Vô Ý Vi Chi

Chương 51




Mở mắt ra, Lâm Vu Chi chỉ mơ màng một giây lập tức vươn tay sợ bên cạnh, trống không. Anh quay đầu, bên cạnh không còn ai cả. Chiếc chăn vẫn giữ nguyên trạng thái bị đối phương xốc lên lúc rời giường. Lâm Vu Chi sờ trán mình, mát mát lạnh lạnh, không khác gì với lúc bình thường. Cổ họng vẫn còn hơi đau, Lâm Vu Chi chậm rãi ngồi dậy. Nhìn áo trên người mình, anh xốc chăn lên, xuống giường. Đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ vào 11 giờ, Lâm Vu Chi đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra. Ánh mắt trời chói mắt chiếu vào, anh híp mắt, không khỏi nhíu mi. Bên ngoài nóng như thế, một lớn một nhỏ kia muốn đi đâu chơi?

Đứng một lát, Lâm Vu Chi vào phòng tắm. Tắm thật nhanh, anh mặc quần áo rồi xuống lầu. Lâm Bàng Lệ Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV thấy con trai xuống lầu, vội vàng gọi đến đây ngồi.

“Vu Chi, tốt hơn chưa? Vô Ý nói con không còn nóng, bảo mẹ đừng quấy rầy con, để con ngủ một giấc ngon.”

“Không có việc gì?” Lâm Vu Chi ngồi xuống cạnh mẹ, hỏi: “Mấy giờ Vô Ý đi? Mẹ biết họ đi đâu không?”

Nhắc tới cậu em này, Lâm Bàng Lệ Vân vừa cảm kích lại yêu thích nói không nên lời. Bà trả lời: “9 giờ Vô Ý đưa Ethan ra ngoài. Bảo tiêu gọi điện thoại về nói hai người đến “Khu vui chơi Disneyland”, cả hai đều không về ăn cơm trưa. Vu Chi, con thực sự không có việc gì chứ? Mẹ bảo bác sĩ đến khám lại nhé?”

“Không có việc gì. Tối qua Vô Ý chăm sóc đến lúc con hạ sốt. Bảo đầu bếp làm cho hai người chút canh nóng, bao giờ về thì ăn.”

“Mẹ đã bảo rồi.” Lâm Bàng Lệ Vân nhìn sắc mặt con trai, lại lo lắng sờ thử lên trán, nhân lúc cả chồng và cháu không có ở đây, bà hỏi nhỏ: “Chuyện mẹ nói với con, con nghĩ sao rồi? Nhìn xem, con bị bệnh, người chăm sóc con không phải vợ mà là chú, nói ra người khác đều chê cười nhà chúng ta. Chẳng lẽ nhà chúng ta thiếu nợ Bội Bội sao?”

Sắc mặt Lâm Vu Chi vẫn như bình thường nói: “Chuyện về Bội Bội chờ con đi Pháp về sẽ nói sau. Ông nội vừa qua đời, Vô Ý cũng vừa trở về, con không muốn làm phức tạp thêm. Ly hôn với Bội Bội tất nhiên sẽ bị khắp nơi chú ý, cũng sẽ xảy ra nhiều loại phản ứng liên quan, con không thể không suy xét.”

Lâm Bàng Lệ Vân lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Con quyết định rồi?”

Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Ethan dính chặt lấy Vô Ý, con nghĩ dù con ly hôn với Bội Bội, hiện tại thằng bé cũng không thương tâm. Nếu mọi người trong nhà không thích Bội Bội, không bằng ly hôn thì hơn. Bất quá con cần thời gian để sắp xếp chuyện này, trước mắt con chưa có tinh lực đặt lên chuyện ly hôn.”

Cuối cùng con trai cũng quyết định ly hôn, Lâm Bàng Lệ Vân liên tục gật đầu: “Con hạ quyết tâm là được rồi. Còn chuyện con ly hôn lúc nào, mẹ không giục con. Đã đói chưa? Mẹ bảo bọn họ lấy cho con ăn, vừa mới hạ sốt, ăn chút cháo đi.”

“Được.”

Lâm Bàng Lệ Vân bảo quản gia lấy cháo cho con trai. Lâm Vu Chi cầm tờ báo trên bàn trà lên xem, đáy lòng vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện ly hôn với vợ cũng bình thường giống như ăn cháo vậy. Cháo được bưng tới, Lâm Vu Chi buông báo, cầm bát. Nhìn cháo trong bát, Lâm Vu Chi phát hiện gần đây số lần ăn cháo hình như hơi nhiều. Húp một ngụm, anh chậm rãi nuốt vào. Lúc nuốt vào cổ họng liền thấy đau, nhớ lại tối hôm qua có một người lau mặt, lau người cho anh, chăm sóc cẩn thận cho anh, Lâm Vu Chi cố gắng nhẫn nại chút không thoải mái nơi cổ họng để ăn hết – Không có cháo ngon mà Vô Ý nấu – Đây là suy nhất duy nhất trong lúc này của anh.

Ăn cháo, uống thuốc, Lâm Vu Chi lại lên lầu nghỉ ngơi. Trở lại phòng ngủ, anh gọi điện thoại cho người nào đó. Chuông điện thoại vang lên mãi một lúc đối phương mới bắt máy.

“Vô Ý, là tôi, Vu Chi.”

“Dậy rồi à. Khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều, không còn việc gì nữa.”

Trong điện thoại có chút ồn ào, Lâm Vu Chi nghe thấy tiếng đối phương không biết đang nói với ai: “Một dâu tây với chocolate, đều phải có hai quả.” Anh kiên nhẫn chờ đợi.

“À, Vu Chi, tôi và Ethan đang mua kem.”

“Bên ngoài rất nóng, cẩn thận đừng để bị cảm nắng.”

“Ờ ờ, chúng tôi có uống rất nhiều nước. Chốc nữa còn muốn đi thám hiểm.”

“Vậy hai người cứ từ từ chơi.”

“Cậu nghỉ ngơi nhiều vào, chúng tôi sẽ mang quà về cho cậu.”

Khóe miệng Lâm Vu Chi cong lên một cái: “Hai người chơi đi. Bye ~”

“Bye nha.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi cầm cuốn tạp chí lên xem, cho dù là bị bệnh, với anh mà nói cũng khó được lúc nghỉ ngơi. Có tin nhắn đến, Lâm Vu Chi mở di động ra xem, nụ cười bên khóe môi lộ ra rõ ràng. Người nào đó gửi ảnh chụp cho anh. Trên bức hình là khuôn mặt tươi cười với màn hình của một lớn một nhỏ, trên đầu hai người đều có đeo một đôi tai chuột Mickey. Lật tấm hình tiếp theo, hai con chuột Mickey đang liếm kem với dáng vẻ “trông có tham ăn hay không”.

Lâm Vu Chi đặt tờ tạp chí xuống. Anh chưa từng đưa con trai mình đến Disneyland chơi, ba mẹ cũng chẳng có sức đâu để đi cùng. Con trai mặc dù là trẻ con của Lâm gia, nhưng đây là lần đầu tiên được đến khu vui chơi Disneyland. Cũng khó trách mình luôn bị người nào đó nói là “ngược đãi trẻ con”, anh quả thực không phải là một người cha xứng đáng với chức vụ. Bất quá hiện tại, có người đến bù lại những điều tiếc nuối cho con mình, thật tốt.

____ Vu Chi, khỏi bệnh là có thể ăn kem rồi, muốn ăn vị gì? Chúng tôi ăn thay cậu trước.

Ngón tay Lâm Vu Chi hoạt động.

____ Tùy tiện đi, tôi không kén ăn.

____ Vậy vị dâu tây thì sao?

____ Được.

Ảnh lại được gửi đến, là một quả dâu tây bị người ta cắn mất một nửa.

Sẽ không có ai biết, phó chủ tịch của “Tập đoàn Huy Lai”, người cầm quyển thực tế Lâm Vu Chi của “Tập đoàn Huy Lai” lại ngồi trong phòng ngủ chơi loại trò chơi “ngây thơ” như vậy với người khác.

Ảnh tiếp tục được gửi đến, Ethan đang mím cái miệng nhỏ bé của mình trước màn hình, giống như đang thơm ai đó. Dưới ảnh còn có một câu ____ Daddy, daddy phải nhanh khỏe lên, con yêu daddy, Ethan.

Trong tim Lâm Vu Chi có một chút dao động rất nhỏ.

____ Vu Chi, lần sau cậu đi cùng với chúng tôi, để mua kem cho chúng tôi.

Hình như người nào đó đã quên cậu “không thể” đi cùng Lâm Vu Chi.

Lâm Vu Chi không biết phải trả lời ra sao. Cách biểu đạt tình cảm trực tiếp đến vậy là điều xa lạ với anh. Anh tin câu nói kia của con mình cũng là do người kia dạy cho. Cuối cùng, Lâm Vu Chi chỉ trả lời một chữ: “Được.”

____ Chúng tôi sắp ăn trưa rồi.

____ Ăn cái gì?

____ Tùy tiện thôi. Không nói nữa, tối gặp, bye.

Lâm Vu Chi híp mắt. Đối phương không còn gửi tin nhắn nữa, anh trầm ngâm một lát rồi bấm số gọi cho em gái.

“Vu Huệ, khu vui chơi Disneyland có bán đồ ăn nhanh không?”

“Anh? Khu vui chơi Disneyland?”

“Hôm nay Vô Ý đưa Ethan đến khu vui chơi Disneyland, trong đó có chỗ bán đồ ăn nhanh không?”

“… À, em cũng không rõ lắm, để em hỏi đã, lát gọi điện cho anh.”

“Được.”

Lâm Vu Chi có chút dự cảm không hay ho. Tại sao người này không cho anh đi cùng?

Năm phút sau, Vu Huệ gọi điện trở lại.

“Anh, em hỏi đứa bạn có con, họ nói trong khu vui chơi Disneyland có bán đồ ăn nhanh.”

“Hamburger khoai tây chiên?”

“Phải. Anh, có phải chú nhỏ định ăn đồ ăn nhanh không?”

“Rất có thể.”

Lâm Vu Huệ bật cười.

“Chú nhỏ muốn ăn cứ để chú ấy ăn. Em nghe mẹ nói anh bị bệnh, đỡ hơn chưa?”

“Đã khỏi rồi.”

“Mẹ nói tối qua chú nhỏ còn đặc biệt về nhà chăm sóc cho anh.”

“Uhm.”

Lâm Vu Huệ cắn cắn môi: “Anh, ly hôn với chị dâu đi. Chị ấy là vợ anh, lại còn không bằng chú nhỏ.”

“Bây giờ còn chưa đến lúc. Sau này tiền tiêu mỗi tháng của anh em đều chuyển vào tài khoản của Vô Ý.”

“Vâng.”

Không hỏi anh trai tại sao, Lâm Vu Chi cũng không giải thích. Nghe ra anh mình định ly hôn với chị dâu, Lâm Vu Huệ rất cao hứng. Anh em hai người đã lâu không tán gẫu liền nói chuyện xong.

Trong khu vui chơi Disneyland, Lâm Vô Ý cười tít mắt hỏi cháu trai nhỏ: “Trưa nay chúng ta ăn hamburger khoai tây chiên được không?”

Hai mắt Ethan lại thêm một lần tỏa sáng, nhưng vẫn lo lắng hỏi lại: “Daddy và bà nội không cho, cô cũng không cho.”

“Chúng ta lén ăn, không nói cho ai biết cả.”

Ethan nuốt nước miếng, nhỏ giọng yêu cầu: “Con có thể ăn thịt gà không?”

“Còn cả đùi gà rán nữa.”

“Uhm!”

Không có ai ngăn cản, Lâm Vô Ý không hề chịu một chút áp lực nào, dẫn cháu trai nhỏ đến thẳng quán bán đồ ăn nhanh. Hamburger khoai tây chiên ơi, đùi gà rán ơi, chúng ta đến đây!



Khi Lâm Vu Hồng tìm được Lâm Vu Chu trong phòng tập thể thao, đối phương đang đánh bao cát đến nỗi mồ hôi đầy người. Nhìn thấy anh trai, Lâm Vu Chu dừng lại, cởi hai bao tay đánh quyền anh trên tay xuống. Lâm Vu Hồng tựa người vào máy chạy bộ, Lâm Vu Chu lấy một chai nước uống một hơi.

Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Mẹ bảo anh lên hỏi xem em có chuyện gì, nói hôm nay em có chút ngơ ngẩn.”

Từ trước đến nay Lâm Vu Hồng không hề quan tâm xem em trai mình có ngơ ngẩn hay không, cho dù thực sự có chuyện gì, Vu Chu không muốn nói tức là coi đó là chuyện riêng của mình. Lâm Vu Hồng là người vô cùng chú trọng đến riêng tư, anh không thích người khác tìm hiểu tâm trạng anh, tất nhiên cũng sẽ không đi tìm hiểu tâm tư người khác.

Lâm Vu Chu dậy từ sáng đến giờ vẫn luôn trầm tư vì chuyện gì đó, sau đó trực tiếp đến phòng tập thể thao đánh quyền. Người hiểu rõ Lâm Vu Chu đều biết, lúc trong lòng có chuyện gì nhất định anh sẽ đánh bao cát.

Lâm Vu Chu liếc mắt nhìn anh trai một cái, trong mắt là vẻ bất mãn rõ ràng, Lâm Vu Hồng nhướng mi, chờ đợi em trai biểu đạt bất mãn với mình. Uống hết một chai nước, Lâm Vu Chu bước đến ngồi lên chiếc xe đạp: “Tại sao không nói cho em biết anh và anh họ Vu Chi muốn đi Pháp cùng Vô Ý?”

Tư thế đứng của Lâm Vu Hồng vẫn vậy, biểu tình không hề thay đổi, nói: “Em biết từ đâu?”

Thấy anh trai không hề áy náy dù chỉ một chút, cơn tức của Lâm Vu Chu càng dâng cao.

“Em nghe Vô Ý nói với Tiếu Vi. Em và Tiếu Vi đều không biết chuyện này.”

Ngữ điệu của Lâm Vu Hồng vẫn lạnh băng như bình thường: “Em và Tiếu Vi, một người chỉ biết chơi đùa với cameras, một người chỉ biết tán gái, nói cho hai đứa đi cùng để thêm phiền à?”

“Anh!” Lâm Vu Chu nổi giận.

Lâm Vu Hồng lạnh lùng nói: “Vô Ý sống ở Pháp nhiều năm như vậy, hiện giờ muốn về Hongkong định cư, bên kia sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý. Em và Tiếu Vi đi cùng có thể làm gì?”

“Các anh có thể làm gì bọn em cũng có thể làm được!” Nếu đối phương không phải anh mình, nhất định anh sẽ cho một đấm.

Thần sắc Lâm Vu Hồng lạnh thêm vài phần, nói không chút khách khí: “Vô Ý định chuyển nhượng quán café của cậu ấy cho bạn. Thủ tục chuyển nhượng cửa hàng, chuyển giao quyền kinh doanh, quyết toán tài chính… Mấy cái đó em hiểu không? Còn có bất động sản của cậu ấy ở Provence, nếu cho thuê, phải làm thủ tục thế nào, nếu bán đi, cần phải làm gì, em hiểu không?”

Lâm Vu Chu nắm chặt tay, vô cùng khó chịu. Anh, không hiểu. Phòng làm việc của anh không có những quan hệ kinh doanh phức tạp như vậy, còn anh, dù là ông chủ, nhưng cái mà anh phụ trách chủ yếu vẫn là công việc về chụp ảnh. Anh không có khả năng tiếp xúc với những chuyện về phương diện đó.

“Còn Tiếu Vi, càng không cần nói nhiều. Thành tựu của nó mà anh có hiểu biết nhiều nhất chính là một tháng hẹn hò với mấy cô gái.”

Lâm Vu Chu không thể phản bác những gì anh trai mình đang châm biếm, anh chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, lại cũng vô cùng không cam lòng. Vẻ lạnh như băng trên mặt Lâm Vu Hồng lúc này mới lui đi một ít, anh đi đến trước mặt em trai, vỗ vào bả vai.

“Bất quá anh nghĩ, hiện tại em đã chuẩn bị tốt.”

Lâm Vu Chu ngẩn người.

“Công ty “Diều” là một khởi đầu với em. Em có tầm ảnh hưởng và nhân mạch của một nhiếp ảnh gia quốc tế, lợi nhuận của một nhà truyền thông cũng không nhỏ.”

Lâm Vu Chu lộ ra nụ cười tự tin: “Đừng xem thường em.”

Lâm Vu Hồng vẫn nói nghiêm túc: “Anh chưa từng xem thường em, chẳng qua trước kia em không làm việc cho đàng hoàng.” Ở trong mắt anh, sự nghiệp chụp ảnh của em trai chỉ là chuyện mà trẻ con nhà nào cũng làm.

Hóa ra trong mắt anh trai việc mình làm không hề đàng hoàng, Lâm Vu Chu cho anh trai một đấm cho hả giận: “Sau này anh còn xem thường em như vậy, cho dù anh là anh trai em, em cũng không khách khí với anh đâu.”

“Anh đây mỏi mắt trông chờ.”

Lâm Vu Hồng không thèm quan tâm khi em trai uy hiếp. Anh nói tiếp: “Vô Ý định đến Paris gặp bạn cậu ấy, thời gian đi Pháp sẽ không ngắn, em nên sắp xếp mọi chuyện trước mắt, đặc biệt là chuyện ở công ty mới. Em gọi điện nói cho Tiếu Vi, anh không ngại nếu em nói cho cậu ta biết cảm tưởng của anh về cậu ta. Nếu em không có việc gì, đi xuống uống trà với mẹ.”

Nói xong, Lâm Vu Hồng tiêu sái xoay người bước đi.

“Anh, em thấy Vô Ý hôn Tiếu Vi.” Lâm Vu Chu đột nhiên cho ra một câu.

Lâm Vu Hồng dừng chân. Anh xoay người lại, đôi mắt lạnh băng.

Lâm Vu Chu khó chịu nói: “Hơn nữa chắc không phải lần đầu. Vậy mà tên Tiếu Vi kia dám giấu chúng ta. Em đề nghị đừng cho nó đi Pháp.”

Trong mắt Lâm Vu Hồng có lốc xoáy nào đó tụ tập.

“Đêm qua?”

“Uhm. Tiếu Vi không vui vì Vô Ý sang nhà anh họ cả, Vô Ý hôn mặt nó.”

Lâm Vu Hồng híp mắt, xoay người lần nữa: “Anh biết rồi. Đi tắm đi, nói cho mẹ em vẫn tốt.” Không thể hiện thái độ nào về “chuyện này”, Lâm Vu Hồng đi mất.

Trong mắt Lâm Vu Chu hiện lên vẻ ác liệt. Tên Tiếu Vi kia dám “ăn mảnh” sau lưng họ, cứ chờ bị xử lý đi. Trong lòng không còn bất mãn vì bị ông anh trai công kích, Lâm Vu Chu trở về phòng tắm. Bất quá anh vẫn còn chút khó chịu. Chẳng lẽ bởi vì Tiếu Vi là người nhỏ tuổi nhất nên Vô Ý mới làm vậy sao? Nhất định là do Tiếu Vi yêu cầu! Nhớ lại Tiếu Vi rất thích ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi để làm nũng với Vô Ý, Lâm Vu Chu lại nhíu mày. Làm nũng thì anh không làm được, vậy… Phải làm thế nào mới có thể để Vô Ý hôn mình đây?

Không hề nghĩ lại xem ý niệm này của mình có gì không đúng. Lâm Vu Chu đang vô cùng khó chịu, tuyệt đối không thể để Tiếu Vi “ăn mảnh”, cũng đang nghĩ xem mình phải làm gì để cũng được như vậy.

Đi từ trên lầu xuống, bước chân của Lâm Vu Hồng càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại. Vô Ý không phải lần đầu tiên… Vậy thì, bắt đầu từ lúc nào? Anh tự nhận mình là người để người kia ỷ lại nhất trong số bốn người, nhưng xem ra, dường như không hoàn toàn là vậy. Trong ngực Lâm Vu Hồng dấy lên một ngọn lửa không biết tên.



Trong nhà ăn, Thẩm Như Vi đang ăn cơm cùng mấy người bạn học. Như Vi đang học bổ túc về chuyên ngành thời sự ở Đại học Hongkong, thứ năm giáo viên đã cho cả lớp một bài tập, để cả lớp thu thập những tư liệu sống đề cập đến phương diện dân sinh của Hongkong, thêm bớt thế nào phải tự quyết định. Cô và mấy người bạn học này thuộc cùng một tổ. Buổi sáng đã đi khắp các phố để lấy tư liệu, mấy người vừa nóng vừa mệt muốn uống mấy thứ đồ lạnh để hạ nhiệt.

Thẩm Như Vi uống đồ lạnh trông có chút ỉu xìu buồn bã, một nam sinh đang theo đuổi cô hỏi: “Như Vi, bạn có chuyện gì vậy? Từ trưa mình đã thấy bạn rầu rĩ không vui.”

Thẩm Như Vi lễ phép cười cười, trong khách khí có chút xa cách, nói: “Không có gì, tối qua ngủ không ngon.” Tối qua sau khi cậu nhỏ đi rồi, cô cảm thấy trong nhà lạnh lẽo đi không ít. Cậu nhỏ không ở đây, sau này mấy anh họ chị họ sẽ rất hiếm khi đến ăn cơm, Thẩm Như Vi có chút mất mác. Bất quá chuyện trong nhà mình cô sẽ không nói với bên ngoài.

Bạn thân của Thẩm Như Vi là Kim Thu biết cô không có hứng thú với nam sinh này, lập tức chen vào hỏi mọi người: “Hoàn thành xong đề mục lần này có muốn đi xem phim thư giãn không?”

Một người nói với vẻ không có hứng thú: “Dạo này cũng chẳng có phim gì hay. Sau khi làm xong tớ muốn đến hiệu sách.”

“Hiệu sách?” Kim Thu tò mò hỏi: “Thần tượng kia của cậu phát hành sách mới hả?”

Cô biết người này rất say mê một tác gia người Pháp, thường thường lấy văn vẻ của người kia làm câu cửa miệng.

Đối phương nói có chút mất mác: “Vẫn chưa. Trên trang cá nhân của anh ấy nói cuốn sách tiếp theo dự tính sẽ phát hành vào tháng chín, đến được Hongkong chắc cũng phải tháng mười. Oa… bây giờ còn chưa đến tháng bảy mà. Đến tháng chín nhất định tớ phải sang Pháp mua sách.”

“Hay như vậy sao?” Kim Thu không thể hiểu nổi.

Đối phương lập tức cho cô một ánh mắt xem thường: “Không hiểu thì không được nói lung tung.” Tiếp đó, cô say mê nói: “Cerf-volant là nhà thơ, nhà văn, nhà tiểu thuyết và nhà soạn kịch đương đại nổi tiếng nhất nước Pháp, à không, nhất châu Âu. Nhất là thơ và văn xuôi của anh ấy, đẹp đến nỗi làm cho con tim người ta phải ngừng đập.”

“Tim ngừng đập thì chắc là chết rồi.”

Người nọ lập tức nổi giận: “Kim Thu! Tớ muốn tuyệt giao với cậu! Cậu không được vũ nhục thần tượng của tớ!”

“Rồi rồi rồi, tớ sai rồi tớ sai rồi, tớ nhận lỗi!” Kim Thu vội vàng giơ tay đầu hàng.

Bình thường Thẩm Như Vi cũng không thân thiết lắm với người bạn học này, nghe bạn nói như vậy, cô cũng thích đọc sách liền tò mò hỏi: “Thật sự hay như vậy sao? Tớ cũng muốn mua mấy cuốn về xem, hiệu sách ở Hongkong có bán không?”

Người nọ buồn bực trả lời: “Cerf-volant rất bận rộn, những sáng tác của anh ấy cũng chỉ bán chủ yếu ở mấy nước châu Âu và Mỹ thôi, người Hongkong không biết thưởng thức, hiệu sách có rất ít sách của anh ấy, mà có thì cũng không trọn vẹn. Hơn nữa dịch sang tiếng Trung rồi sẽ mất đi hương vị vốn có. Tớ đều đọc sách nguyên văn của anh ấy đấy. Bất quá lúc đầu tớ chỉ tiếp xúc với bản dịch tiếng Trung thôi, sau đó vì để có thể xem nguyên văn nên tớ đi học tiếng Pháp, quả nhiên tiếng Pháp mới là hay nhất.” Nói xong, cô lấy một cuốn từ trong túi: “Đây, cuốn “Đến từ phương xa” này là tập văn xuôi năm ngoái của anh ấy. Cậu biết tiếng Pháp không?”

Thẩm Như Vi lắc đầu: “Không biết. Bất quá cậu nhỏ của tớ biết. Cậu nhỏ tớ rất thích đọc sách đó.”

“Vậy tớ mạnh mẽ đề cử sách của Cerf-volant, không xem sẽ phải tiếc nuối cả đời đó!”

Thẩm Như Vi cầm cuốn sách kia, chữ trên bìa là tiếng Pháp.

“Cậu có thể lên mạng sưu tầm bản tiếng Trung của anh ấy, tuy rằng đọc bằng tiếng Trung sẽ thiếu chút hương vị, nhưng cũng hay lắm.”

Thẩm Như Vi trả lại sách: “Vậy tớ sẽ lên mạng tìm.”

“Nhất định phải xem đó!”

Thẩm Như Vi gật gật đầu.

Kim Thu cầm cuốn sách kia lật lật giở giở, thuận miệng hỏi: “Cerf-volant là tên tiếng Pháp của anh ta sao?”

“Đương nhiên, anh ấy là tác gia người Pháp.” Đối phương rất chi là khinh bỉ khi Kim Thu chậm hiểu.

“À.” Kim Thu hỏi: “Vậy dịch ra có nghĩa là gì?”

“Nghĩa làDiềuđó. Bất quá những người mê sách của anh ấy như bọn tớ đều thích gọi anh ấy là Cerf-volant.”

Diều? Thẩm Như Vi giật nảy trong lòng. Công ty mới của anh họ Vu Chu hình như cũng tên là “Diều” nhỉ?