[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 119




Nhìn thấy Thành vương đã đi xa, Kí Thanh Vân cùng Thái tử Đông Li vẻ mặt giận dữ.

“Thanh Vân, làm sao bây giờ?” Thái tử Đông Li dò hỏi.

“Nguyên quốc xem ra là sẽ không cùng chúng ta liên hôn. Ta không nghĩ tới chỉ vì một Tín vương mà sẽ khiến cho Nguyên quốc làm ra quyết định thế này.” Kí Thanh Vân suy nghĩ sâu xa, “Xem ra Tín vương ở Nguyên quốc có địa vị rất cao, y nhất định là nắm giữ cái gì đó của Nguyên quốc mới có thể khiến cho mọi người Nguyên quốc coi trọng như vậy.”

“Thanh Vân, không bằng thuận theo ý của Công chúa, cùng Tín vương liên hôn.” Bởi vì đang ở Nguyên quốc, sợ có tai mắt, Tiêu Vũ cũng không thể không gọi muội muội của mình là Công chúa. Hắn hy vọng muội muội có được hạnh phúc, nếu muội muội thích Tín vương, Tín vương lại là người đặc biệt như vậy, bọn họ cũng có thể biết được cơ mật của Nguyên quốc.

“Đây cũng là một biện pháp.” Kí Thanh Vân ở trong lòng mưu tính xem việc này có khả năng thực hiện không.

“Vị Tín vương này rốt cuộc là người phương nào? Tại trong cung này sao lại thần bí như thế, hơn nữa ngay cả chỗ y ở đâu cũng không biết?” TIêu Vũ cùng Kí Thanh Vân trở về.

“Ta biết.” Kí Thanh Vân trả lời, lấy trí tuệ của gã như thế nào sẽ không phát hiện ra.

“Ở đâu?” Tiêu Vũ hỏi, không hổ là Bố Y Tướng của Đông LI hắn, là tâm phúc của phụ hoàng.

“Thời điểm chúng ta tới đây đã đi ngang qua nơi đó.” Kí Thanh Vân nói ra đáp án.

“Nơi nào?” Tiêu Vũ cả kinh, sau đó mới phản ứng lại, “Ta như thế nào không có nghĩ tới nơi đó.”

Tại trong hoàng cung này có một nơi đề phòng sâm nghiêm, chiếm một khoảng đất rất lớn. Nhóm cung nhân đối với bọn họ cảnh cáo, có thể ở tại nơi đó nhất định là nhân vật trọng yếu trong hoàng cung. Nơi ở của Hoàng đế bọn họ biết, hậu cung phi tần cũng không thể ở đó được, như vậy cũng chỉ có hai người thân phận cực cao lại đặc thù kia, Nguyên quốc Thái thượng hoàng cùng với Tín vương. Từ ngày đó lần đầu tiên gặp mặt, nghe được từ trong lời nói, vị Tín vương này cùng Thái thượng hoàng hẳn là ở chung một chỗ. Cũng chỉ có nơi đó, không đáng tin cậy lắm nhưng cũng chỉ có nơi đó, có khả năng nhất là chỗ ở của Tín vương.

Kí Thanh Vân mỉm cười, như thế nào mới có thể an bài cho Tín vương cùng Công chúa gặp mặt nhau đây?

Kí Thanh Vân cực kì coi nhẹ, tính toán không để ý tới cảnh cáo mới vừa rồi của Thành vương. Gã là Kí Thanh Vân, chuyện tình gã cố tình mưu đồ không có gì không thể làm được.

Ở trong Ám Cung, Thượng Quan Khiêm gập lại sách trên tay, chuẩn bị đem sách này trả lại cho người khác. Chỉ là một vài quyển sách mà thôi, cũng không phải cái gì quý trọng, Thượng Quan Khiêm không có ý định cướp đoạt trong đầu. Hơn nữa bởi vì gần đây thất thường, y muốn đi ra ngoài một chút, cho nên y quyết định tự mình đem sách mang trả.

Không cần hỏi, Thượng Quan Khiêm sẽ tới chỗ lần trước gặp được Công chúa Đông Li. Mà lúc này Công chúa Đông Li bởi vì nguyên nhân hôn sự mà đang khổ sở, đi tới nơi mà lần đó cùng Thượng Quan Khiêm lần đầu gặp mặt. Nhìn thấy hồ nước xanh biếc, bị gió thổi qua khiến gợn lên những gợn sóng, khuôn mặt tuyệt sắc mang vẻ mặt đau thương.

Nàng cùng người kia có phải hay không không có cơ hội, không lâu nữa nàng sẽ gả cho chất nhi (cháu trai) của y, trở thành tức phụ (cháu dâu) của y. Luân lý bối phận đã định, nàng sẽ không còn cơ hội. Nàng biết sứ mệnh của bản thân, biết nhiệm vụ của mình, từ nhỏ bị giáo dục như vậy, nàng vẫn đều luôn biết, đem đau đem khổ của mình chôn giấu, tâm đã vốn muốn nhận mênh, vì sao còn gặp được y? Vì sao dao động?

Y xuất sắc sao? Phi thường xuất sắc, bản thân từ khi gặp qua nam tử ôn nhuận kia, làm cho tâm của bản thân yên bình. Không yên sầu lo cùng bất an từ trước tới giờ thời điểm khi thấy y liền hoàn toàn biến mất. Cũng bởi vì khí chất ôn nhuận kia mới làm cho bản thân liếc mắt một cái liền bị rơi vào tay giặc, quên đi sứ mệnh của bản thân, quên đi nhiệm vụ của chính mình, tùy hứng một hồi.

Đã không còn có cơ hội đi, ngay cả tên cũng không biết, trong lòng của nàng có chút tiếc nuối. Hôm nay đi tới nơi này làm một cái kết thúc. Bản thân là Công chúa Đông li, sau này là Hoàng quý phi của Nguyên quốc, là tức phụ của y, nàng có sứ mệnh của mình, có nhiệm vụ cùng trách nhiệm của mình.

Công chúa Đông Li tiêu trừ ưu thương trên mặt, kiên cường đứng lên, nàng lại trở lại là Công chúa Đông Li thủ lễ nhu thuận kia.

Công chúa Đông Li đang chuẩn bị rời đi, tại khóe mắt lại xuất hiện một mạt nguyệt sắc. Sau đó tất cả chú ý đều bị mạt nguyệt sắc này hấp dẫn, từ khóe mắt đi vào trong đáy mắt mình.

Là y. Thật là y, khí chất ôn nhuận kia, dáng người phiên dật kia, sẽ không sai, chính là y. Vì sao y lại xuất hiện, xuất hiện ở khi bản thân đã quyết tâm muốn quên đi y. Vì sao y sẽ làm cho tâm mình đảo loạn. Tín vương, ngươi là kiếp số của ta sao?

Công chúa Đông Li nhìn thấy người đang từng bước tiếp cận mình, cúi đầu. Bản thân đứng nhất một phương như mình ở thời điểm khi nhìn thấy y lại không tự chủ được mà cúi đầu, tâm không thể khống chế được mà kịch liệt nhảy lên. Dừng lại, nhanh dừng lại, không cần quên di quyết định vừa rồi của ngươi.

Công chúa Đông Li cúi đầu, nhìn thấy mạt nguyệt sắc kia xuất hiện ở đấy mắt, biết được mình cách y rất gần, một cỗ hương vị rất dễ chịu mang theo vài phần lịch sự tao nhã cùng vài phân trong trẻo nhưng lạnh lùng tiến vào chóp mùi của mình. Cuống quýt lui lại mấy bước, không để cho bản thân cách y gần như vậy.

“Cảm ơn sách của ngươi, trả lại cho ngươi.” Thượng Quan Khiêm đưa tay lấy ra sách cho Công chúa Đông Li, người của Vô Xá không phải là mãng phu(kẻ lỗ mãng thô bạo)không hiểu lễ nghi. Thời điểm cần nói lời cảm ơn, bọn họ tuyệt đối không tiếc rẻ một câu cảm ơn. Không nghĩ tới không cần mình đi tìm, ngay tại nơi này liền nhìn thấy nàng.

Công chúa Đông Li cuống quýt ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử đang cười tới ôn hòa trước mắt, nhìn thấy sách trên tay của y, tiếp nhận, lại cúi đầu, “Không sao.” Cúi đầu nói một tiếng, thanh âm rất nhỏ. Nếu không phải là Thượng Quan Khiêm, căn bản là nghe không được.

Nhìn thấy vị Công chúa này đã cầm sách, Thượng Quan Khiêm liền xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Chú ý tới mạt nguyệt sắc kia rời đi, Công chúa Đông LI ngẩng đầu có chút lo lắng mở miệng.

Thượng Quan Khiêm dừng cước bộ, quay người lại, nhìn thấy nữ nhân vừa gọi y lại.

“Ta tên là Đông Lê Nhi.” Cùng với quốc gia mình đồng âm, vì để nhớ kĩ bản thân là người Đông Li.

“Thượng Quan Khiêm.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói ra tên của bản thân.

Thượng Quan Khiêm. Công chúa Đông Li mặc niệm cái tên này. Cùng với hoàng gia Nguyên quốc bất đồng họ a.

“Ta theo họ của mẫu thân.” Năm đó bị tước đoạt dòng họ, y liền theo họ của mẫu thân.

Công chúa Đông Li sắc mặt ửng hồng, nguyên lai bản thân đã không cẩn thận hỏi ra.

Thượng Quan Khiêm chuẩn bị rời đi, vị Công chúa này lại gọi y lại. Thượng Quan Khiêm chờ vị Công chúa này nói xong, không có phiền chán, không có bất mãn, chỉ là một người xa lạ không quan trọng mà thôi. Trong lòng không có cảm giác gì, chỉ là đáp lại lời nói của đối phương.

“Cái kia, ta sắp thành hôn.” Công chúa Đông Li chậm rãi nói, chú ý biểu tình của đối phương.

Ngay cả một chút biến hóa đều không có, ôn hòa nói, “Chúc mừng.” Nữ nhân này kết hôn cùng y có quan hệ gì.

Không phải không hiểu, người này đối với nàng sẽ không có cảm giác gì, vì sao vẫn như cũ cảm thấy mất mác. Bản thân hy vọng cái gì, nhìn thấy y ghen, nhìn thấy y khẩn trường, hay là nhìn thấy y vẻ mặt chúc phúc. Bất kể cái gì đều không có, bản thân cùng y mà nói bất quá chỉ là gặp qua một lần mà thôi.

“Ta không muốn gả, ta đã yêu người khác. Nhưng mà trách nhiệm của ta làm cho ta không thể không gả.” Vì sao lại nói, bản thân nghĩ muốn cái gì, muốn y cứu chính mình sao? Trong lòng bản thân là nghĩ như vậy đi.

“Ngươi đã lựa chọn, không phải sao?” Yêu, là chữ mỗi người được nghe thấy. Quân Hành Tuyệt không ở bên cạnh mình, không có lại nghe được. Không nghĩ tới sẽ nghe được từ này trong miệng nữ nhân này. Yêu tới tột cùng là cái gì? Nữ nhân này yêu người khác, lại vì trách nhiệm mà buông tha cho người mình yêu. Đường là do nàng ta lựa chọn, đúng hay sai đã không còn quan trọng. Chính là trong lòng người phụ nữ này, trách nhiệm so với người mình yêu quan trọng hơn mà thôi.

Quân Hành Tuyệt không như thế, hắn đem người hắn yêu so với hết thảy đều quan trọng hơn. Bản thân ở trong lòng của hắn chiếm cứ vị trí tuyệt đối, không cần lựa chọn, bởi vì chỉ có y là quan trọng nhất. Quân Hành Tuyệt từng khuất phục dưới áp lực thế tục cùng ánh mắt, mà hiện tại Quân Hành Tuyệt sẽ không bao giờ bị những thứ đó ngăn cản nữa. Mà nữ nhân trước mặt này sẽ không, cho dù đưa cho nàng gợi ý, nàng cũng sẽ không hiểu được, cũng không dám có hành động, bởi vì lòng của nàng rất yếu đuối a. Có thể tùy hứng nhưng sẽ không phản kháng.

“Ta không muốn, chính là ta không có biện pháp.” Không phải, nàng không có lựa chọn, chỉ là không có cách nào mà thôi. Nàng có trách nhiệm của bản thân, sự chờ đợi của phụ hoàng, trách nhiệm với quốc gia, nàng như thế nào sẽ được lựa chọn.

“Đó là mệnh của ngươi.” Bất luận là con đường nào, đều là do bản thân lựa chọn, kết quả cùng tương lai cũng chỉ là thể do mình chịu. Quá khứ đã không thể thay đổi, hối hận thì như thế nào, bản thân đã lựa chọn không phản kháng. Bản thân không có nắm chắc được vận mệnh của mình, cho nên tội chính là nhu nhược. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể nắm giữ được chính mình.

“Ta yêu chính là ngươi.” Công chúa Đông Li từ lãnh đạm trong mắt của Thượng Quan Khiêm, rống lên. Không cần đối với ta đạm mạc lạnh nhạt như vậy, ta khó xử như thế là vì ngươi a. Ngươi không thể đối với ta như vậy.

Bọn họ chỉ là gặp qua một lần đi, nữ nhân này đã nói yêu y, “Ta không yêu ngươi.” Quyết tuyệt nói, khẳng định lãnh khốc như thế.

Đau lòng dâng lên, nàng rõ ràng cảm giác được đối phương không tin. Đúng vậy, chỉ là gặp qua một lần, nói qua vài câu, bản thân lại nói yêu, chỉ là bản thân thật sự là yêu y.

“Ta hiểu được.” Nước mắt nhịn không được chảy xuống, “Ngươi không tin ta, ta cũng không tin, bản thân sẽ lại đối với người chỉ thấy qua một lần sinh ra tình cảm. Ta biết bản thân cùng ngươi không có khả năng, ta cũng không thể cầu ngươi hôn ta một chút coi như thương cảm cho tình yêu vô vọng của ta đối với ngươi.” Dung nhan lê hoa đái vũ khiến cho người ta mềm lòng. Đáng tiếc đứng trước mặt nàng là Thượng Quan Khiêm, Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm, sẽ không vì thế mà dao động.

Lại càng không nói tới, đột nhiên một hơi thở khủng bố giáng xuống tại nơi này. Mang theo sát ý cùng lửa giận mãnh liệt, cỗ hơi thở này thậm chí hóa thành thực thế, khiến cho bầu trời trong xanh tối sầm lại, mặt nước hồ gợn sóng.

“Tuyệt.” Thượng Quan Khiêm ngẩng đầu nhìn thân ảnh xuất hiện ở nơi đó, vẻ mặt vặn vẹo sắc mặt giận dữ, dáng vẻ bệ vệ phẫn nộ, chặt chẽ tập trung xuống nơi này.

Cỗ hơi thở này, cùng hơi thở đế vương lúc trước bất đồng, mang theo một cỗ hủy diệt, khiến cho người ta từ sâu trong nội tâm phát ra sợ hãi. Mọi người cùng nhóm động vật phủ phục trên mặt đất, lạnh run, thỉnh cầu tha thứ.

Công chúa Đông LI đã muốn quỳ rạp trên mặt đất. Bộ dáng còn ngại kích thích không đủ, Thượng Quan Khiêm đứng ở trước mặt của Công chúa Đông Li, che chở cho vị Công chúa này, khiến cho nàng không bị tức giận đột ngột này xâm hại.

“Ngươi che chở cho nàng.” Quân Hành Tuyệt thấy một màn như vậy quả thực phát cuồng. Khiêm của hắn vì sao sẽ che chở cho nữ nhân này. Khiêm, chẳng lẽ ngươi đối với nữ nhân này có ý tứ? Không, không được, ngươi là của ta. Đối với Công chúa Đông Li, sát khí của hắn quá nặng, đáng tiếc đang được Thượng Quan Khiêm che chở, vị Công chúa này cũng không cảm nhận được.

Công chúa Đông Li ở phía sau đã có thể ngẩng đầu lên, nhìn tới nam tử đang đứng trên không trung kia, là huynh đệ của người nàng yêu, Nguyên quốc Thái thượng hoàng.