Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1272




Chương 1272

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Vinh Hàn trợn lên một chút, không lộ tự uy: “Bất động sản của cậu có giá trị 1 tỷ đôla sao?”

Tư Mã Minh Thịnh im lặng, đưa mắt ra hiệu cho chị gái, Tư Mã Ngọc Như đặt tay lên đầu vai Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, lần này thật sự là Minh Thịnh gặp khó khăn, cũng nhận được một bài học rồi, anh giúp em ấy một lần đi.”

“Cậu ta có tính toán gì, em cho rằng anh không biết sao? Lời nói anh đã nói rồi, có được tất có mất, tự cậu ta suy nghĩ đi.” Trong giọng nói Lục Vinh Hàn mang theo mấy phần cứng rắn, rất hiển nhiên là không muốn thương lượng.

Từ phòng làm việc đi ra, sắc mặt Tư Mã Minh Thịnh cực kỳ khó coi.

“Anh, anh rể thay đổi rồi, không còn thương em nữa.”

“Chị thấy thế này, em dứt khoát chuyển nhượng tất cả cổ phần sang cho anh rể em đi, trực tiếp mượn anh ấy 2 tỷ.” Tư Mã Ngọc Như nói.

Tư Mã Minh Thịnh cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta tới vay tiền, chính là không có ý định trả.

Ông ta chắc chắn mình quỵt nợ, Lục Vinh Hàn cũng sẽ không tới cửa đòi nợ.

Tài sản của ông ấy bằng cả đất nước, nào sẽ thiếu chút tiền nhỏ con này.

Nếu như chuyển nhượng cổ phần, vậy thì không trả sẽ không được.

“Bỏ đi, em tự nghĩ cách.”

Trong phòng lầu 3, Lục Lãnh Phong đang cho con bú sữa.

Hy Nguyệt ngồi xuống bên cạnh: “Hóng chuyện nhà họ Mã càng ngày càng vui. vợ chồng Mã Ngọc Linh là muốn nhân lúc hỗn loạn, một bước về đích sao.”

“Chỉ cần có dã tâm, thì nhất định sẽ bùng nổ.” Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên một nụ cười lạnh.

Hy Nguyệt thở dài: “Ông cụ nhà họ Mã đúng là không dạy được con gái, hai đứa con gái đứa nào cũng ích kỷ hơn người.”

“Sẽ đến lúc bọn họ hối hận.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Lãnh Phong hiện lên một tia sáng quỷ quyệt.

Cô bướng bỉnh chớp chớp mắt, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Vẫn là nhà anh tương đối tốt, chỉ có một người con trai, không cần tranh không cần đoạt. Nếu như anh có thêm một em trai, tình huống có thể khác như vậy không?”

“Bố anh có sáu anh em, không phải cũng không tranh giành nhau sao? Lục Lãnh Phong nhún vai: “Tan đàn xẻ nghé, các anh em mỗi người một chức vụ mới là quan trọng nhất.”

Hy Nguyệt gật gật đầu, anh nói rất có lý, sự gắn kết của một gia tộc rất quan trọng.

Im lặng một lúc lâu, cô vỗ vỗ con trai trong nôi, thấp giọng nói: “Hôm nay em đi thăm bà nội, bà nói buổi tối hôm đó đúng là Tần Nhân Thiên xem côn khúc một lát rồi mới đi ra ngoài. buổi sáng ngày hôn qua, anh ấy còn gọi điện thoại cho bà nội Thời, nói tới câu lạc bộ chơi, không đi với bà nội Thời. Những việc đó đều trùng khớp. Cho nên, là chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, đúng là Tần Nhân Thiên có hai nhân cách, không phải hai người.”

Lục Lãnh Phong quay đầu tới nhìn cô: “Cô gái ngốc, em là hy vọng Thời Thạch còn sống, hay là hy vọng anh ta thật sự đã chết.”

“Đương nhiên là em hy vọng anh ấy còn sống rồi.” Cô không chút do dự nói, nếu có thể, cô tình nguyện cho anh ta một nửa tuổi thọ của mình, cứu anh ta từ điện Diêm Vương trở về.