Vô Ý Vi Chi

Chương 92




Lâm Vô Ý đang ăn chuối tiêu trong giấc mơ, tiếng vang ù ù của di động từ trong ngăn kéo tủ đầu giường vang lên, cậu vừa mới nằm ngủ không được bao lâu liền mơ mơ màng màng kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động. Đôi mắt híp lại vừa thấy tên người gọi đến, ngay lập tức cậu tỉnh táo lại. Liếc nhìn Assal một cái, Lâm Vô Ý nhanh chóng xốc chăn xuống giường, cũng bắt máy.

“Crowe!”

Lâm Vô Ý hạ giọng, chạy vọt vào phòng tắm.

“Dean, Assal… ở chỗ cậu.” Là khẳng định, không phải nghi vấn.

Nghe giọng nói khàn đặc tiều tụy của Crowe, Lâm Vô Ý mềm lòng, ôn nhu nói: “Cậu ấy ở chỗ tôi. Cậu thì sao? Cậu ở đâu? Tôi rất lo cho cậu.”

“… Cậu, biết rồi?”

Thở dài một tiếng, Lâm Vô Ý nói: “Tôi biết rồi. Assal mệt gần chết, rất sợ hãi, lại sốt cao, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy, tôi bôi thuốc cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy ngủ rất say. Tôi rất lo cho cậu, Crowe, thật sự rất lo, cậu đang ở đâu?”

“…”

“Crowe?”

“Tôi ở Hongkong, vừa xuống máy bay, tôi đi tìm cậu.”

“Cậu ở Hongkong?” Lâm Vô Ý vội vàng im bặt, kêu nhỏ: “Cậu đến Hongkong?”

“Uhm. Tôi về nhà phát hiện không thấy Assal đâu, tôi vội vàng đi tìm, lại thấy hộ chiếu của em ấy không ở nhà, ý nghĩ đầu tiên của tôi là em ấy có thể đi tìm cậu, quả nhiên tra được em ấy mua vé máy bay đi Hongkong. Tôi ngồi ở sân bay một lát, rồi mới mua vé chuyến bay nhanh nhất đến Hongkong. Dean, trong lòng tôi, rất loạn, tôi cần cậu.”

“Đến đi, đến đi. Tôi chờ cậu. Cậu biết địa chỉ của tôi ở đây không?”

“Biết, lúc trước cậu có nói.”

“Được, tôi đợi cậu. Cưng à, đừng để mình chịu áp lực quá lớn, tôi sẽ không nghĩ gì về chuyện này, tôi chỉ là rất lo lắng cho cậu, rất lo lắng cho Assal.”

“… Được, gặp mặt rồi nói.”

“Được. Tôi chờ cậu.”

Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý thở dài một hơi. Tình huống tốt hơn so với cậu dự đoán rất nhiều. Crowe đuổi theo đến tận đây, vậy chuyện này có khả năng có chuyển biến tốt. Lấy lại bình tĩnh, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm. Sờ soạng bên giường tìm thấy dép lê của mình, cậu rời phòng xuống lầu.

Không làm kinh động đến bất kỳ ai, Lâm Vô Ý vào bếp mở máy pha café, lại tìm một ít nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. Cậu tin trên đường đi Crowe sẽ không có tâm tình ăn uống. Xoa xoa đôi mắt cay xè, sau khi café được pha xong cậu rót cho mình một ly.

Làm xong mấy việc, Lâm Vô Ý nôn nóng ngồi chờ trong phòng khách. Loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài, Lâm Vô Ý đứng dậy chạy ra. Mở cửa biệt thự, nhìn thấy quả nhiên có một chiếc taxi đỗ ngoài cửa sân, Lâm Vô Ý chạy vội về phía đó. Vừa xuống xe, Crowe liền nhìn thấy có người chạy tới, trong lòng anh nhất thời ấm áp hẳn lên. Thanh toán tiền xong, sau khi cửa tự động chậm rãi mở ra, anh tiến lên hai bước ôm lấy người đang mở rộng hai tay với mình.

“Crowe.” Ôm chặt đối phương, Lâm Vô Ý sờ nhẹ sau lưng đối phương, nói: “Vào nhà đi. Mọi chuyện sẽ OK, sẽ OK.”

Ôm Lâm Vô Ý một lúc lâu, Crowe mới buông cậu ra, cùng vào nhà với Lâm Vô Ý.

Đưa Crowe vào phòng khách, nhìn anh tháo kính râm xuống đầy vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt là những mâu thuẫn và tiều tụy, Lâm Vô Ý cầm tay Crowe: “Ăn chút gì trước đã, nhất định cậu chưa ăn gì hết.”

Crowe cười khổ: “Nào có tâm tình ăn uống.”

Lâm Vô Ý hôn lên mi tâm anh, trấn an nói: “Tất cả đều qua rồi. Tôi lấy chút gì cho cậu ăn, tôi tự làm đó. Cậu ngồi chờ.”

Buông tay Lâm Vô Ý ra, Crowe gật đầu.

Lâm Vô Ý vào phòng bếp lấy đồ ăn, Crowe ngửa đầu tựa lưng vào sofa, cực kỳ sa sút tinh thần. Có mùi hương café bay tới, Crowe nhìn sang, rồi mới lộ ra nụ cười nhẹ: “Hiện tại tôi cần nhất chính là café.”

“Latte mà cậu thích nhất.”

Đưa café đến trước mặt Crowe, Lâm Vô Ý lại mang một bát cơm thịt lợn om Đài Loan thơm ngào ngạt đến. Tiếp đó cậu lại vào bếp, đợi đến khi cậu quay lại, trên bàn có thêm một cốc trà sữa xoài mát lạnh.

“Tôi đói bụng.”

Nói xong ba chữ kia, Crowe vùi đầu vào ăn. Cốc trà sữa xoài mát lạnh với hương vị ngọt ngào chảy xuôi vào dạ dày, Crowe cảm thấy trái tim cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cho hết bát cơm thịt lợn om vào bụng, Crowe uống thêm vài hớp hết trà sữa xoài, tiếp đó liền hỏi: “Còn nữa không?”

“Có.”

Lâm Vô Ý vào bếp bê cả nồi ra, bên trong vẫn còn chút cơm thịt lợn om, Crowe cũng không khách khí, ăn hết sạch. Sau khi “gặp chuyện không may”, anh chỉ hút hết hai bao thuốc lá và uống vô số tách café.

“Crowe, muốn tắm không? Trông cậu rất không xong.” Lâm Vô Ý nhu ấn mi tâm Crowe. “Tôi lấy quần áo của mấy người Vu Chi cho cậu thay.”

Cả người toàn mùi khói, mùi mồ hôi, Crowe gật đầu. Lâm Vô Ý chạy lên phòng thay quần áo trên lầu lấy áo chữ T và quần đùi của Vu Chi, không tìm thấy quần lót sạch, Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ rồi mặc kệ. Nhìn Lâm Vô Ý bận trước bận sau vì anh, trong lòng Crowe bình tĩnh hơn nhiều. Lúc anh biết Assal đi tìm Lâm Vô Ý, anh vừa tức vừa vội nên cũng không lo lắng cho an toàn của Assal, hiện giờ gặp được Lâm Vô Ý, chính anh cũng bình tĩnh không ít.

Tắm rửa nhanh chóng ở lầu một, Crowe thay quần áo của Lâm Vu Chi, cũng không cần có quần lót để mặc. Trở lại phòng khách, nhìn café được bày trên bàn, anh lau tóc ngồi xuống ghế sofa, anh cầm ly café, đổ hai hớp vào miệng.

Lâm Vô Ý vẫn ôm ly café của mình, đợi khi Crowe đặt ly xuống, cậu nói: “Crowe, tôi đau lòng cho Assal, cũng đau lòng cho cậu. Tôi sẽ không vì Assal mà ép cậu tiếp nhận tình cảm của cậu ấy. Nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi, để cậu ấy hiểu ra, dù cậu không có tình yêu với cậu ấy, cũng có tình anh em sâu đậm. Trước khi Assal nghĩ thông suốt, cứ để cậu ấy ở chỗ tôi.”

Crowe thở hắt ra, xoa mặt, giọng nói khàn khàn: “Tôi không biết, Dean, tôi rất hỗn loạn. Trước đây ở Thổ Nhĩ Kỳ, bên cạnh tôi chỉ có Assal, sau này đến Mỹ…” Crowe tạm dừng một lát. “Những ngày tháng chạy trối chết đó, cũng chỉ có em ấy ở cạnh tôi, nếu không phải gặp được cậu, có thể chúng tôi đã chết cùng nhau. Sau đó, tôi rời nhà sang Mỹ, bên cạnh cũng chỉ có em ấy. Em ấy…” Crowe nhắm mắt lại. “Tôi chưa từng nghĩ trong cuộc sống của tôi sẽ có một ngày không có em ấy. Em ấy giống như bóng dáng của tôi, là một phần của sinh mệnh tôi.”

Lâm Vô Ý đặt ly café xuống, ngồi dịch đến bên cạnh Crowe. Crowe lập tức ôm cậu, giống như làm vậy mới có thể giúp mình không suy nghĩ rối loạn nữa.

“Vậy, lúc cậu phát hiện, cậu và Assal…”

“Tôi rất phẫn nộ, tức giận vì em ấy bỏ thuốc cho tôi, cũng tức giận vì làm em ấy bị thương.” Crowe cực kỳ thống khổ. “Khi tôi nhìn thấy bên dưới em ấy toàn là máu… tôi đã yếu đuối, chạy trốn. Dean, em ấy là em trai tôi! Em ấy là, em ấy…” Crowe cũng không biết mình muốn nói cái gì, anh rất hỗn loạn.

Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy, câu nguyện ý rời khỏi Assal không? Trả lời nghiêm túc.”

Crowe buồn rầu nói: “Tôi không muốn. Tôi đã quen có em ấy ở cạnh tôi, thế nhưng hiện tại…”

“Vậy…” Lâm Vô Ý quay mặt Crowe để anh nhìn mình. “Nếu Assal không phải em trai cậu, cậu có yêu cậu ấy không?”

Crowe nhíu mi, vấn đề này anh chưa từng nghĩ tới.

“Nhưng em ấy là em trai tôi.”

“Vậy cậu cứ để Assal ở chỗ tôi đi. Cậu đưa cậu ấy về cả hai vẫn sẽ thống khổ.” Lâm Vô Ý quyết định thay Crowe. Nhưng Crowe chẳng những không thở ra nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm buồn rầu.

Lâm Vô Ý bật cười “Phốc!” một tiếng, cho chân lên ghế ngồi xổm bên cạnh Crowe, cười tủm tỉm nói: “Vậy, làm người yêu cùng Assal?”

“Dean…” Crowe cực kỳ bất đắc dĩ, bọn họ là anh em.

Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi: “Vậy phải làm sao? Cậu không thể cùng cậu ấy, cũng không muốn để cậu ấy ở chỗ tôi, vậy muốn Assal phải làm sao? Cậu ấy rất yêu cậu. Cậu ấy nói cậu là tất cả của cậu ấy. Nếu cậu không cần cậu ấy, cậu ấy sẽ chết mất.”

Crowe cười khổ: “Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi?” Lâm Vô Ý cười tủm tỉm. “Nếu tôi cũng yêu, sẽ tiếp nhận.”

Crowe lắc đầu: “Dean, không đơn giản như thế đâu, không đâu… Assal là em tôi, em ruột của tôi.”

“Vốn rất đơn giản mà.” Lâm Vô Ý chọc chọc vào phần tim Crowe. “Hỏi nơi này của cậu một chút, cậu yêu Assal không? Bây giờ không yêu, sau này có thể sẽ yêu không? Nếu Assal thích người khác, cậu có thể tiếp nhận không?”

Mi tâm Crowe lại nhíu chặt, không trả lời.

Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, nói rất nghiêm túc: “Crowe, tôi có, người tôi thích.”

Crowe lập tức ngồi thẳng dậy, kinh hãi: “Ai?”

Lâm Vô Ý nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi. Tôi thích họ.”

Crowe hít vào một hơi, Lâm Vô Ý nói tiếp: “Tôi không rời khỏi nhà, cũng không rời khỏi bọn họ. Họ nói yêu tôi, không chỉ là yêu giữa người thân, mà là yêu của tình yêu. Tôi biết vậy là không đúng, thế nhưng, tôi không muốn mình khổ sở, cũng không muốn họ khổ sở. Lúc ở cùng họ, trái tim sẽ đập “thình thịch”, giống như miêu tả về tình yêu trên sách đó, đầu choáng mắt hoa, tim đập thật nhanh. Tôi nghĩ, tôi cũng yêu họ.”

Crowe há miệng, lại nói không ra lời, anh nghĩ, cả đời người này cũng không có tình yêu. Nhưng hai mắt Lâm Vô Ý trong suốt như vậy, bình lặng như vậy, Crowe không thể nói ra lời “Đây là không đúng”.

“Nói chuyện rõ ràng cùng Assal đi, cậu là người quan trọng nhất của cậu ấy, cho dù đến cuối cùng cậu vẫn không thể tiếp nhận, cũng phải để Assal hiểu ra cậu không thể cho cậu ấy tình yêu.”

Crowe nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi: “Cậu và bọn họ, bắt đầu từ lúc nào?”

“Khi ở Pháp đã thích nhau, về Hongkong mới nói ra.”

“Cậu và họ… hôn môi rồi?” Crowe khó có thể hình dung tâm tình của mình.

Lâm Vô Ý lắc đầu: “Vẫn chưa. Chuyện đã kiên trì mấy chục năm, tôi cần một chút thời gian, bất quá sẽ hôn môi cùng họ thôi.”

“Họ…” Cổ họng Crowe khô khốc. “Họ, có thể tiếp nhận?”

Lâm Vô Ý cảm động cười: “Tôi rất hạnh phúc.”

Crowe ra sức lau mặt, vô cùng vô cùng hỗn loạn. Lâm Vô Ý đưa tay đặt nhẹ lên vai Crowe, cảm thấy có lỗi: “Crowe, đêm hôm đó, từ chối cậu, tôi rất khổ sở. Không phải tôi không muốn yêu cậu, mà là, tôi không thể.”

“Tại sao không thể?” Crowe cũng rất khổ sở.

Lâm Vô Ý trầm mặc.

“Tại sao? Dean.” Crowe ngẩng đầu, trong mắt đầy những tơ máu. “Là tôi không tốt sao? Tôi, Oliver, Bieber… Chúng tôi đều có thể so được, cùngbọn họ.”

“Không phải các cậu không tốt.” Lâm Vô Ý tránh cái nhìn chăm chú của Crowe, qua một lát, cậu chuyển tầm nhìn, nói: “Là vấn đề của chính tôi. Lúc tôi nghe họ nói yêu tôi, tim đập như sắp nhảy ra ngoài, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, muốn nghe họ nói yêu tôi thêm mấy lần nữa.”

Crowe hiểu ra. Dù bốn người kia chỉ là người đi làm bình thường, Dean cũng vẫn yêu. Không liên quan đến việc họ có ưu tú hay không. Chỉ có thể nói, anh không phải người mà Dean cần.

“Tại sao, là bọn họ?” Crowe ôm Dean vào lòng, hỏi người trong lòng, cũng là hỏi chính mình.

“Có lẽ, đây chính là nguyên nhân tôi trốn khỏi Hongkong. Linh hồn của tôi đã nhận ra nguy hiểm, khiến tôi rời xa Hongkong, xa cách với họ. Nhưng chung quy, tôi vẫn không trốn thoát số mệnh này. Crowe, quan hệ của tôi và họ, có lẽ chính là số mệnh. Cậu biết không? Lúc ba tôi lâm chung đã nói với anh tôi, nếu Vu Chi và Vu Hồng vẫn không kết hôn, sẽ giao tôi cho hai cậu ấy. Cậu xem, ngay cả ba tôi cũng quyết định như thế, tôi còn chạy thoát được sao?”

“Tôi rất khổ sở.” Crowe vẫn để tâm.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Hai người ôm nhau, nhưng không ai có cảm giác tim đập nhanh. Hồi lâu sau, Crowe lên tiếng: “Đưa tôi đi gặp Assal đi. Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ chuyện của hai chúng tôi, nhưng tôi không thể để em ấy ở Hongkong một mình.”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu từ trong lòng Crowe, cười nói: “Rời khỏi Assal, cậu sẽ không có café ngon để uống và điểm tâm ngọt sau bữa để ăn đâu.”

Crowe giả vờ giận: “Cái này phải trách cậu. Cậu không nên dạy em ấy.” Tâm tình, dường như không còn áp lực và buồn rầu như trước nữa.

Xuống khỏi ghế sofa, Lâm Vô Ý dắt tay Crowe: “Đi thôi. Khi Assal tỉnh lại nhất định sẽ hưng phấn hét chót tai.”

“Tôi lại sợ em ấy bị dọa đến mức chạy trốn.”

Crowe miễn cưỡng để Lâm Vô Ý dắt mình đi. Lâm Vô Ý cười nói: “Còn có một cách, đó là bây giờ cậu đánh thức Assal, nói rõ cho cậu ấy cậu đã lo lắng đuổi theo đến tận đây, nhất định Assal sẽ không chạy đâu.”

Crowe chưa nói có muốn làm như thế hay không.

Kéo Crowe đến phòng ngủ của mình, Lâm Vô Ý mở cửa, đẩy người vào: “Sáng mai, à, sáng nay tôi sẽ không gọi cậu, ngủ ngon, ngoan.”

Crowe không đi vào trong, mà là do dự nói: “Chuyện này, cậu đừng nói cho mấy người Oliver.”

“Yên tâm yên tâm, trừ phi chính cậu nói.”

Crowe ôm Lâm Vô Ý, cho cậu một nụ hôn vào mỗi bên má, vào phòng. Lâm Vô Ý đóng cửa lại, trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng. Di động của Crowe vẫn luôn tắt hóa ra là ở trên máy bay. Crowe có thể đuổi theo đến tận đây, mọi chuyện chắc sẽ chuyển biến tốt đẹp. Ờm, phòng ngủ bị chiếm rồi, cậu đi đâu ngủ đây? Há miệng cười, Lâm Vô Ý chạy chầm chậm đến một phòng ngủ, mở cửa đi vào.

Trong phòng tối đen, đợi ánh mắt thích ứng được với bóng tối, Lâm Vô Ý cười trộm chạy đến bên giường, xốc chăn lên, đá dép lê đi rồi trèo lên giường. Tiếp đó, quần ngủ bị cậu vứt ra khỏi chăn. Chui chui chui, chui vào trong ngực người nào đó đã ngủ, cậu thoải mái ngáp một cái. Người đang ngủ say bị làm cho tỉnh giấc, sờ soạng người trong ngực, anh nghi hoặc lên tiếng: “Vô Ý?”

Lâm Vô Ý kéo tay đối phương đặt ngang lên hông mình, lẩm bẩm: “Crowe đến đây, giường của tôi bị cậu ấy chiếm rồi, tôi đến chỗ cậu nương nhờ.”

“Crowe đến đây?”

“Uhm. Vu Hồng, tôi mệt, sờ tôi.”

Thân thể Lâm Vu Hồng thả lỏng, bàn tay tiến vào trong áo ngủ Lâm Vô Ý vuốt ve cậu. Lâm Vô Ý hạnh phúc nhắm mắt lại, trong những cái vuốt ve của đối phương lập tức ý thức mơ hồ dần. Crowe đến đây… Lâm Vu Hồng hôn trán Lâm Vô Ý, vừa lòng khi đối phương chui vào ổ chăn của mình. Trong ngực không còn hư không, rất nhanh Lâm Vu Hồng cũng ngủ.

Trong phòng Lâm Vô Ý, đèn bàn được bật lên. Ngồi ở bên giường, Crowe nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Assal. Dean đã yêu, mấy người kia… Anh và Assal…

Assal đang gặp ác mộng bị những “quấy rầy” trên mặt làm cho tỉnh lại. Yếu ớt nhìn sang, khi cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong mông lung, mắt cậu lại chảy ra những giọt lệ.

“Assal.”

Khóe môi Assal run run, tưởng mình nằm mơ.

“Assal…” Tắt đèn bàn, Crowe cúi người ôm Assal. “Xin lỗi…”

“Crowe… Crowe… Em sai rồi, em không nên… Em xin anh, đừng bỏ em, đừng bỏ em…”

Ra sức ôm chăt Assal, Crowe đầu hàng với chính mình: “Cho anh một chút thời gian, cho anh một chút, thời gian…”

“Crowe…”

Assal khóc thành tiếng, cậu đang nằm mơ, nhất định cậu đang nằm mơ.

__Hết chương 92__