Vô Ý Vi Chi

Chương 62




Lâm Vô Ý đứng lên, giới thiệu hai bên cho nhau: “Cezanne Borg, sinh viên của học viện nghệ thuật Al. Borg, đây là bốn anh họ của tôi.” Lâm Vu Chu liếc cái người nói dối không chút chột dạ kia một cái. Lâm Vô Ý cười tủm tỉm nói với ba người còn lại không hiểu tiếng Pháp: “Tôi nói các cậu là anh họ tôi, không được làm lộ.”

Anh họ? Lâm Vu Chu khách khí vươn tay, dùng tiếng Anh nói: “Chào cậu.”

“Chào anh.”

Vừa nghe thấy là anh trai của Dean, Borg cực kỳ nhiệt tình bắt tay lần lượt với cả bốn người. Sau đó hắn nói với Lâm Vô Ý: “Dean, tôi có việc tìm cậu, có thể ra ngoài nói không?”

“Được.” Nói lại với bốn người một tiếng, Lâm Vô Ý ra ngoài cùng Borg.

Cả bốn người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tiếu Vi mất hứng hỏi Lâm Vu Chu: “Hắn muốn dẫn cậu nhỏ đi đâu?”

Lâm Vu Chu lạnh lùng nói: “Hắn nói có chuyện muốn tìm Vô Ý, muốn ra ngoài nói.”

“Hừ!” Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh, không cần đoán cũng biết là chuyện gì.

Borg đưa Lâm Vô Ý vào một góc của con phố đối diện, có ba người ngồi trong quán café ánh mắt trầm hơn vài phần, trên khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Vu Chi không nhìn ra vui buồn, bất quá anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Borg lấy một cái khung từ trong ba lô ra, đưa cho Lâm Vô Ý, nói: “Tôi đã nghe chuyện nhà cậu, mong cậu nén bi thương, Dean.”

Lâm Vô Ý nhìn bức tranh trong khung, bức tranh chính là vẽ cậu, cậu mỉm cười: “Lần này tôi về là xử lý chút chuyện bên đây, tôi muốn về Hongkong định cư, ở cùng ba tôi.”

“Dean…” Borg cao lớn với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai lộ rõ vẻ không nỡ. “Nhất định phải về sao?”

Lâm Vô Ý gật đầu.

Borg nhìn thật kỹ thiếu niên phương Đông mê người trước mặt, hít sâu một hơi, cầm tay đối phương. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, chợt nghe thấy đối phương nói: “Dean, tôi thích em. Từ sau khi gặp được em trong quán café vào năm ngoái tôi đã thích em. Một năm nay tôi thấy bên cạnh em không có cô gái nào thân thiết, tôi nghĩ, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội theo đuổi em.”

Lâm Vô Ý sửng sốt, hơi dùng sức để rút tay ra, có vẻ hơi xấu hổ cười: “À, uhm, thật bất ngờ. Ha ha, tôi, uhm, trước mắt không có tâm tình nói chuyện yêu đương.”

“Tôi biết. Vậy em nguyện ý cho tôi một cơ hội theo đuổi em không? Tôi sẽ chờ em chuẩn bị thật tốt.”

Borg lại cầm tay Lâm Vô Ý, trong quán café, Lâm Vu Chu đứng dậy rời đi. Lâm Vô Ý thở dài, lại rút tay ra, nhìn đối phương, nói: “Thật xin lỗi, Borg, cậu rất tốt, cũng rất tài hoa, nhưng tôi lớn hơn cậu nhiều tuổi lắm. Tuy rằng tôi không xác định mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không, nhưng nếu tôi muốn nói chuyện yêu đương với đàn ông, nhất định đối phương phải lớn tuổi hơn tôi.”

Borg kinh hô: “Em lớn hơn tôi nhiều tuổi?”

Lâm Vô Ý gật đầu, đả kích người ta: “Tôi thoạt nhìn trông trẻ vậy thôi, năm nay tôi 35 tuổi rồi.”

“35?”

“Tôi có chút yêu thích đàn ông nam tính thành thục hơn, uhm, thật xin lỗi, Borg.” Người nào đó le lưỡi trong lòng.

Borg vô cùng mất mát, có thế nào hắn cũng không nghĩ đối phương còn lớn hơn mình mười mấy tuổi! Thế nhưng rõ ràng trông cậu ấy còn trẻ hơn mình! Sắc mặt Borg lúc sáng lúc tối, vài giây sau, hắn lại cầm tay Lâm Vô Ý, thấy chết không sờn nói: “Tôi không quan tâm! Trong thế giới của tình yêu, giới tính, chủng tộc, tuổi tác đều không phải vấn đề! Dean, tôi thích em, tôi yêu em!”

Không hề báo trước, Borg cúi đầu hôn xuống, Lâm Vô Ý nhanh chóng quay đầu đi, nụ hôn vốn sẽ rơi trên môi cậu thành ra lại rơi trên mặt cậu. Một người vừa ra khỏi cửa quán café lập tức nổi giận đi tới.

Lâm Vô Ý thấy đối phương, cậu lại rút tay một lần nữa, lùi ra sau hai bước, giơ cái khung lên ngang người nói: “Món quà này tôi rất thích, cám ơn. Nhưng thật sự rất xin lỗi, nhất định sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn tôi!”

Người tới vươn tay kéo Lâm Vô Ý vào ngực mình. Lâm Vu Chu hung tợn nói rõ với người vừa tỏ tình không thành công bằng tiếng Pháp: “Cậu không được quấy rầy Dean nữa!”

Dứt lời, không để Borg có cơ hội phản ứng lại, Lâm Vu Chu ôm người rời đi.

“A, Borg, thực xin lỗi, anh tôi có chút nôn nóng cho tôi. Cám ơn món quà của cậu, tạm biệt!” Lâm Vô Ý bị kéo mạnh đi chỉ kịp vẫy tay nói lời từ biệt. Nhìn Dean bị “anh trai” cậu ấy đưa đi, Borg tan nát cõi lòng, lần đầu tiên hắn tỏ tình lại thất bại như vậy, hắn rất thương tâm.

Đưa người về chỗ ngồi, Lâm Vu Chu cố gắng lau chùi nơi vừa bị hôn trên mặt đối phương, giáo huấn: “Sau này không được một mình ở chung với loại người nguy hiểm như vậy nữa!”

“Ai da, ngoài ý muốn thôi ngoài ý muốn thôi!” Lâm Vô Ý sờ môi, sau lại đắc ý nói: “Nụ hôn đầu tiên vẫn còn giữ được.”

“Vô Ý.” Lâm Vu Hồng lạnh giọng, Lâm Vô Ý không dám cười, lập tức biện giải: “Tôi không biết đột nhiên Borg lại, uhm, cậu ấy là một họa sĩ rất tài đó. Á, tôi luôn thưởng thức người tài mà. Ờm, tôi chỉ nghĩ cậu ấy muốn nói lời tạm biệt với tôi… A, được rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận!”

Thẩm Tiếu Vi ngồi sát lại, hôn hai cái lên chỗ hồng hồng trên má Lâm Vô Ý, bĩu môi nói: “Cậu nhỏ, sau này cậu phải đề cao cảnh giác đó!”

Lâm Vô Ý sờ mặt cháu trai ngoại: “Sẽ mà sẽ mà. Vừa rồi tôi cũng hoảng sợ lắm chứ. Đừng tức giận, Borg cũng không có ý xấu, đây chỉ là phản ứng bản năng khi đàn ông theo đuổi người mình thích thôi.” Nói xong, cậu cũng rất da mặt dày cộng thêm tự kỷ nói: “Điều này chứng tỏ tôi là người gặp người thích mà.”

“Vậy hả?” Ánh mắt Lâm Vu Hồng đầy nguy hiểm. Lâm Vô Ý co rụt người lại.

Lúc này bò bít tết được bưng lên, Susan và Betty đang dọn cơm đã cứu Lâm Vô Ý một mạng. Kỳ thực cậu cũng ủy khuất lắm chứ, cậu đâu nghĩ đột nhiên Borg hôn cậu, may mà cậu phòng bị sẵn, bằng không nụ hôn đầu tiên giữ gìn nhiều năm như vậy đã không còn rồi.

Vì chuyện này mà không khí trên bàn cơm có chút nặng nề. Lâm Vô Ý vẫn luôn rất sợ Vu Hồng thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không dám ăn uống phát ra tiếng động. Ăn xong, Lâm Vô Ý nói muốn mua nguyên liệu nấu ăn.

Năm người ra khỏi quán café, đi được vài bước, tròng mắt Lâm Vô Ý chuyển động, vỗ vỗ người đi bên cạnh cậu. Thẩm Tiếu Vi quay đầu nhìn thấy, trong lòng có dự cảm không hay, nụ cười của cậu nhỏ trông gian quá.

“Tiếu Vi, tôi không đi được, cậu cõng tôi đi!”

Quả nhiên!

Thẩm Tiếu Vi bất đắc dĩ cười một tiếng, xoay người: “Được.”

Nhảy lên lưng cháu trai ngoại, ôm lấy cổ cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý cười tít mắt: “Tôi không nặng chứ?”

“Rất nhẹ.”

Cõng người không muốn đi đường, Thẩm Tiếu Vi mang khuôn mặt tươi cười đi phía trước. Lâm Vô Ý yên tâm thoải mái nhoài lên lưng cháu trai ngoại, chỉ cảm thấy tấm lưng của cháu trai ngoại thật dày rộng.

Đi được một đoạn, nghe thấy tiếng thở rõ ràng của cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý lại nhìn sang một người khác, ý tứ không cần nói cũng biết. Lâm Vu Chu chấp nhận mà lên tiếng: “Tiếu Vi, anh cõng cho.”

Lâm Vô Ý vỗ vỗ cháu trai ngoại, muốn cháu trai ngoại dừng lại. Nhảy xuống khỏi lưng Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vô Ý lại nhảy tót lên lưng Lâm Vu Chu, trong miệng thì niệm: “Oa, có người cõng đi thật hạnh phúc.”

Mà Lâm Vu Chu bị áp bức một cách “bất hạnh”, hai tay vững vàng nâng người trên lưng lên, đi từng bước một đến siêu thị. Lâm Vô Ý cọ cọ vào cổ Vu Chu, bật hơi: “Sau này tôi sẽ cẩn thận, tôi cam đoan.”

“Còn chờ quan sát.” Lâm Vu Chu không muốn nói anh không thích kẻ khác hôn người này.

Lại đi tiếp một đoạn đường, Lâm Vô Ý muốn xuống dưới, lần này cậu nhìn sang Vu Hồng. Lâm Vu Hồng đưa khung tranh cho Lâm Vu Chi, ngồi xổm xuống. Lâm Vô Ý lập tức chạy ra phía sau anh, nằm úp sấp lên. Lâm Vu Hồng thì ngay cả con mình cũng chưa từng cõng, lúc này chờ đối phương nằm úp sấp xong mới chậm rãi đứng dậy, nâng cậu lên.

Lâm Vô Ý rất tự nhiên hôn vào sườn mặt Vu Hồng, lẩm bẩm: “Vu Hồng, cậu vẫn còn giận à. Tôi cũng bất ngờ mà. Hơn nữa tôi có né tránh.”

“Sau này không được một mình ra ngoài.” Lâm Vu Hồng rất bá đạo hạ lệnh.

“Tôi cam đoan sẽ cẩn thận.” Hai tay quàng qua, Lâm Vô Ý vùi miệng mũi mình vào lưng Vu Hồng, trên người Vu Hồng cũng có mùi sữa tắm giống cậu… Đây là người nhà của cậu, người nhà đó… Cảm giác, thật an tâm.

Lâm Vu Hồng cõng Lâm Vô Ý thong thả đi đằng trước, sắc mặt không còn âm trầm như vừa rồi. Người trên lưng dường như đang ngủ, không thấy nói gì. Đi được một lát, anh nghe thấy người trên lưng nói: “Nhanh lên, tôi muốn Vu Chi cõng.”

Lâm Vu Hồng dừng lại, Lâm Vu Chi đưa khung tranh cho Tiếu Vi, cũng ngồi xổm giống Vu Hồng ban nãy. Lâm Vô Ý chạy ra phía sau anh, cười hỏi: “Cậu đã cõng Ethan chưa?”

Lâm Vu Chi trả lời gián tiếp: “Cậu là người đầu tiên.”

“Oa, tôi thật vinh hạnh.” Nằm bò xuống, Lâm Vô Ý cho một cậu khiến cả bốn người đầu đầy hắc tuyến: “Hồi nhỏ tôi thích được ba cõng nhất.”

“Cậu coi chúng tôi thành ông nội?” Lâm Vu Chu hỏi.

Lâm Vô Ý lắc đầu, nhanh chóng ôm cổ Vu Chi: “Tôi coi các cậu thành anh tôi.”

“…”

“Lệ chất trời sinh mà, không còn cách nào cả, chính là tuổi trẻ đó.”

Da mặt dày!

Khóe miệng Lâm Vu Chi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không một câu oán giận mà cõng người nào đó đi. Người trên lưng không nặng chút nào hết. Một cái móng vuốt nhỏ sờ cằm anh, Lâm Vu Chi nâng người nào đó lên cao hơn.

“Vu Chi, cậu cũng có râu.”

Đây là nói gì thế? Lâm Vu Chi không tiếp lời.

“Tôi muốn ăn kem vị dâu tây.”

“Cậu vừa ăn một cái.”

“Vẫn muốn ăn.”

“Ăn nhiều sẽ đau bụng.”

“Được rồi, tôi nghe lời.”

Lâm Vu Chi cảm thấy nhất định mình đã bị người nào đó coi thành ông nội.

Cứ từng người cõng như vậy, không khí giữa năm người đã khôi phục như lúc đầu. Mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm sau xong, năm người quay về ngôi nhà nhỏ hai tầng. Nhân lúc Lâm Vô Ý không chú ý, Thẩm Tiếu Vi cất khung tranh kia vào trong vali của mình. Thay phiên nhau tắm rửa sạch sẽ, năm người ngồi trong phòng khách uống trà, Lâm Vô Ý pha trà đầy tính nghệ thuật cho mấy cháu trai uống. Bên trong phòng khách, tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng phiêu tán. Lâm Vô Ý không thích xem TV, chịu ảnh hưởng từ cậu, bốn người khác cũng không có ý định xem TV. Dường như sau khi rời khỏi đô thị bận rộn như Hongkong, bước chân của họ cũng chậm rãi theo đó.

‘Đính đoong đính đoong!’ Có người ấn chuông cửa. Lâm Vu Chu là người biết tiếng Pháp nên ra mở cửa, một phút đồng hồ sau, anh quay về với sắc mặt xanh mét: “Vô Ý, tìm cậu đấy, là đàn ông.”

“À.”

Lâm Vô Ý đặt chén trà xuống đi ra ngoài, Lâm Vu Chu đi cùng. Một lát sau, hai người trở lại, trên tay Lâm Vu Chu có thêm một hôp giấy. Lâm Vô Ý cười nói: “Là Oman, giáo viên dạy văn của trường trung học Al. Biết tôi sắp đi, đến tạm biệt tôi. Anh ta còn tặng quà nữa.”

Lâm Vu Chu không chút hứng thú đặt hộp giấy lên bàn trà, Lâm Vô Ý mở ra, cười tươi: “Đều là những vật làm từ cỏ huân y, còn có tinh dầu. Nhà Oman có một đồng cỏ huân y rất lớn. Tinh dầu vừa lúc có thể tặng cho Vu Huệ và Như Vi, tinh dầu ở đây rất thuần khiết đó. Ờm, nhiều túi cỏ huân y thế này, lúc về tôi sẽ đặt hết trong tủ quần áo của các cậu. Oa, còn có bookmark cỏ huân y mà tôi thích nữa.”

Xem xong món quà trong hộp, Lâm Vô Ý đứng dậy mang hộp theo: “Tôi bỏ vào tủ quần áo nha.”

Sau khi cậu đi, Lâm Vu Chu nói nhỏ: “Lại có ý với Vô Ý.”

Thẩm Tiếu Vi hơi nhíu mi: “Hiện tại em rất muốn biết cậu nhỏ sống một mình ở đây là vượt qua an toàn như thế nào.”

Lâm Vô Ý đã trở lại, tất cả mọi người đều không nói gì. Cậu vừa ngồi xuống, chuông cửa lại vang lên, Lâm Vu Chu có một nỗi xúc động muốn xuống bếp lấy dao.

Cả đêm tổng cộng có bảy người đến, thuần một sắc thái nam tính. Đều là biết Lâm Vô Ý muốn về Hongkong định cư nên đến lưu luyến tiễn biệt. Bất quá vì có Lâm Vu Chu là một chiếc bóng đèn siêu siêu lớn, mấy người đàn ông đó chỉ có thể dùng cách ám chỉ để một lần nữa bày tỏ sự ái mộ với “Dean”, hy vọng “Dean” có thể thường xuyên về gặp họ. Sắc mặt Lâm Vu Chu và Lâm Vu Hồng là rõ ràng nhất, đen đến độ có thể mài ra mực nước. Bất quá dường như Lâm Vô Ý thực sự quá mức chậm chạp về phương diện này, cậu rất cao hứng nhận từng món quà một, cũng rất thành thực nói cho mấy người kia biết sau này cậu sẽ có rất ít cơ hội trở về, còn nói là rất cảm kích họ đã từng giúp cậu, biểu hiện ra hệt như những người bạn. Mà đến khi Thẩm Tiếu Vi biểu đạt rõ ràng sự bất mãn của mình khi những người đến thăm toàn là đàn ông, Lâm Vô Ý lại rất da mặt dày cường điệu thêm: “Tôi là người gặp người thích mà.”

Lúc này không ai nói cậu da mặt dày, người này đúng là có chút xu thế “người gặp người thích”. Buồn ngủ, Lâm Vô Ý viết xong nhật ký và tùy bút liền hôn chúc ngủ ngon với mấy người cháu trai rồi mới nằm xuống ở chính giữa, đêm nay Vu Chu và Tiếu Vi ngủ bên cạnh cậu. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngủ ở ngoài cùng. Lâm Vô Ý nhắm mắt ngâm nga một đoạn thơ tiếng Pháp thật dài, còn không chờ cậu ngâm nga xong, bốn người đã không còn động tĩnh. Cậu rúc trong ***g ngực một người, ngáp hai cái, cũng sắp ngủ. Trong mông lung, có người hôn lén lên mặt cậu một cái, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng xoay người, cũng hôn lại lên mặt đối phương để chúc ngủ ngon, rồi mới vỗ nhẹ.

Người còn lại ôm eo cậu từ phía sau, ôm cậu vào hẳn trong ngực, tiếp đó, người đối diện cũng ôm cậu. Rúc trong ngực cháu nội cháu ngoại, Lâm Vô Ý vừa nhắm mắt vừa cười, quả nhiên cậu là người gặp người thích mà. Lâm Vu Chu cuối cùng cũng được Lâm Vô Ý làm cho hết buồn bực, ý thức dần mơ hồ trong những cái vỗ nhẹ của đối phương. Lạ giường sao? Có người này ở đây, anh sẽ không còn lạ giường.

Đêm đã khuya, chiếc giường có vẻ chật chội lại vô cùng bình yên. Trong giấc mơ, có bốn anh đàn ông đều không hẹn mà cùng thấy một cảnh tượng. Một vị người gặp người thích nào đó bị vô số những tên đồng tính khác vây quanh. Bọn họ cố gắng giúp người đó phá giải vòng vây. Trong đầu là một ý nghĩ giống nhau: Nhất định không thể để người này một mình ra ngoài! Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!



Sau khi một chiếc máy bay tư nhân bay từ nước Mỹ đáp xuống sân bay Hongkong, có hai chiếc ô tô có rèm che trực tiếp đi thẳng đến bên ngoài cabin để đón người. Rất nhanh sau đó, cửa cabin mở, bước ra đầu tiên là hai cô gái xinh đẹp mặt đồng phục tiếp viên hàng không, tiếp đó là một người đàn ông đeo kính râm, phía sau người đàn ông là ba người khác, trên tay là những chiếc vali.

Người đàn ông đi xuống cầu thang, một người bước xuống ô tô lập tức tiến đến: “Nhị thiếu gia, tôi là người đến đón ngài, Thương Hạo Dương, ngài cứ gọi tôi là A Dương là được!”

Người đàn ông bỏ kính râm xuống, trên khuôn mặt anh tuấn mang dòng máu lai lộ ra mị lực của đàn ông thành thục. Hắn nói bằng tiếng Anh: “Tôi không phải thiếu gia của Khổng gia, gọi tôi là Redmond.”

Sắc mặt Thương Hạo Dương nhất thời trở nên xấu hổ. Hắn mở cửa xe, Redmond lên xe, ba người xách hành lý phía sau đi lên chiếc xe còn lại.

Khi Redmond đã lên xe, Thương Hạo Dương mới phân phó tài xế. Hắn ngồi xong, Redmond nói: “Đưa tôi đến khách sạn trước.”

“Á, Redmond thiếu gia…” Khuôn mặt Thương Hạo Dương lộ vẻ khó xử. “Lão gia và đại thiếu gia đều chờ ngài ở nhà.”

Redmond mang sắc mặt như lúc giải quyết công việc nói: “Tôi không phải đến Hongkong để nhận người thân, mà là để giải quyết phiền toái của Khổng gia. Tôi đã nói muốn tôi đến Hongkong, các người phải phối hợp với tôi.”

“Vâng, vâng.” Thương Hạo Dương không dám nhiều lời.

Đôi mắt nâu của Redmond trở nên lạnh như băng: “Hiện tại, đưa tôi đến khách sạn, rồi tìm cho tôi một căn nhà yên tĩnh. Trong khoảng thời gian ở Hongkong, tôi muốn ở một mình.”

“Vâng, tôi sẽ nhanh chóng tìm được một căn nhà ngài vừa lòng.”

“Nhớ kỹ, phải yên tĩnh, phải có không khí tốt.” Nói xong, Redmond nhăn mặt. “Không khí ở Hongkong đúng là không xong.”

Thương Hạo Dương ngượng ngùng nói: “Nơi có không khí tốt nhất Hongkong là ở trên núi, ngài có để ý gì nếu ở trên núi không? Ở đó có thể nhìn ra biển.”

“Biển ở đây có cái gì hay để nhìn. Tôi chỉ muốn ít người, yên tĩnh, không khí tốt.”

“Vâng.”

Ô tô chạy ra khỏi sân bay, Redmond lại một lần nữa đeo kính râm lên, dáng vẻ không muốn nói nhiều. Thương Hạo Dương cũng không dám quấy rầy, trong lòng nghi hoặc không biết lão gia tử mời cái người không được tính là nhị thiếu gia của Khổng gia này về rốt cuộc là đúng hay sai.



Để điện thoại xuống, Lâm Vu Chi vừa mới rời giường không bao lâu đang mặc áo may ô và quần ngủ đứng trong sân. Không khí của buổi sáng cực kỳ trong lành, nói theo lời người nào đó chính là hơi thở của thiên nhiên đi, nhất định phải hít thật nhiều. Làm vài động tác mở rộng cơ ngực, Lâm Vu Chi mang dáng vẻ người đàn ông của gia đình đi vào nhà. Ở Hongkong đúng thật là anh không dám mặc như vậy đứng hít thở không khí trong sân. Lâm Vu Hồng dậy cùng lúc với anh đanh cầm máy tính bảng xem tin tức, cũng đang mặc áo may ô và quần ngủ. Trên bàn có trà nóng và bánh nướng, bánh nướng là do Lâm Vô Ý làm tối qua. Nơi này đều chỉ có báo tiếng Pháp, đối với hai người thích đọc báo buổi sáng sau khi ngủ dậy mà nói, chỉ có ôm máy tính bảng mới biết được tin tức trong nước và quốc tế.

Lâm Vu Chi ngồi xuống ghế sofa, nói: “Điện thoại của ba anh. Khổng gia mời một người từ Mỹ về giúp họ giải quyết nợ nần. Em đoán là ai?”

Cho tới giờ Lâm Vu Chi không phải là người đánh đố người khác, hiển nhiên đã bị người nào đó làm ảnh hưởng.

Lâm Vu Hồng buông máy tính bảng, qua một lát, anh nói: “Hình như Khổng gia có một người con riêng luôn sống ở Mỹ, không phải người con riêng này chứ?”

Lâm Vu Chi cho Lâm Vu Hồng một ánh mắt thông minh, nói: “Người này không đơn giản. Taylor Redmond.”

“Hắn?” Lâm Vu Hồng kinh ngạc. “Hắn là con riêng của Khổng gia?”

“Anh cũng vừa mới biết.” Lâm Vu Chi cũng kinh ngạc giống vậy.

Lâm Vu Hồng nhướng mi: “Xem ra gen của Khổng lão thái gia vẫn được di truyền tốt.”

Lâm Vu Chi bị câu nói đùa này làm cho bật cười: “Vu Hồng, em bị Vô Ý làm ảnh hưởng rồi, cũng biết nói đùa.”

“Có lẽ vậy.” Nhìn nụ cười rất hiếm khi có được của Lâm Vu Chi, anh vạch trần: “Chẳng phải anh cũng vậy?”

Lâm Vu Chi thu hồi nụ cười: “Có lẽ.”

Nếu như nói Lâm gia là nhà giàu hạng nhất ở Hongkong, thì Khổng gia kia chỉ có thể được tính là hạng bốn. Nhưng Khổng gia vốn đã sinh ra và lớn lên ở Hongkong, lịch sử gia tộc có thể ngược dòng về trăm năm trước. Nhưng cũng giống như những vương triều vào thời kỳ cuối cùng, con cháu của Khổng gia tiêu xài hoang phí và số lượng hậu duệ giảm bớt nhiều, hai thế hệ trong Khổng gia hiện tại không có tài cán về kinh thương, Khổng gia đã không còn được như xưa, hiện giờ lại nợ nần chồng chất, cách không xa với con đường phá sản. Lĩnh vực chính trong chuyện làm ăn của Khổng gia là về khách sạn, ẩm thực, không có quan hệ hợp tác với Lâm gia.

Qua một lát, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời lên tiếng: “Thu mua cổ phiếu của Khổng gia.” Tiếp đó, hai người lập tức gọi điện thoại cho cấp dưới của mình. Lâm Vu Chi còn gọi thêm cho dượng của mình một cuộc điện thoại khác. Nếu Taylor Redmond thật sự là con riêng của Khổng gia, vậy thì cổ phiếu của Khổng gia nhất định sẽ tăng vọt, họ muốn tận dụng hết khả năng để thu mua số cổ phiếu của Khổng gia trước khi Redmond làm chủ Khổng gia, sử dụng một câu của người nào đó – Tiền luôn chê ít mà!