lương tâm chứ." Hiểu Nguyệt nóng nảy: " Đừng tưởng rằng ta không biết xã hội nhân loại, ngay cả Khổng Tử đã nói là nam tôn nữ ti..."

" Ta kháo..ngươi nói chuyện chuyên nghiệp như vậy nha!" Trữ Tình đã nóng nảy, cả lời thô tục cũng nói ra: " Ngươi còn tưởng bây giờ đang đóng phim cổ trang sao? Nói cho ngươi, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi!"

Tiểu Khai choáng váng, ngoại trừ cười khổ, thật sự không tìm ra lời gì để nói. Hồ Hiểu Nguyệt thông hiểu chính là xã hội một ngàn năm trước, còn Trữ Tình kiên quyết cho rằng hai tiểu hồ ly là cô gái không đàng hoàng, mình lại không thể nói rõ thân phận của hai nàng, xem ra chỉ đành im miệng nghe họ cãi nhau.