Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 88




Diệp Chanh chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc quần áo, lại nhìn thấy có mấy người đi vào giúp cô trang điểm.

“Woa, cô chủ, cô thật là…Quá đẹp”

Thợ trang điểm nhìn Diệp Chanh, còn chưa trang điểm mà mặt mộc lại đẹp đến như vậy.

Bọn họ trang điểm vô cùng đơn giản, chỉ cần qua loa một chút, ngay cả phán lón cũng làm họ cảm thấy nó giống như sẽ che giấu đi vẻ đẹp vốn có của cô.

Đơn giản vài cái, đã làm xong.

Diệp Chanh lười biếng, do đêm qua ngủ muộn nên còn không để ý đến.

Lại nhìn thấy mình trong gương, liền giật mình.

Quần áo trên người cô, mặt ngoài trong suốt, rất nhiều lớp lụa mỏng, tô điểm dáng người cô, bên trong có một tầng vải khác, ôm chặt lấy da thịt non mịn của cô, bên ngoài là hoa từng đóa, từng đóa, giống như đang nở rộ.

Quần áo xinh đẹp đến như vậy thì có lẽ chỉ có Diệp Chanh là có thể trấn áp được mà không bị nó áp lại, nếu là người khác chỉ e là, dìm hàng thê thảm rồi.

Diệp Chanh thấy mình được trang điểm chuẩn bị như vậy, mới thực sự lên tinh thần.

Chỉ là vừa đi ra ngoài, lại nhìn thấy ở cửa…

Diệp Tử đang cùng vài người đi vào bên trong khu resost

Hai người liền chạm mặt trực tiếp.

Diệp Chanh nâng váy, dừng lại.

Diệp Tử gặp Diệp Chanh, liền thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng của cô.

cô ta tại sao lại…

Tự dưng lại ăn mặc như vậy ra ngoài?

……

Mộ Dạ Lê đang chờ bên ngoài, thấy Diệp Chanh đi ra, mới đứng dậy.

Váy áo của Diệp Chanh, thật hợp, chỉ thích hợp với sự xinh đẹp của cô.

anh cố ý tìm nhà thiết kế Ellen tạo ra, trên thế giới sẽ không có cái thứ hai.

Lúc thiết kế, anh liền có suy nghĩ, đẹp đến như vậy, cũng chỉ có Diệp Chanh xinh đẹp mới có thể mặc vào.

Quả nhiên…

cô không làm anh thất vọng.

Nhưng mà…

Sao Diệp Tử tự nhiên lại đến đây?

Mộ Dạ Lê thấy Diệp Tử đi vào, trên mặt liền lạnh.

Lạnh lùng nhìn về phía sau, vậy mà người hầu cũng không thông báo một tiếng, để cho Diệp Tử đi vào.

Người làm bị ánh mắt lạnh lẽo dọa sợ đông cứng cả người.

Bởi vì biết mối quan hệ của anh và cô ta, cho nên bọn họ mới nghĩ rằng không cần ngăn Diệp Tử lại.

Mộ Dạ Lê một cái nhìn chăm chăm người làm bên cạnh, sua đó liền nhanh chân đến bên cạnh Diệp Chanh.

Diệp Chanh, đứng đấy, váy dài phiêu dật, thêm giày cao gót, càng làm cho cô càng thêm khí chất cao ngạo làm người khó đến gần.

Mộ dạ Lê vậy mà lại có chút lo lắng.

Diệp Tử cười, chạy nhanh đến cạnh anh.

“Dạ Lê….” cô nhào thẳng vào lồng ngực anh.

một Dạ lê toát mồ hôi, theo phản xạ tự nhiên, đẩy người cô ta ra.

Hành động này làm cho Diệp Tử thấy ngạc nhiên.

anh sao lại …

Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn cô, chẳng có chút tình cảm nào rất rỏ ràng vô cùng, làm Diệp Tử liền không dám lên cơn tức.

Chỉ có thể nhẹ giọng nói “ Em nghe nói, nhà ép anh cùng Diệp Chanh đi hưởng tuần trăng mật, em lo anh sẽ nổi giận với Diệp Chanh, cho nên muốn đến đây gặp anh…”

cô ta là đã hỏi qua người làm Mộ gia, họ chính miệng nói như vậy.

Mộ gia muốn hai ngươi fhoj đi hưởng tuần trăng mật.

Diệp Tử aosn giận trong lòng nghĩ, đã vậy mà còn muốn đi hưởng tuần trăng mật.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện Mộ Dạ Lê bị ép đi thì thấy dễ chịu trong lòng một chút.

Tròng mắt Mộ Dạ Lê càng lúc càng chìm sâu xuống.

Quay đầu lại, thấy Diệp Chanh đang nhìn hai người họ chăm chăm, anh lại càng không tự chủ được liền đứng cách xa Diệp Tử ra, trong lòng không cản được đối với Diệp Tử vừa chán ghét và thấy phiền phức.

cô ta không hỏi anh một lời, liền tự ý chạy đến đây làm cái gì?