Vô Ý Vi Chi

Chương 81




Ngày này, từ rất sớm Thẩm Tiếu Vi đã tỉnh, nhìn đồng hồ, mới sáu giờ. Thẩm Tiếu Vi biết rõ tại sao hôm nay mình lại dậy sớm như thế, ôm một cái gối khác vào người kêu rên lên. Aizzz, chiều nay cậu nhỏ mới về đến đây, hôm nay trải qua rất khó khăn đó. Gần một tháng không được nhìn thấy người kia, mỗi ngày chỉ dựa vào tin nhắn hay những cuộc điện thoại căn bản không thể làm giảm bớt “nỗi khổ tương tư” của Thẩm Tiếu Vi. Anh cũng không biết mình có thể thích một người đến thế, hơn nữa càng ngày càng thích, thích đến mức khó có thể kiềm chế. Trước kia còn cảm thấy oanh oanh yến yến xinh đẹp bên cạnh là hay, giờ nhìn lại chỉ thấy thật khó coi. Ngay cả ba và em gái cũng đều tò mò sao dạo này anh “ngoan” như thế, không hề hẹn hò với bạn gái. Những người đó, sao có thể so được với cậu nhỏ, một ánh mắt cũng không so được. Aizzz, tại sao mới có sáu giờ?

Lật tới lật lui, xoay trái xoay phải thế nào cũng không thể ngủ được, Thẩm Tiếu Vi với tâm trạng không yên dứt khoát rời giường. Dưới lầu chỉ có người hầu đã dậy. Thẩm Tiếu Vi buồn bã ỉu xìu ăn một phần bữa sáng đơn giản, rồi ra ngồi ngẩn người ở ghế sofa. Đến bảy giờ, Thẩm Văn thức dậy để rèn luyện thân thể một chút, vừa xuống lầu đã thấy con trai dậy rồi, ông kinh ngạc lên tiếng: “Tiếu Vi, sao sớm thế này đã dậy?”

Thẩm Tiếu Vi chào hỏi ba xong, nói: “Tỉnh lại liền dậy luôn.”

Thẩm Văn cười ha hả, đi đến ngồi xuống cạnh con trai: “Có phải vì hôm nay cậu nhỏ con về, con hưng phấn quá không ngủ được chứ gì?”

Thẩm Tiếu Vi không ngờ ba lại đoán trúng tâm tư của anh, cười xấu hổ, rồi mới thẳng thắn thừa nhận: “Vâng. Nghĩ đến hôm nay cậu nhỏ và mẹ về, có chút hưng phấn.”

Gần đây hai cha con đều bận, Thẩm Văn đã rất lâu rồi không nói chuyện đàm đạo với con trai. Ông nói: “Lâu rồi ba không nói chuyện với con, muốn nói chuyện không?”

Thẩm Tiếu Vi cười: “Vâng, con cũng muốn nói chuyện với ba, còn buổi rèn luyện của ba?”

“Cùng đi đi, người trẻ tuổi càng phải chú ý thân thể.”

“Được.”

Thẩm Tiếu Vi lên lầu thay quần áo vận động, ra ngoài cùng ba. Ven đường là những cây đại thụ xanh um tươi tốt, cũng xua tan được một ít oi bức. Hai cha con đi sóng vai nhau, Thẩm Văn nói: “Từ sau khi ông ngoại con qua đời, con trưởng thành hơn trước rất nhiều, cũng rất cố gắng ở công ty, ba và mẹ con đều vui mừng. Bất quá có đôi khi, ba mẹ cũng rất mâu thuẫn, dù sao con vẫn còn trẻ, công việc tuy quan trọng, nhưng cũng có thể nhân lúc còn trẻ mà chơi nhiều một chút, thân thể ba vẫn có thể để con phấn đấu vài năm, con không cần tạo cho mình áp lực quá lớn.”

Thẩm Tiếu Vi rất cảm động, nếu như nói trước kia anh vẫn không nghe ra sự quan tâm với mình trong lời nói của ba, vậy thì hiện tại anh có thể cảm nhận được rõ rệt.

“Ba, anh họ Vu Chu cũng mở công ty, con không muốn tụt lại phía sau. Trước đây con mải chơi, cũng luôn cho rằng công ty vẫn có ba, không cần con quan tâm đến. Nhưng sau khi ông ngoại qua đời, con phát hiện, năng lực của mình quá yếu, con không thích loại cảm giác vô lực này. Con muốn trở thành đàn ông có năng lực chân chính giống anh họ cả, anh họ Vu Hồng. Anh họ Vu Chu cũng có suy nghĩ giống vậy, nếu không anh ấy cũng không mở công ty đâu.”

Thẩm Văn cười nói: “Năng lực của Vu Chi và Vu Hồng không cần nói nhiều, tính cả toàn bộ Hongkong, những người trẻ tuổi tương đương có thể làm được như chúng nó cũng không nhiều. Cả hai có năng lực của cả hai, con cũng có ưu thế của con. Con nhỏ tuổi hơn hai đứa nó khá nhiều, không theo kịp cũng là bình thường. Ba vẫn hy vọng con tiến từ từ từng bước một, trong nhà không có ai cười con.”

Thẩm Tiếu Vi nói: “Con biết, con sẽ sắp xếp cuộc sống và công việc của mình. Hiện tại con muốn hồi tâm, làm việc cho tốt. Nếu muốn ra ngoài chơi con vẫn sẽ đi, chỉ là hiện tại không có tâm tư này.”

Thẩm Văn nhìn con trai, hiểu rõ: “Là vì cậu nhỏ con chứ gì?”

Thẩm Tiếu Vi ngượng ngùng cười: “Uhm. Cậu nhỏ, rất lợi hại, con là cháu trai ngoại duy nhất của cậu nhỏ, cũng không thể kém quá được.”

Thẩm Văn cảm khái: “Cậu nhỏ của con… là người khiến người khác phải bất ngờ. Cũng khó trách ông ngoại con yêu thương cậu ấy.”

“Vâng.” Nghĩ đến người kia, nụ cười của Thẩm Tiếu Vu thêm phần ngọt ngào.

Thẩm Văn không thấy được, ông đang suy xét một chuyện, qua một lát, ông nói: “Mẹ con nói cho ba biết, nói con muốn giống Vu Hồng, chỉ cần có con không muốn kết hôn.”

Thẩm Tiếu Vi trả lời cẩn thận: “Chỉ là có khả năng đó. Nếu sau này con gặp được người đặc biệt thích, con cũng không bài xích kết hôn. Con chỉ dự phòng trước với mẹ thôi, miễn cho đến lúc đó mẹ không tiếp nhận được. Ba, ba phản đối không?”

Thẩm Văn rất cởi mở nói: “Mẹ con có thể chấp nhận, ba cũng có thể. Đương nhiên, ba vẫn hy vọng con có thể có gia đình bình thường.” Sau đó, ông hỏi: “Con thường gặp mặt mấy đứa Vu Chi, Vu Hồng, chúng nó có nói sẽ kết hôn không?”

Thẩm Tiếu Vi kinh ngạc, sao đang tốt đẹp ba mình lại quan tâm đến hôn sự của hai anh họ? Anh trả lời: “Không có. Anh họ Vu Chi nói anh ấy không định tái hôn, hình như Ethan cũng không muốn có mẹ kế. Nếu anh họ Vu Hồng muốn kết hôn cũng sẽ không chỉ có hai đứa con. Ba, ba hỏi cái này làm gì? Ba muốn giới thiệu bạn gái cho mấy anh họ à?”

Thẩm Văn lắc đầu, do dự nói: “Mẹ con cũng chỉ nói với ba một chút, trước lúc ông ngoại con qua đời có sắp xếp cuộc sống sau này cho cậu nhỏ con. Hình như có liên quan đến hôn nhân của Vu Chi và Vu Hồng. Nói nếu cậu nhỏ con muốn về Pháp, người trong nhà không cần ngăn cản. Nghe từ ý mẹ con, nếu sau này cậu nhỏ con vẫn quyết định sang Pháp định cư, hình như ông ngoại con có sắp xếp một người lo cho cậu ấy ở Pháp.”

Thẩm Tiếu Vi thấy kinh hãi trong lòng, lập tức hỏi: “Là ai?”

“Không biết, mẹ con không nói. Cậu cả và cậu hai con cũng không nói chi tiết với mẹ con. Trước lúc ông ngoại con qua đời có giữ cậu cả và cậu hai con ở lại, chính là dặn dò chuyện của cậu nhỏ con.”

Thẩm Tiếu Vi luống cuống, Thẩm Văn nhìn con trai, nói: “Ông ngoại con sắp xếp như thế chắc là sợ Vô Ý không thể ở cùng các con. Bất quá hiện tại tình cảm của mấy đứa tốt như vậy, cậu nhỏ con chắc sẽ không muốn về Pháp định cư đâu.” Tiếp đó, Thẩm Văn nghi hoặc nói: “Sao ông ngoại con không để Vô Ý đi Mỹ? Mẹ của Vô Ý sống ở Mỹ, hai mẹ con họ ở cùng nhau mới là tốt nhất.”

“Không được!” Sắc mặt Thẩm Tiếu Vi trầm xuống. “Bà dì Giang có bạn trai, cậu nhỏ qua đó còn không phải tự chăm sóc mình, thậm chí phải chăm sóc cả người khác sao? Cậu nhỏ ở chung với bọn con rất tốt, đương nhiên phải ở lại Hongkong.”

Thẩm Văn thấy con trai mất hứng, lâp tức cười nói: “Ha ha, chúng ta đều nhìn ra được các con ở chung với Vô Ý rất tốt. Ông ngoại con trên trời cũng có thể yên tâm.”

Thẩm Tiếu Vi không cao hứng nổi, anh muốn biết người mà ông nội sắp xếp là ai. Nhưng đang ở trước mặt ba, anh không thể biểu hiện ra quá rõ. Thẩm Tiếu Vi miễn cưỡng cười cười, tiếp tục tản bộ cùng ba.



Về đến nhà, Thẩm Tiếu Vi không thể tĩnh tâm được, người chăm sóc cậu nhỏ mà ông ngoại sắp xếp ở Pháp là ai? Tại sao cậu nhỏ ở Hongkong mà còn liên quan đến hôn nhân của anh họ cả và anh họ Vu Hồng? Trong lòng Thẩm Tiếu Vi rất rối loạn. Nghĩ sao cũng không rõ ràng, Thẩm Tiếu Vi bấm điện thoại cho Lâm Vu Chu. Từ sau đêm hai người cùng làm “chuyện xấu”, đột nhiên quan hệ tăng mạnh.

“Anh họ Vu Chu, anh đang ở đâu?”

“Ở nhà. Đang thu dọn hành lý.”

“Anh sắp đi công tác?”

“Hôm nay Vô Ý về, anh về nhà cũ.”

“À. Anh thu dọn xong sẽ đến nhà cũ ngay?”

“Uhm. Anh của anh và anh họ cả đều ở nhà cũ, hôm nay họ không đi làm.”

Thẩm Tiếu Vi cắn môi: “Vậy giờ em cũng qua đó, em cũng phải đến nhà cũ ở.”

“Tùy em. Không nói nữa, anh còn phải tiện đường vào công ty dặn dò một chút, mấy ngày nay anh không định đi làm.”

“… Được. Vậy lát gặp.”

Cúp điện thoại, Thẩm Tiếu Vi cũng lấy vali của mình ra thu dọn hành lý, mấy ngày nay anh cũng không đi làm.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều tính toán “nghỉ ngơi” ở nhà vài ngày, có chuyện gì trợ lý sẽ tới nhà tìm họ để xử lý. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng đều ở nhà chờ. Bà xã, em trai và mấy đứa cháu sắp về, có thể cảm thấy được trong nhà sẽ náo nhiệt lên không ít. Bốn người đàn ông ngồi uống trà trong phòng khách, quản gia Dư Hoa Sinh đang kiểm tra chỗ rau xanh, hoa quả và hải sản vừa được mang về, đặc biệt là tôm mà Lâm Vô Ý thích ăn nhất, nhất định phải xem có tươi hay không.

Bốn người già trẻ đang ngồi uống trà, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng pha trà, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nhìn qua trông tâm tình không tồi. Lâm Chiếu Đông hỏi: “Sách mới của Vô Ý có phải tháng sau xuất bản không?”

Lâm Vu Chi trả lời: “Ở Pháp là ngày 13 tháng 9, nơi khác sẽ muộn một chút. Người đại diện của Vô Ý nói sau khi in bản tiếng Pháp xong sẽ in bản tiếng Trung. Bản tiếng Trung của chúng ta do Vô Ý tự phiên dịch, không giống như ở hiệu sách.”

Lâm Chiếu Đông nói: “Các con phải tuyên truyền tác phẩm của Vô Ý nhiều hơn nữa. Tác phẩm của người nhà chúng ta ngược lại không được xem đầu tiên, không còn gì để nói.”

Trong mắt Lâm Vu Hồng lướt qua vẻ sủng nịch và bất đắc dĩ, nói: “Con muốn bản thảo của Vô Ý, cậu ấy không cho, cậu ấy muốn chúng ta xem bản tiếng Trung xuất bản do cậu ấy phiên dịch, nói có kinh hỉ.”

Lâm Chiếu Đông cười nói: “Cậu ấy hoạt bát sáng sủa lên không ít so với trước đây, mọi người trong nhà đều nghiêm túc, có cậu ấy, không khí trong nhà khác hẳn. Cứ nhìn Ethan là biết.”

Lâm Chiếu Vũ nói lời thoại trung hữu thoại: “Vô Ý có thể ở Hongkong là tốt nhất.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhíu mi trong lòng, Lâm Chiếu Đông ra hiệu bằng mắt cho em trai, nói sang chuyện khác: “Nhớ phải “gửi” sách mới xuất bản của Vô Ý cho ông nội con.” Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng gật đầu, trong lòng hai người vẫn còn đang suy tư xem câu nói kia của chú hai/ ba là có ý gì.

Gần buổi chiều, Lâm Vu Chu đến đây, mang theo một chiếc vali lớn, một bộ dáng sẽ ở đây rất nhiều ngày. Không đến chốc lát, Thẩm Tiếu Vi cũng lái xe đưa ba mình tới, anh cũng mang theo một chiếc vali lớn. Máy bay của mấy người Lâm Vô Ý phải đến 4 giờ chiều mới đến nơi. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn không ra sân bay, những người khác đều đi. Nói với cậu cả cậu hai một lát, Thẩm Tiếu Vi ra hiệu bằng mắt cho ba anh họ, rời khỏi phòng khách, Lâm Vu Chu cũng đi theo sau đó. Lại qua một lát, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng rời khỏi phòng khách.

Thẩm Văn hỏi nhỏ: “Anh cả, bên Quách gia vẫn chưa buông tay à?”

Lâm Chiếu Đông nói: “Quách Minh Ngải càng già càng tham, hắn ép Bội Bội đi tìm Vu Chi để phục hôn, muốn Vu Chi mềm lòng vì mặt mũi con cái, đúng là hắn không hiểu Vu Chi.”

Lâm Chiếu Vũ vốn nói ít hơn anh cả chỉ tung ra một câu: “Đàn ông của Lâm gia chỉ mềm lòng với người nhà thôi.”

Thẩm Văn nói: “Quách Minh Ngải tìm em làm thuyết khách, em trực tiếp nói với hắn Ethan cũng không cần mẹ, chuyện này em không quản được.”

Lâm Chiếu Đông tán thành: “Ethan nghĩ daddy và mummy nó đã sớm ly hôn.”

Lâm Chiếu Vũ nói: “Vẫn phải đề phòng Quách gia đến tìm Ethan sau lưng Vu Chi, Ethan sắp khai giảng rồi.”

“Anh đã dặn Vu Chi.” Chuyện mà con trai mặc kệ Lâm Chiếu Đông cũng không quan tâm, nếu Quách gia muốn lợi dụng cháu mình để ép Vu Chi phục hôn, ông sẽ để Quách Minh Ngài biết đến sự tức giận của mình.

Ba vị lão nhân gia nói chuyện ở dưới lầu, bốn người trẻ tuổi cũng nói chuyện trên lầu. Thẩm Tiếu Vi nói ra chuyện mà anh nghe được từ ba mình cho ba anh họ, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nhíu chặt mi tâm.

“Anh, ba không nói gì với anh à?” Lâm Vu Chu hỏi.

Lâm Vu Hồng lạnh lùng trả lời: “Không có.”

Lâm Vu Chi nói: “Bác cả em cũng không nói gì với anh.”

Thẩm Tiếu Vi trăm mối không thể lý giải: “Tại sao cuộc sống sau này của cậu nhỏ lại có liên quan đến hôn nhân của các anh?”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không rõ, Lâm Vu Chu nói: “Đến hỏi thẳng bác cả và ba em đi.”

Lâm Vu Chi nói: “Anh sẽ hỏi ba. Nếu liên quan đến anh, anh có quyền được biết.”

Lâm Vu Hồng không mở miệng, nhưng ý tứ trong mắt cũng giống vậy. Thẩm Tiếu Vi lo lắng nói: “Chỉ là người mà ông ngoại sắp xếp cho cậu nhỏ ở Pháp là ai. Chẳng lẽ là Oliver?”

Không có ai trả lời anh, ai cũng không ngờ ông nội lại sắp xếp như thế.

Nhìn đồng hồ, Lâm Vu Chi nói: “Chuyện này để sau hẵng nói, chuẩn bị ra sân bay.”

Thần sắc ba người khác lập tức phấn chấn lên.

Chưa đến hai giờ, bốn người lên xe hai xe bảy chỗ ngồi ra sân bay trước. Trên xe, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều đang trầm tư, hai người vẫn đang suy nghĩ chuyện kia, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều có chút buồn. Chuyện sau này của người kia không liên quan đến họ, tất nhiên hai người rất buồn. Trên đường có chút kẹt xe, lãng phí một ít thời gian, lúc đến sân bay đã là 3 giờ 20 phút. Mỗi ngày sân bay Hongkong luôn có đám người truyền thông đến canh chừng. Hai chiếc xe trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của sân bay đã được mở cửa sẵn. Không dừng lại lâu, bốn người xuống xe đi thẳng đến khu đặc biệt dưới sự dẫn đường của nhân viên ở sân bay.

Trên máy bay, nghe cơ trưởng nói sắp đến sân bay Hongkong, nhất thời Lâm Vô Ý kích động không thôi. Ba cậu bạn nhỏ đều đang ngủ, cậu vỗ bé con đang ngủ bên cạnh mình: “Bảo bối Ethan, sắp đến rồi, dậy đi, sắp thấy daddy rồi.”

Ethan cọ cọ vào tay ông chú nhỏ, mở mắt.

“Ethan, chúng ta sắp đến rồi, dậy thôi.”

Lâm Vô Ý bế Ethan lên người mình, hôn nhẹ. Ethan dịu nhẹ mắt, lẩm bẩm: “Ông chú nhỏ, tới rồi?”

“Tới rồi tới rồi, chúng ta sắp được thấy daddy đó.”

Ethan vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn cọ tới cọ lui trong ngực ông chú nhỏ. Nhìn bộ dáng của Ethan, Lâm Chiếu Trinh, Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến đều cười. Ryan và Andrew còn đang ngủ, Lâm Vô Ý không đánh thức hai bé. Cả hai vẫn còn nhỏ, không ngủ no giấc sẽ khóc.

Ethan rúc trong ngực ông chú nhỏ, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Lâm Vô Ý mở chai nước cho bé uống xong, Ethan mới tỉnh hơn một tý. Lâm Vô Ý kéo dây an toàn buộc cả cậu và Ethan lại, Ethan ôm thắt lưng ông chú nhỏ, tỏ rõ sẽ dính chặt vào ông chú nhỏ. Sắp tới rồi, sẽ được nhìn thấy một vài người, tim Lâm Vô Ý đập có chút nhanh, cũng rất kích động.

“Ethan, sắp thấy daddy rồi, có nhớ daddy không?”

“Nhớ.”

“Vậy có nhớ khi gặp daddy phải làm gì đầu tiên không?”

“Nhớ rõ.”

Xoa mặt cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nở nụ cười ngọt ngào, cậu cũng rất nhớ họ.

‘Ầm…’

Máy bay đáp xuống đất, trái tim Lâm Vô Ý cũng đập nhanh theo đó. Đợi đến khi máy bay bắt đầu chậm rãi lướt đi, Lâm Vô Ý cởi dây an toàn, đặt Ethan xuống. Ethan nắm tay ông chú nhỏ, khuôn mặt ngủ đến mức đỏ bừng.

Lướt đi mấy phút, cơ trưởng tuyên bố hành trình đã thuận lợi. Lâm Vô Ý theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, xem có thấy mấy người mà cậu rất quen thuộc không.

Ở sau khu đặc biệt, có bốn người đang lo lắng chờ đợi. Điện thoại của Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đồng thời vang lên, vừa thấy cuộc gọi, trong mắt ba người vừa lướt qua vẻ kinh hỉ lại có chút thất vọng.

“Điện thoại của mẹ em, họ tới rồi.” Thẩm Tiếu Vi nói xong liền nhận điện thoại, hai người khác cũng nghe máy, đều là mẹ của từng người.

“Mẹ, bọn con ở ngay bên cạnh, mẹ vào sẽ thấy ngay được.”

Ba người nói cho mẹ biết mình đang ở đâu, ánh mắt đều nhìn vào cửa khu đặc biệt. Cúp điện thoại, sốt ruột đợi mười mấy phút, bốn người đều có động tác cùng lúc.

“Các cưng ơi, chúng tôi về rồi.”

Một người đang đẩy xe trẻ con của cặp song sinh, bên người còn có một bạn nhỏ khác, cười tít mắt vẫy tay với họ. Người nọ mặc T – shirt với hoa văn những sọc ngựa vằn, bạn nhỏ bên cạnh cũng mặc áo T – shirt sọc ngựa vằn bên trong áo khoác, cả hai tiểu tử đang ngủ say trong xe trẻ con cũng mặc T – shirt sọc ngựa vằn. Trong một góc trái tim Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng sắp sửa tích ra đầy nước, thật giống như được nhìn thấy bà xã và con trai đi nghỉ mát trở về.

“Daddy ~”

Ethan cao hứng chạy tới, Lâm Vu Chi cúi người bế bé lên.

“Daddy, con rất nhớ daddy.”

Ethan hôn lên mặt daddy một cái, trên mặt Lâm Vu Chi có nụ cười thản nhiên. Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều bước nhanh tới. Không hỏi thăm mẹ mình đầu tiên, họ đi đến chỗ người đang mở rộng hai tay.

“Cậu nhỏ, cuối cùng cậu cũng về.”

“Cưng à, có nhớ tôi không?”

Lâm Vô Ý hôn lên mặt cháu trai ngoại một cái.

“Nhớ lắm.” Thẩm Tiếu Vi ôm chặt cậu nhỏ.

Sau khi Thẩm Tiếu Vi buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Chu dùng sức ôm cậu: “Có mệt không?”

“Không mệt không mệt.” Hôn nhẹ vào cằm Vu Chu, Lâm Vô Ý cười híp mắt nhìn một người khác. Khi Lâm Vu Chu buông cậu ra, cậu ôm đối phương, tặng nụ hôn ôn nhu lên hai má: “Trang phục cha con của chúng tôi thế nào? Đẹp không?”

“Trang phục cha con?”

Lâm Vu Hồng nhẫn nại dục vọng muốn được hôn môi đối phương, kéo tay đối phương xuống.

Lâm Vô Ý kéo chiếc áo trên người: “Chính là trang phục cha con thôi. Lúc ra ngoài tôi nói tôi là daddy của Ethan, Ryan và Andrew, bọn họ đều tin hết.”

“Vậy chúng tôi là ai?” Lâm Vu Chi bế con trai đi tới hỏi.

“Ông chú nhỏ.” Đương nhiên.

Lâm Vu Chi buông con trai xuống, ôm lấy đối phương: “Trên đường vất vả rồi.”

Tặng những nụ hôn lên hai má, Lâm Vô Ý buông đối phương ra, cười ha ha: “Có ba mỹ nữ và ba mỹ nam làm bạn cùng, không vất vả chút nào.”

Lời Lâm Vô Ý nói làm ba “mỹ nữ” cười ha hả không ngừng. Lúc này, bốn anh con trai mới nhớ tới mẹ mình. Lâm Chiếu Trinh trêu chọc nói: “Xem ra chúng ta vẫn có thể ở Sydney thêm vài ngày, chỉ cần Vô Ý về là được rồi.”

“Phải đó.” Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến cười đồng ý.

Người nào đó rất da mặt dày mà nói: “Em là người gặp người thích mà.”

“Ha ha ha…”

Người nào đó vừa đến, quả nhiên không khí khác hẳn. Nói nói cười cười suốt dọc đường đi vào bãi đỗ xe, Lâm Vu Chi để Lâm Vô Ý ngồi chung xe với họ, còn ba vị lão phu nhân và bảo mẫu, bảo tiêu ngồi một xe. Trên xe, Lâm Vô Ý bế Ethan, kể chuyện ở Sydney của họ cho mấy cháu trai, còn lấy điện thoại di động cho mọi người xem ảnh mà cậu đã chụp. Thẩm Tiếu Vi yêu cầu: “Cậu nhỏ, đêm nay cháu muốn ngủ với cậu.”

“Được thôi được thôi.”

Nào biết, có một tiểu tử chu môi ra: “Buổi tối con muốn ngủ cùng ông chú nhỏ và daddy.”

Thẩm Tiếu Vi ai oán, chung quy anh cũng không thể tranh giành với cháu mình chứ. Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Đều ngủ đều ngủ.”

Lâm Vu Chi sờ đầu con trai: “Đêm nay ông chú nhỏ ngủ cùng con, sau đó con phải tự mình ngủ, không thể để ông chú nhỏ ngủ cùng mãi.”

Ethan cúi đầu, không muốn rời khỏi ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý nâng khuôn mặt cháu trai nhỏ hôn lên: “Đêm nào ông chú nhỏ cũng dỗ con ngủ. Cuối tuần con ngủ cùng ông chú nhỏ.”

“Ethan, cậu họ cũng muốn ngủ cùng ông chú nhỏ của con đó.” Thẩm Tiếu Vi dỗ dành nói.

Ethan ngẫm nghĩ, gật gật đầu. Lâm Vô Ý lập tức tặng vài nụ hôn: “Ngoan quá.”

Lâm Vu Chu khinh bỉ trong lòng, anh họ cả dùng con trai để đổi lấy “đêm đầu tiên” của Vô Ý, thật sự là quá đê tiện. Lâm Vu Hồng không lên tiếng, đang xem ảnh chụp trong di động của Lâm Vô Ý, đêm mai, người nọ là của anh!

__Hết chương 81__