Vô Ý Vi Chi

Chương 108




Trong một căn phòng mờ tối, một người bị trùm túi vải đen vào đầu không ngừng phát ra những tiếng “Ưm ưm ưm…”, vừa nghe đã biết miệng hắn bị bịt lại. Hai tay người này bị trói ra đằng sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt. Hắn giãy dụa trên mặt đất, dường như muốn thoát khỏi sợi dây thừng trên người.

‘Két!’, một tiếng động rất nhẹ, động tác giãy dụa của người đàn ông dừng một chút, sau đó lập tức cuộn tròn người lại làm ra tư thế tự bảo vệ. Có hai người đẩy cửa đi vào, một người đàn ông trong số đó đeo kính mắt, bộ dáng nhã nhặn lịch sự. Bên khóe miệng vẫn mang nụ cười mỉm nho nhã, người đàn ông lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, rút một điếu thuốc cho người đàn ông bên cạnh mình. Hai người châm lửa, hút vài hơi, đi về phía người trong góc tường.

Đi đến trước mặt người kia, đột nhiên người đàn ông nhã nhặn nhấc chân đạp mạnh vào đối phương một cái, động tác đó hoàn toàn không hề phù hợp với khí thế và sự nhã nhặn trên khuôn mặt anh. Người bị đá kêu lên mấy tiếng thống khổ, hai tay bị trói sau người liều mạng muốn thoát khỏi sợi dây. Người còn lại ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc đối phương qua một lớp vải đen, giật mạnh.

“Biết tại sao mình bị bắt không?”

Người bị giật tóc thở hổn hển từng hơi rõ ràng, cơ thể căng cứng khiến cho dây thừng căng ra hết cỡ, có thể nhìn ra được hắn là người thường xuyên tập thể hình. Người đàn ông nhã nhặn dường như rất bất mãn khi người bạn của mình khách khí, hung ác nói: “Lảm nhảm với hắn nhiều như thế làm gì, làm thịt hắn luôn đi!”

Tay còn lại vỗ mặt đối phương mấy cái thật mạnh cách một lớp vải đen, người này buông tay ra, hung dữ nói: “Thằng nước ngoài, đây là Hongkong, không phải Mỹ. Mày hống hách ở Mỹ thế nào bọn tao không quan tâm, nhưng đã tới Hongkong, phải tuân theo quy củ của Hongkong!”

Đứng dậy đạp cho đối phương một cái dã man, người này kéo người đàn ông nhã nhặn ra ngoài, cũng đóng cửa lại. Đây là một gian phòng nhỏ của một nhà xưởng bỏ hoang, sau khi bị người bạn kéo ra một chỗ khá xa, người đàn ông nhã nhặn rút tay lại, bất mãn nói: “Mộc Vân, cậu sợ hắn báo án sao? Loại cặn bã như hắn tốt nhất là giết luôn, nếu không sau này hắn vẫn có thể gây bất lợi cho Vô Ý thiếu gia!”

Người đàn ông không phải ai khác, chính là Ôn Mộc Vân. Lúc này anh mặc áo đen quần đen, nhìn qua trông như lão đại bất lương của xã hội đen, còn người trước mặt anh dù cứ nói giết chóc không thôi, nhưng bộ dáng vẫn nhã nhặn như thế, khiến cho người ta thấy thật mâu thuẫn.

Hút điếu thuốc, Ôn Mộc Vân nói: “Tôi vốn định để cậu làm thịt hắn luôn, nhưng có người không cho hắn chết.”

“Ai?”

Ôn Mộc Vân buông lỏng bả vai: “Lâm Vu Chi nói ở bên Mỹ có người muốn trút giận cho Vô Ý thiếu gia, muốn chúng ta không giết hắn. Đối phương nói Redmond là người Mỹ, nếu xảy ra chuyện ở Hongkong sẽ rất phiền toái, họ không muốn để người khác liên tưởng đến Lâm gia. Cho hắn về Mỹ, họ sẽ tự có cách.”

Người đàn ông nhã nhặn huýt sáo một tiếng: “Bạn của Vô Ý thiếu gia lợi hại như thế?”

Ôn Mộc Vân cười: “Chắc còn lợi hại hơn so với chúng ta tưởng tượng. Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện trước đây của “Diều”. Lúc Lâm Vu Chu tiếp nhận “Diều”, không phải Quách Điền Sơn muốn nhân cơ hội để gây rối sao? Kết quả cuối cùng Quách Điền Sơn không chỉ phải vứt hết cổ phần của “Diều”, còn bị ép vào nội địa. Theo tôi được biết, chuyện đó không phải Lâm gia làm. Lúc đó tôi không nghĩ ra có ai khác giúp Lâm gia, tôi tưởng lão tiên sinh còn có tay chân khác, giờ nghĩ lại, e là có liên quan đến bạn của Vô Ý thiếu gia.”

Người đàn ông nhã nhặn lập tức hưng phấn hỏi: “Lúc nào tôi có thể gặp Vô Ý thiếu gia? Tôi muốn cậu ấy ký tên cho tôi.”

“Chờ vết thương của Vô Ý thiếu gia tốt lên đã.” Ôn Mộc Vân thở hắt ra.

Sắc mặt của người đàn ông nhã nhặn lập tức trở nên dữ dằn: “Tôi nên đâm cho thằng nước ngoài kia mấy dao mới đúng!”

Ôn Mộc Vân vỗ vỗ vai anh: “Mấy người Lâm Vu Chi đến ngay bây giờ, chúng ta còn phải giữ lại mạng cho Redmond để hắn còn chạy về Mỹ chứ. Bất quá Redmond đã thấy mặt cậu, thằng này đê tiện như thế, trước khi bên Mỹ cho hắn một bài học, tốt nhất cậu đừng lộ diện trên truyền thông.”

“À.” Người đàn ông nhã nhặn cười nhẹ, không thèm quan tâm nói: “Yên tâm. Dù hắn có tố cáo cũng làm gì được tôi. Một tên nước ngoài biến thái có khuynh hướng tính ngược, ai tin lời hắn chứ? Hắn có tố cáo tôi thật, vậy tôi sẽ hỏi hắn, tôi và hắn không thù không oán sao tôi phải nhốt hắn? Tôi chính là sĩ quan cảnh sát luôn giữ gìn cho trị an của Hongkong được ổn định, nếu không phải không thể làm phiền đến Vô Ý thiếu gia, nhất định tôi sẽ bắt hắn vào tù để ngày nào hắn cũng bị người khác đâm chọc.”

Ôn Mộc Vân làm ra vẻ không thể chịu nổi mà trở mặt xem thường: “A Liễm, dù gì cậu cũng là cảnh sát, kính nhờ cho, cậu đừng nói chuyện thô tục như thế được không? Rõ ràng đã có khuôn mặt nhã nhặn vô hại, vậy mà khi mở miệng lại thô tục như vậy, cấp dưới của cậu sao có thể chịu được cậu?”

Người đàn ông nhã nhặn tên A Liễm cười: “Ở cảnh cục tôi là vị cảnh sát nhã nhặn tuyệt đối, luôn nhận được sự kính yêu từ chư vị cấp dưới đó.”

“Tôi nhổ vào.” Ôn Mộc Vân làm động tác muốn ói. Thấy sắp đến giờ, anh đi ra ngoài, chắc mấy người Lâm Vu Chi sắp tới rồi.

Ôn Mộc Vân và A Liễm đợi ở cửa nhà xưởng không đến năm phút, một chiếc xe đến đây, dừng lại trước mặt họ. Bốn người đàn ông xuống xe. Vừa xuống xe xong, bốn người cùng hỏi: “Người đâu?”

Ôn Mộc Vân chỉ vào trong nhà xưởng: “Bên trong.”

Thẩm Tiếu Vi xoa bóp nắm đấm, là người đầu tiên đi vào. Ôn Mộc Vân và A Liễm dẫn đường cho bốn người đến phòng giam Redmond. Ôn Mộc Vân còn rất cẩn thận mà bật đèn, để bốn người nhìn rõ hơn.

“Đừng tháo vải che mặt của hắn, lúc ra tay đừng đánh vào đầu và cạnh sườn, những chỗ khác cứ tùy tiện.” Bốn người đều trong bộ dáng giận dữ, nghĩ đến chuyện phải để Redmond còn sống mà rời đi, A Liễm tốt bụng nhắc nhở một câu.

Cũng không biết bốn người có nghe không, Lâm Vu Hồng là người đầu tiên kéo vạt áo Redmond đấm vào bụng hắn một cái. Tiếp đó, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng đến gần. Redmond bị bịt miệng chỉ có thể “Ưm ưm” kêu đau, chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.

Bốn người anh một đấm em một đá, đánh đến mức đỏ mắt. Chợt nghe thấy những âm thanh ầm ĩ ‘Bịch bịch’, nắm đấm rơi xuống da thịt, giày da đá vào xương cốt. A Liễm kêu lên “Oái oái”, giống như người bị đánh chính là mình vậy.

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi thực sự là giận sôi người. Trước không nói đến Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, chỉ đơn giản nói đến Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Hai người trời sinh đã ít ỏi về tình cảm, cuối cùng mới có thể gặp được người khiến mình động tâm, có thể nói người đó đã làm họ phải bộc lộ tất cả những tình yêu không có nhiều lắm trong người ra ngoài. Từ trước đến nay hai người chưa từng nếm trải những ngọt ngào và hạnh phúc của chuyên yêu đương. Vậy mà người yêu của họ, mới đêm qua vẫn còn cùng họ vuốt ve ôm hôn đầy kích tình, lúc này lại mang sắc mặt tái nhợt, thân thể đầy những vết thương nằm im trên giường. Vừa nghĩ tới chuyện người mình yêu bị thằng khốn này bức bách phải nhảy qua cửa sổ, cả người toàn máu xuất hiện trước mặt họ, tất cả đều hận không thể đánh chết hắn.

Sự phẫn nộ của bốn người vốn do Lâm Vô Ý bị thương, cũng có một phần là tự trách. Nhớ lại khi ông nội/ ông ngoại còn sống đã bảo vệ người kia rất tốt, kết quả ông nội/ ông ngoại vừa qua đời chưa được bao lâu, họ đã để người kia bị thương. Nếu ông nội/ ông ngoại ở dưới kia biết được, không biết sẽ thất vọng về họ thế nào, hoặc là nói ông đã thất vọng rồi. Trước đây họ đã từng thề trước mặt ông nội/ ông ngoại, cam đoan sẽ chăm sóc thật tốt cho người kia.

Lâm Vô Ý gặp chuyện không may giống hệt như cho bốn người một cái tát thật mạnh, đặc biệt là Lâm Vu Chi. Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do cuộc hôn nhân như trò đùa kia của anh. Nếu không phải anh chọc vào loại đàn bà ngu xuẩn như Quách Bội Bội, thì chuyện hôm nay đâu có phát sinh!

Redmond bị trùm bởi mảnh vải đen căn bản không biết có mấy người đánh hắn, chỉ cảm thấy càng tránh ở đâu, chỗ đó càng bị đánh mạnh. Trước đây chỉ có hắn vây đánh người khác, đâu nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày trở thành nam diễn viên bị vây đánh.

Đừng thấy bốn người từ nhỏ đều là đại thiếu gia được ngậm thìa vàng uống canh bạc mà lớn lên, có rất ít cơ hội để đánh nhau, nhưng tất cả đều xuống tay đâu ra đó. Không thể đánh chết Redmond, còn đánh đau thì không hề gì. Đánh thế nào là đau nhất, họ đều thực hiện như vậy. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu còn đặc biệt đá vào bên dưới Redmond, khiến hắn đau đến nỗi kêu la không ngừng.

Tiếng kêu của Redmond càng ngày càng nhỏ, Ôn Mộc Vân liếc A Liễm một cái, lên tiếng: “Được rồi, đánh nữa hắn sẽ chết mất.”

Nào ngờ, A Liễm lại nói: “Đánh chết hắn cũng tốt, người như vậy đáng chết.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng thu tay lại, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đá Redmond thêm mấy cái, cũng không cam lòng mà dừng lại. Nếu không phải đã đáp ứng phía bên Mỹ sẽ thả Redmond trở về, bọn họ tuyệt đối sẽ đánh chết tên khốn này.

A Liễm đi ra ngoài, Ôn Mộc Vân lại nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bốn người đàn ông sắc mặt hung dữ ra ngoài, trước khi đi, Thẩm Tiếu Vi vẫn chưa hết giận lại đạp Redmond một cái. Ôn Mộc Vân đưa bốn người ra ngoài, nói: “Chuyện còn lại cứ giao cho A Liễm là được. Cậu ta sẽ phái người theo dõi Redmond đến khi hắn về Mỹ. Hiện tại chỗ Quách Bội Bội vẫn chưa có động tĩnh, tôi đoán cô ta vẫn chưa biết chuyện Redmond bị bại lộ. Bất quá sau khi tin tức đêm nay được tung ra, hoặc là cô ta sẽ lập tức trốn khỏi Hongkong, hoặc sẽ đến chỗ anh cầu tình.” Câu nói cuối cùng, Ôn Mộc Vân nhìn Lâm Vu Chi.

Lâm Vu Chi đã khôi phục vẻ nghiêm túc nội liễm như trước, thản nhiên nói: “Tôi sẽ xử lý.”

Ôn Mộc Vân gật đầu, nói: “Các anh về đi. Chúng tôi đều không tiện chăm sóc Vô Ý, giao cho các anh, đó cũng là hy vọng của lão tiên sinh, ông hy vọng các anh có thể thật lòng đối tốt với Vô Ý.”

“Cám ơn anh, Mộc Vân.”

Lâm Vu Chi cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Ôn Mộc Vân lại bắt tay cùng bốn người, rồi mới đưa họ ra ngoài.

Sau khi bốn người đã đi, A Liễm dẫn theo mấy người khác quay lại, kéo Redmond lên một chiếc xe chở bánh mì. Khi A Liễm đã đi rồi, Ôn Mộc Vân lái xe của mình, rời đi.

Ba thủ hạ mà Redmond mang từ Mỹ đến lúc này đang lo lắng âm thầm tìm kiếm ông chủ của mình. Chuyện Redmond và Quách Bội Bội thông đồng với nhau bọn họ đều biết, thậm chí còn tham dự cùng. Người ra mở cửa cho Lâm Vô Ý nói rằng Quách Bội Bội ở trên lầu chính là một trong số ba thủ hạ đó của Redmond. Lúc Redmond rời khỏi biệt thự số 20 đã gọi điện cho thủ hạ đó, để hắn chuẩn bị vé máy bay, đêm nay sẽ về Mỹ. Không bao lâu sau, người kia đã mất liên lạc với Redmond. Di động của Redmond tắt máy, người cũng không biết đã đi đâu.

Bảo tiêu của nhà cũ Lâm gia đột nhiên nhiều lên hẳn, toàn bộ người của Lâm gia lại cùng tụ hợp ở đó, ba thủ hạ vốn biết rõ trong lòng Redmond sẽ làm gì Lâm Vô Ý ngay lập tức cảm thấy khác thường. Redmond mất tích, bọn họ không dám báo án, một khi để cảnh sát biết được họ đã làm gì, tình cảnh của họ ở Hongkong sẽ vô cùng không xong. Việc cấp bách hiện nay là phải tìm Redmond, hơn nữa phải về Mỹ lập tức, thế nhưng Redmond mất tích.

Ba người này xem như không thân thuộc ở Hongkong, cũng không dám gióng trống khua chiêng đi tìm Redmond, thậm chí còn không thể thông qua Khổng gia để tìm hắn. Nếu Khổng gia hỏi tại sao Redmond mất tích, bọn họ phải trả lời thế nào? Redmond có ngạo mạn đến đâu, thủ hạ của hắn cũng biết Lâm gia không phải dễ trêu vào, huống chi lần này là chính họ có ý xấu. Nhưng ai bảo bọn họ là thủ hạ cho người ta chứ. Ba người chỉ có thể tìm kiếm quanh quẩn ở khu Tây Cống, xem có thể tìm được ông chủ hay không.

Ngay vào lúc ba người không nhịn được muốn đi tìm Khổng gia ra mặt, một người trong số đó nhận được một cuộc điện thoại từ một người lạ, đối phương bảo họ đến một nơi tên là Tsim Sha Tsui tìm người, rồi cúp điện thoại ngay. Nghĩ rằng ông chủ đã xảy ra chuyện, sau khi ba người bàn bạc vẫn quyết định không báo án, đi Tsim Sha Tsui tìm người trước.

Bên kia, A Liễm túm Redmond đang hấp hối xuống dưới, vứt vào gần đống rác, vẫn vỗ vỗ mặt Redmond cách một lớp vải.

“Thằng nước ngoài, hạn cho mày trong vòng 24 giờ phải cút về Mỹ. Qua 24 giờ, mày cứ chờ bị người khác cưỡng gian rồi giết chết đi! Nhớ kỹ, đây là Hongkong, không phải Mỹ!”

Đá Redmond một cái, A Liễm lên xe, khởi động ô tô. Redmond y như xác chết co quắp trong đống rác hôi thối, đâu còn chút vênh váo hung hăng như trước.

Gần một tiếng sau, có một chiếc xe xuất hiện trước bãi rác. Tìm một hồi, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra người cần tìm. Tháo mảnh vải đen xuống, vừa nhìn thấy, ba người kinh hô. Người bị đánh thành đầu heo này chính là ông chủ của bọn họ sao? Chúa ơi!

Đến khi Redmond có thể mở mắt nhìn rõ ba thủ hạ của mình, hắn cố chống đỡ nói bằng hơi: “Lập tức, quay về Mỹ! Lập tức!” Thù này, nhất định hắn sẽ báo!



Bốn người vừa phát tiết chút giận dữ xong, sau khi về nhà cũ đã lên thẳng lầu hai. Lâm Vô Ý vẫn chưa tỉnh lại, Ethan vẫn ở bên cạnh ông chú nhỏ, ngay cả lúc ăn cơm cũng không chịu rời đi, Lâm Vu Huệ đút cơm cho Ethan ở ngay trong phòng. Khẩu vị của Ethan rõ ràng không hề tốt, một bát cháo cũng không ăn hết.

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vừa vào phòng liền nhìn thấy trên trán Lâm Vô Ý có một chiếc khăn, tâm trạng bốn người nhất thời trùng xuống. Lâm Chiếu Trinh ở bên cạnh trông giữ cậu, nhìn thấy họ vào liền nói: “Vô Ý sốt, cậu ấy vẫn không tỉnh, cũng không thể cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt được.”

“Anh, bác sĩ có nói bao giờ chú nhỏ tỉnh lại không?” Lâm Vu Huệ rất lo lắng hỏi.

Mấy lão nhân gia đều ở trong phòng, Lâm Vu Chi đi đến bên giường sờ mặt Lâm Vô Ý, nhíu mi nói: “Bác sĩ không nói khi nào tỉnh.” Lâm Vu Hồng trầm mặt: “Cậu ấy chảy máu nhiều như vậy, khẳng định rất yếu. Nếu đến 10 giờ Vô Ý vẫn không tỉnh, gọi bác sĩ đến đây.”

Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ. Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Vu Chi, mấy đứa xuống ăn cơm đi.”

Bốn người trầm mặc nhìn Lâm Vô Ý một lát mới ra ngoài. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thấy sắc mặt bốn anh trai kia đầy lo lắng khi rời đi, hai người cắn môi. Lâm Vu Huệ nắm chặt tay em họ mình, Thẩm Như Vi hít sâu một hơi mới thở ra.

Rất nhanh bốn người đã ăn xong, tất cả đều không có khẩu vị. Bốn người vừa về phòng, Lâm Vu Hồng để những người khác đi nghỉ ngơi, ở đây đã có họ trông coi. Vốn dĩ mấy lão nhân gia còn định nói để họ trông là được, nhưng nhìn sắc mặt bốn người, họ lại nuốt những lời khuyên nhủ vào trong.

“Ethan, ông chú nhỏ bị sốt, đêm nay con ngủ cùng ông nội bà nội.”

Lâm Vu Chi bế con trai lên. Ethan không muốn đi, đôi mắt lại đỏ lên. Lâm Bàng Lệ Vân đến bế cháu trai, dỗ dành: “Ông chú nhỏ bị bệnh, lại bị thương, daddy phải chăm sóc ông chú nhỏ. Ethan ngoan, đêm nay ngủ cùng ông nội bà nội.”

“Con muốn ông chú nhỏ.”

Lâm Vu Chi lau nước mắt cho con trai, không hề dạy con trai phải hiểu chuyện, mà là nói: “Đợi ông chú nhỏ tỉnh lại daddy sẽ bế con đến đây.”

Ethan nhìn ông chú nhỏ, một lúc sau, bé gật đầu: “Nhất định daddy phải nói cho con biết đó.”

“Uhm.”

Ethan được bà nội bế đi. Lâm Vu Huệ đi tới cửa, dừng chân lại, rồi mới quay đầu nói: “Anh, em có chuyện muốn nói cùng anh, hiện tại có thể chứ?”

Lâm Vu Chi nhìn cô. Nghĩ rằng cô em gái luôn hiểu chuyện này bây giờ tìm đến anh nhất định là có chuyện quan trọng, Lâm Vu Chi vốn không muốn rời khỏi Lâm Vô Ý vẫn nói: “Em đến thư phòng trên lầu ba chờ anh.”

Lâm Vu Huệ gật đầu, rời đi.

Không ai tò mò Lâm Vu Huệ muốn nói gì với Lâm Vu Chi, mấy lão nhân gia vừa đi, Lâm Vu Hồng lập tức ngồi xuống giường, cúi người ngậm miệng Lâm Vô Ý lại. Không có người ngoài ở đây, Lâm Vu Hồng không hề kìm nén mình. Anh rất sợ, thực sự rất sợ. Nếu Vô Ý không trốn được, hậu quả… Anh không dám nghĩ tiếp. Chỉ vừa nghĩ vậy thôi, anh đã rét run cả người.

Sau khi Lâm Vu Hồng lùi lại, Lâm Vu Chi hôn lên nơi bị thương trên mặt Lâm Vô Ý cách một lớp băng gạc, rồi mới quyến luyến hồi lâu ở đôi mô tái nhợt của cậu, lúc này mới đứng dậy nói: “Anh đi gặp Vu Huệ.”

Lâm Vu Chi đóng cửa rời đi, Thẩm Tiếu Vi hôn môi Lâm Vô Ý, rồi mới nói nhỏ: “Quách Bội Bội là mẹ Ethan, cậu nhỏ thương Ethan như thế, nhất định sẽ cầu tình cho Quách Bội Bội.”

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh, lạnh nhạt nói: “Quách Bội Bội cùng lắm cũng chỉ là đàn bà sinh con hộ, đừng nâng cao thân phận cô ta quá. Cho dù tình cảm giữa cô ta và Ethan sâu đậm, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!” Huống chi mummy trong lòng Ethan là Vô Ý!

Lâm Vu Chu âm trầm nói: “Em không ngại chờ Ethan lớn thêm một chút sẽ cho nó biết mẹ nó đã làm gì ông chú nhỏ nó thích nhất.”

Thẩm Tiếu Vi gật đầu: “Ý kiến hay. Đối với loại đàn bà ích kỷ và ngu xuẩn đó, cách trừng phạt tốt nhất là làm cô ta mất tất cả.”

Lâm Vu Hồng không muốn nhắc đến loại đàn bà khiến anh ghê tởm kia nữa. Lấy bàn tay quấn kín băng gạc của Lâm Vô Ý từ trong chăn ra, Lâm Vu Hồng cẩn thận bao bọc nó bằng hai tay mình. Giờ phút này, trái tim anh mới có thể trở về vị trí cũ.

__Hết chương 108__