Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1306




Chương 1306

Lục Lãnh Phong phiền não, gân xanh trên trán nổi lên: “Vợ, lời của cô ta em không nên tin một chữ nào, con của anh chỉ có Kiến Diệp và Kiến Dao.”

“Ai biết anh có gạt em hay không?” Hy Nguyệt lẩm bẩm một câu, tuy giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, giống như là cố ý muốn cho người bên cạnh nghe thấy.

Lục Lãnh Phong điên cuồng, vì anh lo lắng cô như vậy.

“Người phụ nữ ngốc, em nên tin tưởng anh hơn.”

Cô bĩu môi: “Nếu em không tin anh, em đã sớm mang con bỏ nhà ra đi rồi.”

Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng, môi mỏng nở nụ cười, cuối cùng giữa bọn họ cũng hơi sự tin tưởng.

“Anh biết mà, em thông minh như vậy, nhất định có thể phân biệt đúng sai.”

Cô hờn dỗi liếc anh: “Không phải anh vẫn cảm thấy em rất ngu à?”

Anh nhẹ nhàng mổ vào môi của cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Em là ngốc dễ thương, không phải ngu.”

Trong giường trẻ con, hai em bé đang y y a a, bập bẹ nói những tiếng mà chỉ có bọn chúng hiểu, còn vừa nói vừa cười, giao tiếp không chút trở ngại.

Đoán là trước đây chúng cũng như thế này ở trong bụng mẹ.

Hy Nguyệt nhìn, cô không nhịn được nở nụ cười: “Ma Vương Tu La, anh nói hai đứa nó nói những gì?”

Lục Lãnh Phong chế giễu cười: “Hẳn là đang nói, bố chúng nó tuyệt vời nhất trên thế giới.”

“Mẹ thì sao?” Cô nhăn mũi, như thể thể hiện sự bất mãn.

“Mẹ đương nhiên cũng tốt nhất.” Lục Lãnh Phong hôn lên môi của cô, hơi thở lửa nóng nặng nề bao vây cô.

Hồi lâu sau, tiếng gõ cửa cắt đứt bọn họ.

Là Tư Mã Ngọc Thanh.

“Chị gái xinh đẹp, mau cứu em, cô muốn em giảm béo, nói về sau cái gì mà không thể ăn đồ ngọt.” Cậu ấy cúi đầu, bộ dáng đáng thương.

Không thể ăn bánh ga-tô, không thể ăn chocolate, không thể ăn kem, đây chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của cậu ấy sao?

Hy Nguyệt dắt tay cậu ấy, đi xuống lầu.

“Ngọc Thanh, ăn quá nhiều đồ ngọt quả thực không tốt cho cơ thể. Ngọc Thanh của chúng ta về sau sẽ là vua của thế giới ẩm thực, muốn có mặt trên các tạp chí và trang web, thì phải có một vóc người xinh đẹp mới được, nếu không chụp hình sẽ khó coi.”

Con mắt tròn vo của Tư Mã Ngọc Thanh chuyển động hai cái, cậu ấy nín khóc mà cười: “Chị gái xinh đẹp, chị nói đúng, em gầy một chút sẽ đẹp trai hơn, em sẽ thử bớt mập một chút xem.”

Tư Mã Ngọc Như phân phó phòng bếp làm riêng đồ ăn dinh dưỡng cho Tư Mã Ngọc Thanh, để nghiêm ngặt khống chế sức ăn của cậu ấy.

Tuy nhiên, đối với một đứa bé mà nói, muốn khống chế sức ăn là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhìn Lục Sênh Hạ ngồi ở trên ghế sa lon ăn kem, Tư Mã Ngọc Thanh thèm tức mức nước dãi sắp chảy ra, hai cái con ngươi không ngừng nhìn chằm chằm cái thìa của cô bé, hận không thể cắn một cái.

Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ vai của con gái: “Sênh Hạ, về sau muốn ăn đồ ngọt, thì ăn ở trong phòng của mình, đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh.”